Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 42

Editor: YuuTrong phòng y tế.

Bác sĩ nhìn Sở Mặc ngồi trên ghế, sau đó anh ta xoay người sang chỗ khác, viết qua loa hai hàng chữ trên trang giấy.

“Quay sang đây tôi bôi thuốc đỏ giúp cậu.” Bác sĩ không nóng không lạnh nói: “Lần sau chơi bóng cẩn thận một chút, đừng để lại bị ngã.” Anh ta nói với Sở Mặc.

“Bác sĩ, cậu ấy thật sự không bị thương nặng chứ?” Vân Khê có chút lo lắng, cô nhìn kỹ miệng viết thương trên người Sở Mặc, hỏi: “Chỗ này bị trầy da, còn chảy máu nữa, thật sự không làm sao sao? Không cần phải tiêm phòng uốn ván sao?”

Bác sĩ nhìn Vân Khê, mỉm cười: “À, chỗ đó bị thương thì không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nữa chú ý đừng để dính nước là ổn.” Anh ta đứng dậy chuẩn bị đi lấy thuốc cho Sở Mặc: “Hai người ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ trở về ngay.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Vân Khê nhìn Sở Mặc, sắc mặt cậu có hơi tái nhợt, không biết vì bị thương, hay bởi vì vừa nãy chơi bóng nên mệt mỏi.

“Không sao chứ?” Vân Khê giật giật ống tay áo cậu, hỏi.

Sở Mặc kéo tay Vân Khê để cô ngồi trên đùi mình, khóe mặt cậu mang theo ý cười, nói: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.” Nhưng cậu thích nhìn bộ dạng cô lo lắng cho mình như vậy.

Vân Khê oán trách cậu: “Lúc chơi bóng đầu óc để đi đâu mà không cẩn thận chứ.” Biết đội bên kia sẽ đâm phải mà còn muốn nhảy lên ném bóng, chẳng thèm để ý mình sẽ bị người ta hất ngã xuống mặt đất.

“Không sao đâu mà.” Cậu bình tĩnh nói: “Lúc chơi bóng kiểu gì cũng sẽ gặp mấy cái người như này.” Cậu cẩn thận nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy: “Xem chừng mấy tên lớp 12 khó chịu với anh, nên nhân cơ hội mà trả thù thôi.”

Sau khi nhập cuộc liền ép bóng bọn họ như di trên sàn nhà, tư vị đương nhiên là không dễ chịu gì, bởi vậy tùy thời cơ mà trả thù cũng có thể lý giải được.

Vân Khê biết Sở Mặc là người không chút kiêng nể nào, cô có ý tốt nói với cậu: “Lần sau nhìn thấy những người này thì cách xa một chút, đừng làm chính mình bị thương nữa.” Nhìn vết thương trên người Sở Mặc, trong lòng cô dường như cũng chịu đau theo: “Nhớ rõ mấy ngày này tắm rửa thì đừng để dính nước, cẩn thận một chút, miệng vết thương mà để bị nhiễm trùng thì không tốt đâu.”

Cô cẩn thận dặn dò.

Sở Mặc ngồi ở đó, yên lặng lắng nghe.

Càng về sau.

Vân Khê phát hiện dường như Sở Mặc đang hoảng sợ.

Cô giơ tay ra vẫy vẫy trước mặt cậu, gọi: “Sở Mặc, Sở Mặc?” Cô gọi hai tiếng cậu mới hoàn hồn.

Ánh mắt Sở Mặc lúc này mới tập trung trên gương mặt cô.

“Cậu sao vậy?” Vân Khê phát hiện ra thần sắc của Sở Mặc có chút ngây dại, không biết là do cô suy nghĩ nhiều hay là có chuyện gì xảy ra nữa: “Hôm nay cậu là lạ.” Cô nói với cậu.

Sở Mặc không lên tiếng.

Qua một lúc lâu sau.

Cậu ngẩng đầu hỏi cô: “Từ Tử Siêu thích em?”

Giọng nói lãnh đạm đến mức nghe không ra cảm xúc chập chờn ở bên trong, giống như là đang hỏi một cái chủ đề bình thường, nhưng tới trong lòng Vân Khê lại như ném một cục đá lớn vào hồ nước gợn sóng.

Chuyện gì nên tới thì nó sẽ tới.

Vân Khê nắm chặt bàn tay Sở Mặc, lòng bàn tay của cậu khô ráo mà ấm áp. Khi nắm lấy tay cô, dường như nó có thể bao bọc hoàn toàn tay cô.

“Tôi không quen biết cậu ấy.” Đôi mắt cô hướng về phía cậu, đôi mắt cậu long lanh như sao trời trong đêm đen, không thể nhìn ra một tia dao động: “Chỉ biết cậu ấy là lớp trưởng lớp bên cạnh thôi.” Cô giải thích với cậu.

“Lúc ở trên hành lang chỉ là cậu ấy đột nhiên gọi tôi lại.” Vân Khê có chút tủi thân, nói: “Tôi nghĩ mình nên đi ra ngoài ngăn cậu lại, nhưng cậu lại đi nhanh quá.” Cô nhớ lại lúc nhìn bóng lưng cậu lúc đó, một cảm giác bất lực nổi lên trong lòng cô: “Tôi rõ ràng có gọi cậu, nhưng cậu không nghe thấy.” Cô tội nghiệp nhìn cậu.

Sở Mặc trở tay nắm thật chặt tay cô.

Cậu lúc đó đi quá gấp, lửa giận trong lòng giống như là bị nướng cháy, có thể bùng lửa lớn lên bất cứ lúc nào. Bởi vậy mới chọn cách tạm thời rời đi, ra ngoài bình tĩnh lại một chút: “Anh không nghe thấy.” Cậu cúi đầu thưởng thức đầu ngón tay cô.

