Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 6

Editor: YuuBuổi tối, Vân Khê đang ở trong phòng tập múa, Hứa Công Thành nhân lúc Vương Thu Từ đi tắm, trộm bê một bát thịt kho tàu rón rén đi vào trong phòng tập.

“Khê Khê, mẹ con đang tắm, mau tới đây ăn thịt kho tàu đi.” Hứa Công Thành vẫn luôn thấy thương con gái vì cô không được ăn thịt trong bữa tối.

Vân Khê do dự nhìn Hứa Công Thành.

Hứa Công Thành thúc giục: “Mau ăn đi con, chỉ có ba miếng thịt thôi, ba đã chọn những miếng nạc nhất rồi đó, sẽ không bị béo đâu.”

Hứa Công Thành chính là cái loại nữ nhi nô, cho dù vợ ông là cái đường dây cao thế, ông cũng muốn chăm sóc con gái mình thật tốt.

Lúc này, Vân Khê mới cầm lấy đôi đũa, dường như cô vẫn có chút lo lắng Vương Thu Từ sẽ đột nhiên xuất hiện. Chỉ là, sự cám dỗ của miếng thịt kho tàu đã bỏ xa nguy cơ bị Vương Thu Từ phát hiện.

Cô cho miếng thịt vào trong miệng, hai má phồng lên hỏi Hứa Công Thành: “Mẹ con đang tắm ạ?”

Hứa Công Thành gật đầu, có chút đắc ý nói: “Mẹ con vừa vào phòng tắm là ba đã chạy vào trong phòng bếp bê lên cho con. Ba vẫn luôn để thịt ở trong nồi, ba biết buổi tối con ăn như vậy nhất định sẽ không no.”

Sau đó, ông lại giận dữ nói: “Mẹ con chính là bà mẹ kế độc ác mà. Con gái yêu, ba thương con, đừng để bị đói.” Hứa Công Thành nhìn cái miệng nhỏ của Vân Khê ăn sạch bát thịt kho tàu mình mang lên, mặt đầy thỏa mãn nói.

“Ba xuống trước nhé.” Hứa Công Thành tiếp nhận lại cái bát không trong tay Vân Khê: “Ba phải chạy nhanh xuống rửa sạch bát, con ăn xong nhớ đi lau miệng đánh răng đi nhé, đừng để mẹ con phát hiện.”

Vân Khê khẽ gật đầu rồi vẫy tay với Hứa Công Thành.

Lúc này Hứa Công Thành mới hài lòng đóng cửa phòng tập lại.

“Cạch.” Vân Khê xoa xoa cái bụng nhỏ rốt cuộc cũng được ăn no cùa mình, mặc dù đã thỏa mãn cơn đói rồi, nhưng mà…Cô thở dài, tối nay lại phải luyện tập thêm một tiếng rưỡi nữa, nếu không chỗ thịt kia sẽ biến thành đống mỡ dư thừa trên eo và đùi mất. Mà nếu như thế thật…Cô nghĩ tới bộ dạng như bà mẹ kế của mẹ mình và gương mặt nhíu chặt lông mày của giáo viên dạy múa, tức khắc hối hận vì chính mình lúc nãy không kiên định mà ăn thịt.

Những ngày cuối tuần bận rộn qua đi, thứ hai đến thật nhanh chóng.

Bởi vì đêm qua luyện tập quá trễ nên ngủ muộn, sáng nay Vân Khê dậy muộn mười phút so với mọi ngày. Cô còn không có thời gian để buộc tóc lại, chỉ dùng lược chải qua một chút ở phần đuôi tóc rồi cầm dây chun buộc tóc trên bàn rời khỏi nhà.

Trên đường đi, Vương Thu Từ vừa lái xe vừa dặn dò cô: “Lớp mới, bạn học cũng mới, con phải nhớ giúp đỡ bạn học xung quanh, đoàn kết yêu thương lẫn nhau, có gì không hiểu thì nhớ hỏi giáo viên. Nếu mà gặp mấy bạn học hay gây chuyện thì tránh xa một chút. Còn nữa, nếu bị người khác bắt nạt, nhớ phải nói cho mẹ ngay.”

Vân Khê đang ăn bánh mì Đan Mạch, cô vẫn còn ngái ngủ, vừa gật đầu vừa lắng nghe những câu nói cũ rích của Vương Thu Từ.

