Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 45

Editor: YuuTrên bàn làm việc chất đầy một đống tài liệu.

Sở Từ đẩy chiếc ghế da rắn chắc ra, dựa vào cửa sổ bên cạnh bức tường trắng.

Anh ta đẩy cửa kính ra, châm một điếu thuốc.

Hít một hơi thật sâu.

Tiểu K đứng ở trước bàn làm việc đã lâu nhưng cũng không dám mở lời nói chuyện.

Cho đến khi Sở Từ hút xong điếu thuốc trên tay.

“Tin tức có đáng tin cậy không?” Gương mặt an tĩnh của anh ta ẩn hiện trong làn khói mờ khiến Tiểu K không thể nhìn thấy rõ ràng.

“Tin tức đều lấy từ anh Mãnh, hẳn là không sai được.” Tiểu K vâng vâng dạ dạ nói: “Cô gái đó đúng thật sự có liên quan đến Vật liệu xây dựng Hạo Minh…”

Sở Từ mím môi không nói lời nào.

“Bây giờ tình hình bên Vật liệu xây dựng Hạo Minh như thế nào?” Sở Từ nhìn bản báo cáo trên bàn, hỏi.

“Tình hình không mấy khả quan. Nếu điều đó xảy ra, xem chừng sẽ phải trải qua một đợt cắt giảm biên chế lao động lớn. Hơn nữa, trong kho có rất nhiều đơn hàng không được xuất xưởng. Nếu chuỗi vốn không trở lại vòng quay, thật sự rất rắc rối…” Tiểu K giải thích: “Mặc dù không phải vấn đề trực tiếp từ bên phía Vật liệu xây dựng Hạo Minh, nhưng mọi thứ liên quan chính là liên quan, chỉ có thể trách con đường làm ăn của bọn họ không được tốt…”

Sở Từ cắt ngang anh ta: “Cho nên, cậu cũng cảm thấy tâm tư của cô gái này không hề đơn thuần sao?”

Nên biết rằng, cái người mà cô gái tên Hứa Vân Khê này gọi là ba chính là người chịu trách nhiệm về Vật liệu xây dựng Hạo Minh.

“Cũng…Không thể hoàn toàn nói như vậy được.” Tiểu K cố gắng sức để mọi chuyện chuyển sang hướng tốt hơn: “Nhỡ đâu cô gái này vốn không biết tình hình trong nhà thì sao?”

Tuy rằng để Sở gia giải quyết chuyện khốn khó của Vật liệu xây dựng Hạo Minh lúc này là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng…Nếu tâm tư hoàn toàn không thuần túy mà tiếp cận Nhị thiếu, thì chắc chắn bọn họ cần phải một lần nữa đánh giá lại cô gái này.

Sở Từ quăng mình xuống ghế xoay bằng da, anh ta uống một ngụm trà đặc trong cốc, lại nhíu mày lại, giọng điệu có chút mệt mỏi, nói: “Tạm thời quan sát một chút. Nhìn xem cô nhóc này sẽ hành động như thế nào.”

“Chuyện này đừng để cho Sở Mặc biết.” Anh ta không nóng không lạnh phân phó với Tiểu K: “Hiện tại nó một lòng một dạ mà nhào vào cô gái đó nên xem chừng tạm thời không phát hiện ra đâu. Nhưng nếu nó hoài nghi cái gì thì tạm thời che giấu đi.”

Tiểu K gật đâu, trong lòng âm thầm ghi nhớ.

“Còn nữa.” Sở Từ dường như nhớ ra điều gì đó, lại nói: “Đi giúp nó lấy thị thực nước Mỹ. Thị thực trước đây sắp hết hạn, chưa có thời gian để gia hạn. Cậu bớt chút thời gian tìm người giúp nó gia hạn thị thực.” Sở Từ lạnh lùng nói.

Trong lòng Tiểu K có chút sửng sốt, gia hạn thị thực…

“Tôi có cần nói với Nhị Thiếu gia không?” Tiểu K thận trọng hỏi: “Nếu để Nhị Thiếu gia biết, xem chừng không được tốt lắm.”

Nên biết rằng trong lòng Đại Thiếu gia vẫn luôn nghĩ tới chuyện đưa Nhị Thiếu gia sang Anh quốc hoặc là nước Mỹ du học vài năm rồi quay lại tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng dường như Nhị Thiếu gia vẫn luôn không suy nghĩ tới chuyện này.