Nhưng thật ra, Vân Khê ngược lại lại nghĩ đến chuyện của Vương Khả Thần, cô an ủi cậu: “Những lời Vương Khả Thần nói cậu đừng để trong lòng, trường học sẽ không tùy tiện cho học sinh thôi học đâu.” Càng đừng nói là học sinh ở lớp thử nghiệm số 1, đó là những đối tượng mà giáo viên phải chú trọng tới.

Sở Mặc dùng đầu lưỡi liếm cánh môi, nụ cười của cậu thật sự không ai có thể sánh nổi, nói: “Cậu ta? Xứng đáng sao?” Cũng không nhìn một chút mình đang đứng khiêu chiến với ai ở trước mặt.

Vân Khê giơ tay sờ tóc mai trên trán Sở Mặc, giống như đang vuốt ve con chó săn nhỏ ở nhà bên cạnh, cô cười với cậu, nói: “Ừ, đừng so đo với mấy nam sinh như cậu ta, cũng đừng vì cậu ta mà tức giận, không đáng.”

Sở Mặc nghe mấy lời này, nhướng mày, hỏi: “Vậy chuyện với Từ Tử Siêu là như thế nào?” Cậu nhìn thấy vô cùng khó chịu.

Bao nhiêu người đi ở trên hành lang, vậy mà lại ngăn Tiểu Thiên Nga lại hỏi đông hỏi tây, còn nói tiện đường muốn đưa cô về nhà? Xem cậu đã chết rồi sao? Nghĩ đến đây trong lòng cậu lại thấy bực tức.

Càng đừng nói lúc trước đã oan gia ngõ hẹp gặp Từ Tử Siêu ở trong nhà vệ sinh.

Trong nhà vệ sinh.

Sở Mặc đang muốn mở vòi nước ra để rửa tay, liền nhìn thấy trong gương có một nam sinh trắng trẻo sạch sẽ đang nhìn cậu chằm chằm.

Sở Mặc nhướng mày với nam sinh kia qua gương, lặng lẽ dò hỏi.

Nam sinh kia đi đến trước mặt cậu, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Mặc, đánh giá cẩn thận, nói: “Cậu chính là Sở Mặc.” Ngữ khí vô cùng chắc chắn, giống như là lúc trước đã quen biết với Sở Mặc.

Sở Mặc không trả lời lại, cậu mở vòi nước ra cẩn thận rửa tay. Dòng nước lạnh băng theo vòi nước chảy ở trên tay cậu, kích thích dây thần kinh buồn ngủ của cậu.

“Cậu thích Hứa Vân Khê?” Nam sinh kia mở miệng hỏi cậu: “Cậu có biết toàn trường đều lan truyền ầm chuyện này lên rồi không?” Cậu ta chất vấn Sở Mặc: “Có một vài đàn chị lớp 12 thích cậu nghe cái tin tức kia xong đều nói muốn tìm Vân Khê để giáo huấn. Cậu chưa từng suy xét tới Vân Khê sao?”

“Cái kiểu thích bốc đồng này chỉ đơn giản là ý thích của cậu thôi!” Nam sinh kia khẳng định: “Nếu cậu không thể bảo vệ cô ấy, xin cậu tránh xa cuộc sống của cô ấy một chút!” Sắc mặt của nam sinh kia đều đã đỏ bừng vì tức giận, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh, lóe sáng như bóng đèn.

Rốt cuộc Sở Mặc cũng rửa tay xong. Cậu từ từ đóng vòi nước lại, sau đó còn tới chỗ máy sấy tay tự động để hong khô tay: “Cậu tên gì?” Sở Mặc nhìn vóc dáng của người trước mặt còn thấp hơn cậu một cái đầu, hỏi.

“Tôi, tôi là lớp trưởng lớp hai bên cạnh, tên Từ Tử Siêu.”

Nam sinh kia thoạt nhìn có chút thẹn thùng, nhưng lá gan lại không nhỏ chút nào. Trong lòng Sở Mặc tùy ý nghĩ.

Cậu nghiêng đầu nhìn Từ Tử Siêu, bật cười: “Hả? Tôi thích cô ấy chỉ là bốc đồng?” Giọng nói của Sở Mặc có vẻ hơi nhẹ vì tiếng máy sấy tự động hơi to, nhưng Từ Tử Siêu lại có thể nghe rất rõ: “Ai nói với cậu là tôi bốc đồng hả?”

“Nếu có người muốn tới giáo huấn Vân Khê, vậy cứ để mấy người đó tới, nhìn xem rốt cuộc là ai giáo huấn ai.”

“Muốn động đến người của Sở Mặc này, cũng nên nhìn xem mình đáng giá bao nhiêu chứ?” Tay của Sở Mặc cuối cùng cũng được hong khô, cậu đút tay đã được hong khô vào trong túi quần, hơi bực bội hất tóc một cái: “Còn cậu nữa.” Cậu đánh giá Từ Tử Siêu từ trên xuống dưới: “Nếu là tới để chất vấn tôi, thì tôi rất không cần đâu.”

“Lâu ngày mới rõ lòng người.” Giọng điệu của Sở Mặc vô cùng lạnh: “Vậy nhìn xem tình cảm bốc đồng của tôi có thể đi tới bao lâu.” Nói xong, cậu đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Từ Tử Siêu, rồi nghiêng người qua, rời khỏi nhà vệ sinh.

Để lại Từ Tử Siêu lặng thinh đứng tại chỗ, thật lâu cũng không hoàn hồn.
Bình Luận (0)
Comment