Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 295

Chương 295

Lý Tang Du đọc cuốn sách trên tay một cách đặc sắc, thỉnh thoảng liếc nhìn Minh, thấy anh đang vội vàng, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Đến 7 giờ, Lý Tang Du gập sách lại phát ra tiếng, Minh hết hồn.

“Mợ chủ đừng vội, hôm nay lễ tình nhân, chắc là bên ngoài kẹt xe rồi.”

Vội? Lý Tang Du nghi hoặc tự vấn bản thân, cô nhìn trông rất vội sao? Người vội là Minh mới đúng chứ.

“Tôi nghĩ là anh đang vội. Nếu có việc gì gấp, anh có thể đi trước. Tôi sẽ đợi ở bệnh viện một mình cũng không đi mất được.” Lý Tang Du đã nhìn anh từ rất lâu, từ sau cuộc gọi đầu tiên thì không thể ngồi yên, chắc chắn là có chuyện gấp.

Minh loay hoay một hồi, một bên hỗn loạn, một bên là hẹn hò ngày lễ tình nhân với bạn gái, khó lựa chọn hơn những kế hoạch kinh doanh đó.

“Nhưng mà …”

“Không có nhưng nhị gì hết, Lục Huyền Lâm chắc là không đến rồi, tôi vừa hay có thể rảnh rỗi.”

Làn da trắng như ngọc ngà của Lý Tang Du được ánh đèn của khu phòng bệnh vào như phản chiếu ánh sáng, chiếc váy ren trắng cạp cao buộc chặt eo cô, vô cùng dịu dàng.

Mái tóc đen dài lòa xòa trên vai, Minh rất phục nhan sắc của mợ chủ nhà mình. Nhưng sếp Tổng đến bây giờ vẫn chưa đến, trong lòng Minh vẫn đang lo lắng không yên.

Lý Tang Du vốn dĩ không mong đợi gì, nhưng đến lúc này rồi mà nói không có chút thất vọng nào là lừa người, nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa,

“Anh ta còn không đến tôi sẽ không đợi nữa.”

… …

Tốc độ của xe Lục Huyền Lâm đã nhanh nhất, lúc đến bệnh viện cũng là chọn chạy lên lầu, sốt ruộc trong lòng, vì người trong lòng là Lý Uyển Khanh anh đã nhớ nhung trong mấy năm qua, chứ không phải Lý Tang Du .

Đến trước cửa phòng bệnh, trên đó viết ba chữ Lý Uyển Khanh lớn và một từ vụng y học, Lục Huyền Lâm thở hổn hển, đột nhiên không dám đi vào trong.

Từ khi nghe tin đến giờ anh vẫn chưa có cảm giác chân thật và vững vàng, Lý Uyển Khanh đã mất tích kể từ sau vụ tai nạn xe hơi.

Bây giờ đột nhiên nghe được tin tức như vậy, nếu là ảo giác của anh, làm sao có thể kìm lòng được?

Do dự và nán lại, anh đã nắm chặt tay nắm cửa, nghiến răng đẩy cửa phòng ra đi vào.

Ở cùng khu VIP, so với Lý Tang Du lạnh nhạt thì ở đây Lý Uyển Khanh lại rất sôi nổi. Cô ngoan ngoãn ngồi đó, nghe thấy tiếng động và đang nhìn về mình, ngồi bên giường là Tiêu Hà.

Xung quanh còn có ba Lý và bác ba của anh ta Lục Dương

“Anh Huyền Lâm ?!”

Lý Uyển Khanh chớp đôi mắt ngấn nước nhìn anh, đôi mắt không khỏi hiện lên nét kinh ngạc.

“Anh đến rồi?”

“Anh đến rồi.”

Lục Huyền Lâm đâu phải không kích động, hai năm rồi, anh cứ nghĩ không tìm được Lý Uyển Khanh nữa, nhưng mà bây giờ nhìn cô xuất hiện bằng xương bằng thịt trước mắt mình.

Lúc này sắc mặt của Lý Uyển Khanh vẫn còn trắng bệch, Lục Dương thân làm bác sĩ chăm sóc đương nhiên là hiểu tình hình của cô nhất.

Bình Luận (0)
Comment