Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 278

Chương 278

“Lần đó…”

“Sao em có thể liếc mắt đã chắc chắn cô ấy bị sảy thai?”

Lục Huyền Lâm hỏi từng chữ rất rõ ràng, những chi tiết bị bỏ sót lúc đó, giờ này khắc này lại ở trong đầu lần lượt tuần hoàn hiện lại.

Cửa sổ cao lớn sát đất phản chiếu bóng dáng của Lục Huyền Lâm, cô độc mà chán nản, trong từng lời nói của Vu Thiến có lời nhắc nhở anh không ít.

Hà Thất Thất cũng không phải bác sĩ, cho dù lúc ấy Lý Tang Du chảy máu cũng không thể lập tức chắc chắn là sảy thai, trừ phi là người nào đó cho cô ta chứng cứ, hoặc là có người tốt nào đó đã dẫn dụ cô ta đi tìm hiểu sự thật.

Hà Thất Thất ở đầu bên kia điện thoại có chút sợ hãi chột dạ, nhưng cô ta đã đồng ý rồi, không thể khai người kia ra, huống chi nếu sự thật của chuyện này bị phơi bày, chính cô ta cũng không thoát khỏi liên quan.

“Chính là… Em tự đoán… Phải, chính là vậy.”

Cô ta thuận miệng nói bậy một cái cớ, tệ hại đến ngay cả bản thân mình cũng không muốn tin. Nhưng so với cái cớ vụng về này cô ta càng sợ Lục Huyền Lâm truy cứu trách nhiệm của cô ta hơn.

“Thất Thất, anh có thể cho em cơ hội nữa, em suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời câu hỏi của anh.”

Giọng nói Lục Huyền Lâm lạnh lùng, anh biết Hà Thất Thất đang nói dối.

Những chuyện đã giải quyết dứt khoát trước đây hiện giờ đã càng thêm khả nghi, vậy chuyện thật lâu trước đây thì sao? Chính mình cũng hiểu lầm Lý Tang Du sao? Lục Huyền Lâm thật không dám nghĩ tiếp.

Mà Hà Thất Thất ở đầu bên kia điện thoại cũng vô cùng sợ hãi, từ nhỏ đến lớn cô ta thích nhất và sợ nhất chính là Lục Huyền Lâm, mặt Lục Huyền Lâm mà tối sầm lại thì càng có tác dụng hơn mọi cách khác đối với cô.

“Anh, chuyện này đã qua lâu vậy rồi, sao đang yên đang lành anh lại nhớ tới?” Hà Thất Thất vẫn đang đấu tranh.

“Thất Thất, chuyện này không liên quan đến em, em chỉ cần nói cho anh biết tại sao lúc trước em vẫn luôn khẳng định Lý Tang Du sảy thai?” Giọng nói của Lục Huyền Lâm vô cùng nghiêm túc.

Cho dù là Hà Thất Thất bình thường được nuông chiều như công chúa nhỏ cũng bắt đầu sợ hãi, ấp úng cả buổi không dám nói chuyện.

“Em biết cái gì thì nói ra hết đi, chuyện này anh nhất định phải điều tra rõ ràng.”

Hà Thất Thất cầm điện thoại di động giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Em, em thật sự không biết.”

Giọng điệu của cô ta dần dần yếu đi, chỉ còn sự khác lạ trong đó mà chỉ có cô ta biết, lúc ấy đúng là hành động theo cảm tính rồi.

Nói nhiều cũng vô ích, Lục Huyền Lâm cuối cùng vẫn lựa chọn bình tĩnh lại: “Chuyện này anh nhất định sẽ điều tra triệt để đến cùng, em nghĩ kỹ rồi gọi điện thoại cho anh.”

“… Anh, sao anh đột nhiên gọi điện hỏi chuyện này, đều là chuyện qua rất lâu rồi mà.” Hà Thất Thất lẩm bẩm một câu, rốt cuộc không có bao nhiêu sức lực khiến giọng nói phảng phất như muỗi.

Đầu bên này điện thoại, sắc mặt Lục Huyền Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu.

Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, anh biết hỏi tiếp cũng không hỏi ra cái gì, chờ Lý Tang Du không sao nữa, anh sẽ đi tìm Hà Thất Thất hỏi rõ ràng.

Lục Huyền Lâm tùy ý ném điện thoại di động lên bàn làm việc bằng đá cẩm thạch, ánh mắt như mực nước đã đen kịt.

Bình Luận (0)
Comment