Bây giờ còn có cô gái trong lòng rồi, đương nhiên càng thêm không để ý tới ý nghĩ này của Đại Thiếu gia.

“Đừng nói với nó.” Sở Từ đương nhiên không muốn vì chuyện này mà có hiềm khích với Sở Mặc: “Cậu bí mật làm chuyện này đi.” Ngón tay anh ta gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đừng để cho Sở Mặc biết.”

Tất cả mọi thứ chỉ là để phòng hờ thôi.

“Còn nữa.” Sở Từ dường như nhớ tới chuyện gì đó: “Cái việc đầu tư nhập cư trước đây như thế nào rồi?” Anh ta hỏi Tiểu K.

“Hẳn là nhanh thôi.” Tiểu K nhớ về việc đầu tư nhập cư của Sở Từ vào nước Mỹ hai năm trước: “Đơn xin chắc sẽ được gửi xuống sớm, cách đây cũng gần hai năm rồi ạ.”

Sở Từ gật đầu, nói: “Chuyện này cậu chú ý cho tôi, có tin tức gì thì báo lại cho tôi.” Anh ta gập folder lại chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Tiểu K có chút do dự, hỏi: “Boss, anh thật sự muốn làm như vậy sao?”

Cả nhà nhập cư vào Hoa Kỳ? Vậy ai thu dọn việc ở bên này?

Sở Từ thong thả mặc chiếc áo len treo trên móc áo vào: “Yên tâm đi, những người đàn ông của Sở gia đều sẽ không rời đi. Mẹ tôi cũng lớn tuổi, đã đến lúc để bà tận hưởng cuộc sống an nhàn rồi.”

Không khí nước Mỹ khá tốt, thực phẩm cũng an toàn, để bà ấy tới đó là tốt nhất.

Nhưng anh ta và ba anh ta sẽ phải vất vả bay cả hai đầu.

“Liên lạc với người trung gian ở Hoa Kỳ.” Sở Từ tháo chiếc khăn ra khỏi móc áo rồi quàng vào cổ: “Dọn dẹp lại ngôi nhà tôi đã mua trước đây. Có thể gia đình tôi sẽ đến đó nghỉ lễ trong Tết Âm Lịch năm nay.” Sở Từ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nói thêm: “Còn nữa, nhớ giành được mảnh đất đó càng sớm càng tốt.” Anh ta đặc biệt dặn dò: “Một thời gian nữa tôi sẽ bay sang phương Tây để ký tên.”

Có lẽ ba anh ta sẽ không có thời gian để giải quyết vấn đề này.

Tiểu K ghi chép cẩn thận lại từng thứ một vào trong một quyển sổ. Sở Từ nói tiếp: “Những việc này tạm thời đừng tiết lộ ra ngoài, đặc biệt không được để Sở Mặc biết.” Anh ta sợ đến lúc Sở Mặc nóng nảy mà biết được sẽ không dễ đối phó: “Còn nữa, tìm người theo dõi nó chặt chẽ vào, nó chắc chắn sẽ đi tìm cái tên Từ Tử Siêu kia. Đừng gây rắc rối gì cả.”

Tuy rằng anh ta vẫn tin tưởng vào khả năng xử lý mọi việc của Sở Mặc, nhưng lại sợ tên nhóc kia bốc đồng. Dù sao, cậu vẫn còn nhỏ tuổi.

Tiểu K gật đầu, nói: “Mọi người bên đó đều sẽ được xử lý, sẽ tăng cường thêm người theo dõi.”

Lúc này, Sở Từ mới cảm thấy yên tâm.

Anh ta nhận lấy chìa khóa xe từ Tiểu K: “Đi thôi.” Bóng dáng gọn gàng và sạch sẽ.

Tiểu K nhìn bóng dáng Sở Từ dần biến mất, trong lòng khẽ thở dài.

Sở Nhị Thiếu lần này thật sự…

Chao ôi, con đường sẽ còn dài nữa lắm.

Lúc Vân Khê đã về đến nhà, ba mẹ hiếm thấy mấy ngày nay cũng đã trở về từ sớm.

Cô mở đèn phòng khách lên, nhìn thấy Vương Thu Từ và Hứa Công Thành ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách.

Tình cảnh bi thảm.