Từ mẫu giáo đến bây giờ, mỗi lần khai giảng đều phải nhắc ít nhất một lần.

Vân Khê nghe xong cảm thấy đầu mình ngày càng đau hơn.

Rất nhanh chóng, xe dừng lại ở cổng trường.

Vân Khê vội vàng đeo lại cặp xách nặng trĩu rồi bước xuống xe, cô vẫy tay chào mẹ mình. Vương Thu Từ nhìn Vân Khê đi vào trong cổng trường mới yên tâm lái xe đi làm.

Vân Khê vừa mới bước vào cổng trường liền nhìn thấy cách cổng trường không xa, giáo bá của lớp cô, Sở Mặc đang bị sao đỏ chặn lại.

Giáo bá lại gây chuyện rồi.

Sở Mặc uể oải đứng ở cổng trường, áo vest đồng phục màu xanh lam được khoác hờ hững trên người, bên trong dường như là một chiếc áo phông cổ tròn màu đen. Chiếc ba lô màu đen đeo cho có lệ trên vai, hai tay đút trong túi quần. Áo vest đồng phục vốn được may dài rộng nay được nam sinh này biến tấu mặc theo phong cách thời thượng của những người mẫu trên TV.

Cậu nhìn xuống nam sinh sao đỏ thấp bé trước mặt mình, trông có vẻ sốt ruột.

Mẹ nó, vốn dĩ cuối tuần đã không ngủ đủ giấc, bây giờ còn không thể chạy nhanh tới lớp để ngủ mà lại phải đứng ở đây để kiểm tra bảng tên.

Đúng là cái ngày thứ hai xui xẻo mà.

Sở Mặc xoa xoa gương mặt còn đang ngái ngủ của mình, nỗ lực áp chế cơn tức giận của mình xuống.

“Bạn học, rốt cuộc cậu học lớp nào thế?” Sao đỏ kia nghiêm túc hỏi cậu: “Trường học đã có quy định, nếu không mang theo bảng tên thì không thể vào trong trường.”

Sở Mặc nhíu mày đẹp lại, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào sao đỏ, mở miệng nói mấy lời bá đạo: “Vừa mới khai giảng, tôi không nhớ mình học lớp nào.”

Sao đỏ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt, ngay sau đó không tin tưởng mà nói: “Bạn học, chuyện này vẫn nên nói với chủ nhiệm lớp cậu thì hơn.”

Trong lòng Sở Mặc đã sớm chửi thầm cái tên sao đỏ này trăm ngàn lần. Nếu việc này mà đến tai giáo viên chủ nhiệm, chắc chắn tuần này cậu không thể sống yên ổn được.

Cậu bực bội cào cào mấy cái trên đỉnh đầu, không có ý tốt nói: “Bảng tên tôi để ở trên bàn trong phòng học, cậu để tôi vào trong trước rồi tôi sẽ cầm ra cho cậu kiểm tra.” Rõ ràng là cậu đang cố kiềm chế cơn tức giận sắp bùng nổ trong lòng mình.

Sao đỏ càng không tin mấy lời này của cậu, nghiêm túc nói: “Trường học đã có quy định, nếu không mang theo bảng tên thì không thể vào trong trường.”

Kệ mẹ nó cái nội quy trường học, đôi mắt nào của ngươi nhìn thấy ông đây sẽ tuân thủ theo nội quy trường học chứ.

Sở Mặc bị cậu ta bức muốn phát điên, cậu ngẩng đầu nhìn lên trời hít một hơi thật sâu. Vừa định xoay người lại tìm một nơi nào đó để trèo tường vào thì thấy Hứa Vân Khê đang đeo cặp sách vừa bước vào cổng trường.

Cậu híp mắt nhìn cách đó không xa, ồ, kia không phải là cô nhóc lùn tịt ngồi trước cậu sao, tính tình lại còn thất thường nữa chứ.

Cậu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, khóe miệng nhanh chóng gợi lên một đường cong tuyệt đẹp.

“Bạn học!” Cậu giơ cánh tay dài lên vẫy tay với Vân Khê.

Vân Khê nghe thấy tiếng gọi lớn của Sở Mặc, cô ngẩng đầu lên, gương mặt tràn đầy sự hoang mang.

Mấy bạn học đi ngang qua cũng tò mò quay đầu lại nhìn.

