Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 351

Chương 351

“Đúng đấy đúng đấy, ngày mai mẹ đưa con đi kiểm tra kỹ lại thử xem.” Tiêu Hà vội vàng mở miệng phụ họa theo.

“Nào, nào, nào, ăn cơm thôi!” Ba Lý rất vui khi thấy bầu không khí hòa thuận thế này. Con gái lại trở về, ông ấy vui vẻ gắp miếng chân giò hầm mà Lý Tang Du mua về cắn một miếng, nhai thật kĩ.

“Ba, có ngon không ạ?”

“Ngon, là của Lão Quỳ Ký đúng không?”

“Chuẩn, ba giỏi thật đấy, mới ăn một miếng đã biết rồi.” Lúc này, cả người Lý Tang Du bừng lên vẻ xinh đẹp dịu dàng đặc biệt của người phụ nữ. Cô mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng lưỡi liềm, sáng lấp lánh.

“Ba đã ăn món hầm của Lão Quỳ Ký mấy chục năm rồi, sao lại không biết chứ? Món này nhà họ làm là đúng vị nhất đấy.”

Lục Huyền Lâm nhìn hai ba con vui vẻ trò chuyện, không khỏi nhớ tới ba mẹ mình. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng cảm nhận được tình thân bình thường như vậy, thậm chí còn cảm thấy xa lạ.

Trong một gia tộc lớn như nhà họ Lục, trẻ con phải tiếp nhận nền giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ. Suốt ngày ba mẹ anh bận rộn chuyện của công ty, rất hiếm khi chú ý đến con cái, đều là do người hầu chăm bẵm lớn lên. Vì vậy anh rất ít khi cảm nhận được tình cảm ruột thịt quá đỗi bình thường này.

Hai ba con nhà họ Lý trò chuyện, Tiêu Hà và Lý Uyển Khanh không chen miệng vào được, chỉ đành gượng gạo ngồi đó như người ngoài.

Ánh mắt Lục Huyền Lâm lại dán chặt lên người Lý Tang Du khi hai ba con họ tán gẫu. Điều này khiến trong lòng Lý Uyển Khanh rất khó chịu, lén liếc nhìn mẹ ruột của cô ta, bĩu môi tỏ vẻ mình không vui.

“Khụ!” Tiêu Hà khẽ ho một tiếng, cố ý cắt ngang câu chuyện của họ: “Mọi người mau ăn đi thôi, ăn nhanh còn để cho Huyền Lâm với Tang Du về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ba, tối nay con không muốn về nhà, con ở lại đây thêm mấy hôm nhé.” Lý Tang Du làm nũng nói, bây giờ cô có thể ít tiếp xúc với Lục Huyền Lâm được tí nào hay tí đấy.

“Con nói gì thế? Bây giờ con đã cưới người ta rồi, sao có thể ở nhà mãi được chứ?” Cho dù ba Lý rất không nỡ xa con gái, nhưng nguyên tắc là nguyên tắc. Lúc nào cũng chạy về nhà sẽ khiến cho nhà họ Lục không hài lòng.

Không ngờ câu nói này của Lý Tang Du lại làm cho Lý Uyển Khanh cảm thấy vui vẻ, cô ta nhìn về phía mẹ mình.

Sao Tiêu Hà lại không hiểu tâm tư của con gái mình chứ, bà ta vội vàng nói: “Không về cũng được, Huyền Lâm cũng ở lại luôn đi, muộn quá đi về cũng không an toàn.”

Chỉ cần Lục Huyền Lâm ở lại thì Lý Uyển Khanh sẽ có cơ hội.

Nghe Tiêu Hà vừa nói như vậy, ba Lý nhìn về phía Lục Huyền Lâm.

“Con ở đâu cũng được ạ.” Lục Huyền Lâm không bày tỏ ý kiến gì.

“Nếu Huyền Lâm cũng ở lại thì không vấn đề gì.” Lúc này ba Lý mới đồng ý.

“Lát nữa bác sẽ đi chuẩn bị, thu dọn phòng khách cho Huyền Lâm.” Trên khuôn mặt Tiêu Hà cũng nở một nụ cười.

Làm sao Lý Tang Du lại không biết hai mẹ con nhà này có ý gì chứ?

Tiêu Hà muốn tạo cơ hội cho Lục Huyền Lâm và Lý Uyển Khanh.

Nhưng cô cũng không có bất cứ dị nghị gì. Dù sao cũng sắp sửa ly hôn rồi, anh ta thích ngủ với ai, cô hoàn toàn không có chút ý kiến.

“Tiêu Hà, em lẩm cẩm rồi đấy à?” Ba Lý nhướng mày: “Chẳng phải Tang Du và Huyền Lâm ngủ cùng một phòng ư? Sao còn phải chia ra ngủ hai phòng thế?”

“…” Tiêu Hà nghẹn họng không thốt lên lời, nụ cười trên khuôn mặt bỗng trở nên hơi khó coi.

Sắc mặt Lý Uyển Khanh còn khó coi hơn nữa.

Bình Luận (0)
Comment