Gần đây, không khí trong nhà vẫn luôn không được tốt lắm. Vân Khê cố tình bước nhẹ bước chân của mình, chuẩn bị đi lên phòng để tắm rửa.

Giọng nói của Vương Thu Từ vang lên từ trong phòng khách: “Khê Khê.” Bà ấy gọi Vân Khê: “Nghe hàng xóm nói, hôm nay con gặp nguy hiểm?” Giọng điệu của bà vô cùng nhẹ nhàng, không thể nghe ra bất cứ cảm xúc nào.

Vân Khê thở dài, đành phải buông cặp sách xuống đi vào trong phòng khách.

Vốn định che giấu ba mẹ.

Mọi ngày bọn họ đều đã đủ bận rộn rồi, nghe nói gần đây không biết công ty xảy ra chuyện gì, bọn họ bận tối tăm mặt mũi. Bởi vậy, Vân Khê mới không muốn làm phiền bọn họ về những việc nhỏ nhặt nhất.

Nó sẽ chỉ càng khiến bọn họ thêm phiền muộn trong lòng.

Vương Thu Từ cố gắng thở chậm lại: “Nghe nói có một nam sinh đã cứu con? Đỡ cho con một nhát dao?” Giọng nói của bà vô cùng tha thiết. Hứa Công Thành cũng nói chen vào: “Đúng vậy, tại sao con không nói với ba mẹ? Tốt xấu gì cũng phải để chúng ta tới thăm cậu nhóc đó chứ.”

Những lễ nghĩa như vậy vẫn nên chú ý.

Vân Khê mím môi, cô vốn nghĩ sẽ che giấu chi tiết sự việc, nhưng…

“Để mấy ngày nữa đi ạ.” Vân Khê không đưa ra thời gian cụ thể: “Bụng bị đâm một chút, vết thương cần được tĩnh dưỡng, cho nên mấy ngày tới cậu ấy sẽ không tới trường học.”

“Cho nên, chờ một thời gian nữa cậu ấy xuất viện thì nói sau ạ.”

Vân Khê rũ mi mắt xuống sau khi nói xong.

Sở Mặc đang bị thương bây giờ mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.

Không cần phải tới trường học, mỗi ngày đều nằm trên giường bệnh chơi điện thoại. Buổi chiều còn có thể thấy Tiếu Thiên Nga đeo cặp sách mang trà bánh từ trường tới, ngồi ở bên cạnh giường bệnh của cậu giảng bài cho cậu. Những ngày như vậy không phải rất thoải mái sao.

Vương Thu Từ không thực sự tán đồng, nói: “Chúng ta vẫn nên đi tới bệnh viện một chuyến. Mặc kệ thế nào, dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng của con.” Vương Thu Từ nhấp một ngụm trà đặc vừa mới hãm xong: “Ba đứa nhỏ, gần đây chúng ta bận quá, cũng không quan tâm nhiều tới Khê Khê.”

Hứa Công Thành dụi hốc mắt phiếm hồng, thở hắt một hơi, nói: “Đúng vậy, mặc kệ thế nào, vẫn nên tới bệnh viện xem cậu nhóc đó như thế nào. Cậu nhóc này đúng là rất can đảm.”

“Vậy cái người đâm con thì sao? Nghe nói bị bắt rồi?” Hứa Công Thành rút điện thoại ra: “Ba đã hỏi một người bạn làm ở Cục Công An. Dù thế nào đi nữa, cái loại người này thả ra chính là mối nguy hại cho xã hội, nên nhốt lại mấy năm mới phải.”

Vương Thu Từ vô cùng tán đồng với chuyện này, bà ấy phụ họa, nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Cái loại người này sao có thể tùy ý mà đả thương người khác chứ. Nghe nói là học sinh cùng trường với con hả? Giữa con với cậu ta có hiềm khích gì sao?”

Vân Khê lắc đầu: “Khả năng là nam sinh này chịu quá nhiều áp lực từ việc học tập. Cậu ta là bạn học ở lớp bên cạnh lớp con. Gần đây vừa mới được cử đi học ở đại học Bắc Kinh, cho nên…”

Cô che giấu chuyện Từ Tử Siêu thổ lộ với mình. Cô sợ nếu nói ra, thanh danh của cô và Từ Tử Siêu đều sẽ không còn nữa, mà ba mẹ cô cũng sẽ càng thêm lo lắng cho cô.

“Tránh xa cái loại người này một chút!” Vương Thu Từ lập tức giáo huấn: “Loại người này xem chừng là học tập nhiều quá nên đầu óc đều hư cả. Bệnh viện tâm thần cũng không trị được loại người này, xem chừng là từ nhỏ gia đình đã có vấn đề, bằng không cũng sẽ không như vậy.”

Nói tới đây, Vương Thu Từ buồn bã thở dài, nói: “Đều là chúng ta không tốt, gần đây công việc bận rộn quá nên ba mẹ đã không quan tâm tới con nhiều, cũng không chú ý đến các vấn đề của con ở trong trường. Như vậy đi.” Những lời Vương Thu Từ nói làm trong lòng Vân Khê có chút hốt hoảng: “Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi học rồi đón con về, sau khi đưa con về xong mẹ sẽ quay trở lại công ty.”

“Không cần đâu mẹ.” Vân Khê lập tức từ chối, nói: “Mẹ, quá phiền phúc.” Mỗi ngày đều chạy tới chạy lui như vậy, lãng phí không biết bao nhiêu thời gian.

Vương Thu Từ lo lắng nhìn Vân Khê, không tán đồng, nói: “Không được, xảy ra chuyện như vậy là chúng ta suy nghĩ không chu toàn. Con vẫn còn là một cô bé, bình thường tập múa ở phòng tập muộn như vậy, ngồi tàu điện ngầm chúng ta cũng thấy không yên tâm.”

Vân Khê vẫn còn muốn chống cự. Nếu thật sự bị đưa đón như vậy, thì khoảng thời gian ngắn ngủi ở cùng với Sở Mặc đều không có.

Chỉ là Vương Thu Từ không cho Vân Khê cái quyền được nói không.

Bà ấy nói với Hứa Công Thành: “Ông đi hỏi lão Vương ở Cục Công An xem, rốt cuộc nam sinh kia bị kết án như thế nào. Chúng ta chắc chắn không thể buông tha dễ dàng cho loại người này được.”

“Mẹ!” Vân Khê nhíu mày. Cô không muốn làm mọi chuyện trở nên trầm trọng quá. Hơn nữa, việc này còn liên quan đến Sở Mặc: “Nam sinh đã cứu con nói là sẽ kiện Từ Tử Siêu, ba mẹ đừng tham gia vào.”

Vương Thu Từ hiểu ra, gật đầu nói: “Sau tất cả con cũng không bị thương, xem chừng chúng ta cũng không có lập trường gì để khởi kiện cậu ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đến bệnh viện hỏi thăm gia đình nam sinh kia xem họ định xử lý như thế nào.”

“Vào thời điểm cần thiết, chúng ta sẽ hỗ trợ hết sức. Dù sao cũng là vì cứu con nên mới bị thương.” Vương Thu Từ vô cùng quan tâm đến vấn đề này, Vân Khê biết rằng mình nhiều lời cũng là vô ích.

“Không còn sớm nữa, để con nó lên tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi.” Hứa Công Thành châm điếu thuốc, bảo Vân Khê đi lên lầu.

Vân Khê ngoan ngoãn cầm cặp sách đi lên lầu.

Ngay khi Vân Khê chuẩn bị đi đến bậc cao nhất của cầu thang, cô nghe thấy tiếng ba mẹ nói chuyện ở tầng dưới.

“Gần đây, công việc của công ty có chút rắc rối khó giải quyết.” Giọng nói của Hứa Công Thành vang lên ở tầng dưới: “Quan hệ với Cục thuế có thông qua được không?”

“Làm sao có thể dễ dàng như vậy được. Tất cả những món quà đều đã được gửi đi, nhưng bên đó vẫn chưa trả lời lại.” Giọng nói chói tai của Vương Thu Từ vang lên trong phòng khách yên tĩnh: “Chỉ mong lần này công ty có thể thuận lợi vượt qua. Thật là xui xẻo, làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ…”

“Chuyện này đừng để cho con nó biết.” Hứa Công Thành đặc biệt dặn dò. Giọng nói của ông trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi: “Con bé đã sợ hãi lắm rồi…”

“Ai…” Vương Thu Từ càng thêm cáu kỉnh khi nói đến chuyện này: “Hôm nào đó đến bệnh viện xem như thế nào.”

Nghe đến đây, Vân Khê liền lên lầu.

Tâm trạng trở nên tồi tệ hơn mà không rõ lý do.
Bình Luận (0)
Comment