Tìm cô sao? Vân Khê ngơ ngác nhìn Sở Mặc, có chút không thể tin được mà chớp chớp mắt.

“Lại đây.” Sở Mặc vẫy tay với cô: “Bạn học, có việc nhỏ cần cậu giúp đỡ.” Dường như cậu rất chắc chắn Vân Khê nhất định sẽ đi tới.

Thật may Vân Khê cũng không làm cậu thất vọng, chỉ là trông cô không thực sự tình nguyện lắm đeo cặp sách đi tới.

Mái tóc dài của Vân Khê tung bay trong gió, cô vội vàng chạy tới chỗ sao đỏ và Sở Mặc đang đứng. Trong mắt Sở Mặc, bộ dạng cô lúc này trông thật giống một con thỏ mắt đỏ đang nhảy ra khỏi hang, chuyển động thật nhanh trong không trung.

Shh, chân ngắn như vậy mà chạy cũng nhanh gớm, Sở Mặc khẽ cười thầm trong lòng.

“Có chuyện gì?” Giọng nói của cô vào buổi sáng dường như có chút yếu ớt, nghe giống như là ngủ không đủ giấc.

“Chúng ta học lớp nào?” Sở Mặc ngáp một cái, giọng nói lười biếng vang lên: “Cậu nói với cái tên sao đỏ này đi.”

Trên mặt tên sao đỏ kia tràn đầy vẻ hoài nghi, cậu ta quay sang Vân Khê hỏi: “Các cậu học lớp nào? Cậu ta là bạn cùng lớp của cậu sao? Tên là gì? Cậu ta đi học mà không mang theo bảng tên, nội quy trường học đã quy định, nếu không mang theo bảng tên thì không được vào trong trường.”

Lúc này Vân Khê mới hiểu ra mọi chuyện. Thì ra giáo bá không mang theo bảng tên nên mới bị chặn lại ở cổng trường.

Cô nhướng mày nhìn thẳng vào mắt Sở Mặc, liền thấy đôi mắt đen nhánh kia cũng đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn ngập ý cười xấu xa, bộ dạng như muốn nói cậu biết mà.

Cô nghĩ đi nghĩ lại, lập tức hiểu ra ý tứ của tên nam sinh trước mặt.

Muốn cô nói dối với sao đỏ ư, cái trò lừa bịp này của giáo bá đúng là vụng về mà, Vân Khê chửi thầm trong lòng.

Đúng lúc cô nín thở vừa định mở miệng trả lời liền nghe thấy một tiếng hét lớn cách đó không xa: “Đại ca! Bảng tên của anh!”

Người đang thở hổn hển chạy tới chính là Đàm Thiên.

Trong tay cậu ta siết chặt một cái bảng tên, sau đó ném cho tên sao đỏ kia, chống tay vào đầu gối thở phì phò nói: “Bảng tên của đại ca chúng tôi.”

Sở Mặc bày ra bộ dạng sớm đã dự đoán được mọi chuyện.

Sao đỏ tiếp nhận cái bảng tên rồi nhìn vài lần, trên mặt cậu ta vẫn mang theo vẻ hoài nghi, đưa bảng tên đến trước mặt nữ sinh trông có vẻ nhu nhu nhược nhược bên cạnh, cũng chính là Vân Khê, hỏi: “Đây là bảng tên của cậu ta sao?”

Vân Khê cúi đầu nhìn cái bảng tên được sao đỏ đưa tới, trên tấm thẻ được dán một bức ảnh có chút nhàu nát, thiếu niên trong ảnh chụp không cười, gương mặt lạnh tanh nhìn vào máy ảnh, sống mũi cao thẳng, tóc mái rủ xuống che khuất lông mày, lộ ra một đôi mắt đen nhánh sáng trong.

Trời ạ, thiếu niên trong bức ảnh có vẻ trẻ hơn ba tuổi so với bây giờ, dường như có thể mơ hồ nhận thấy được bộ dạng của nam sinh kia lúc học trung học.

Bức ảnh được chụp lúc tốt nghiệp tiểu học, trông thật non nớt. Trong lòng Vân Khê khẽ nói thầm, không khỏi trợn trắng mắt.

Cô rời mắt khỏi bức ảnh, sau đó liền nhìn thấy một dòng chữ được in ở bên dưới: Lớp 11-1 Ban Khoa học tự nhiên, Vương Kiêu Dương.

Vân Khê cảm thấy bảng tên trong tay mình hơi nóng, cô cắn nhẹ môi dưới rồi đưa trả lại bảng tên cho sao đỏ.

Cô ngẩng đầu nhìn Sở Mặc ở trước mặt, không cẩn thận gặp phải đôi mắt đen như mực tàu của cậu. Trong mắt cậu mang theo ý cười, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cô, khóe miệng cũng vẽ lên một đường cong không dễ dàng phát hiện.

Trên mặt tràn ngập sự kiêu ngạo.

Vân Khê gật đầu với sao đỏ, nhọ giọng nói: “Là cậu ta. Vương Kiêu Dương của lớp chúng tôi.”

Có lẽ ý thức được chính mình đang nói dối, làn da trắng nõn của cô như được phủ một lớp phấn hồng, những sợi lông tơ tinh tế dưới ánh mặt trời vô cùng mịn màng. Mái tóc đen dài được để gọn gàng ở sườn tai, có một vài sợi tóc mai rơi ra che đi hình dáng sườn mặt của cô, Vân Khê có thói quen gạt tóc lên để vào sau tai, để lộ ra cái vành tai tinh xảo như viên pha lê nhỏ.

Sở Mặc nhìn Vân Khê ngoan ngoãn đưa lại bảng tên cho sao đỏ, đột nhiên cậu cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, cậu vô thức liếm khóe môi.

Sao đỏ rất tín nhiệm nữ sinh ngoan ngoãn nhu mì trước mặt, cậu ta đưa bảng tên cho Sở Mặc, trước khi đi còn dặn dò: “Lần sau nhớ mang theo bảng tên.”

Sở Mặc đón nhận lại bảng tên, cùng Đàm Thiên bá vai rời đi.

“Cảm ơn nhé, em gái Hứa.” Đàm Thiên nói lời cảm tạ với Vân Khê.

“Không có gì, lần sau cẩn thận một chút là được.” Vân Khê xua tay, ý nói chính mình không ngại.

“Mặc, lần sau cẩn thận một chút đi, không mang theo bảng tên thì tìm đường mà trèo vào, việc gì phải dí súng vào họng như thế chứ. Báo hại tao phải lấy ảnh từ bằng tốt nghiệp tiểu học của mày để dán vào.” Đàm Thiên bắt đầu phàn nàn.

Sở Mặc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ngay sau đó như nhớ ra cái gì, cậu đánh một cái thật mạnh vào trán Đàm Thiên: “Ai bảo mày lấy ảnh ở bằng tốt nghiệp của tao chứ? Ảnh chụp xấu như vậy mà mày còn dám dán vào sao?”

A, nghiêm túc mà nói, đúng là nó có xấu thật.

Đàm Thiên “chao ôi” một tiếng, ấm ức nói: “Thời gian gấp như vậy, có thể tìm được ảnh chụp của mày là tốt rồi, ai còn quan tâm nhiều như vậy làm gì? Nếu không phải Vương Kiêu Dương nhắc tao tới văn phòng giáo viên lấy trộm túi hồ sơ của mày, làm sao tao có thể chứng kiến được quá khứ đen tối của mày chứ.”

Nói xong, cậu ta còn lấy bảng tên nhìn thật kỹ ảnh chụp của Sở Mặc.

“Chậc chậc chậc, sao có thể như thế này chứ, mặt mày năm đó non nớt tới mức có thể véo ra một đống nước ý chứ.” Đàm Thiên cười khinh bỉ: “Tao còn nhớ rõ năm đó mày vì muốn gặp chị gái lớp kế bên mà…”

Cậu ta còn chưa nói xong, bả vai liền bị Sở Mặc nhẹ nhàng câu lấy, miệng lập tức bị chặn lại.

“Có muốn tao nhắc lại chuyện ngu xuẩn của mày năm đó không?” Sở Mặc trầm giọng nói, giọng điệu không kiềm chế được ý đe dọa: “Quá khứ đen tối của mày thì làm gì có ai có thể sánh bằng chứ. Có cần tao đem nó phơi bày trước ánh sáng không?”

Đàm Thiên lập tức xụ mặt, cậu ta làm cái động tác kéo khóa miệng lại, không nói thêm gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment