Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 36


Nhưng mỗi lần nói đến đề tài này đều khiến Lục Huyền Lâm không cách nào phản bác, kết hôn mấy năm, đừng nói là hoa, ngay cả lá cây anh cũng chưa từng tặng.
Dù vậy, Lục Huyền Lâm vẫn không chịu nổi sự khinh thường của cô.
“Cô bây giờ chưa tiêu tiền của tôi, nhưng ba cô, Lý Thị các người, những thứ mà Lục Thị cho đi có thể nuôi sống ba đời nhà cô không chỉ tiền.”
Lý Tang Du từ từ xoay người, đối mặt với Lục Huyền Lâm: “Đó là doanh thu dựa trên hợp đồng, ngay cả vốn lẫn lãi đều trả cho anh, không phải lấy của anh, cũng không phải do anh bố thí.”
Nói tới đây, trong mắt Lý Tang Du thoáng qua một tia đau đớn.
Sâu trong lòng, cô hận Lý Uyển Khanh , càng hận người đàn ông trước mắt này hơn.

Anh thừa dịp người ta gặp nguy, lấy việc cưới cô làm điều kiện mới đồng ý giúp Lý Thị vượt qua khó khăn đó.
Vì giúp ba, giúp Lý Thị, cô bỏ ra hạnh phúc cả đời, đây cũng vẫn là vết thương trong lòng cô không thể xóa mờ.
Lý Tang Du cũng không nhìn Lục Huyền Lâm thêm nữa, quay người lại đi nhanh đến lề đường, mở cửa một chiếc taxi đang đỗ, ngồi lên.
Nhìn xe nghênh ngang rời đi, sắc mặt Lục Huyền Lâm hơi đờ đẫn.
Trong lòng anh có cảm giác khó nói, vẻ tự do phóng khoáng của cô dường như trở thành điểm sáng thu hút của cô, nếu như cô không kiêu ngạo, thì không phải là Lý Tang Du .

“Phải thắng mới được sao? Một người phụ nữ mạnh mẽ thế làm gì? Sao không học hỏi một chút từ Lý Uyển Khanh.

.

.” Lục Huyền Lâm tự mình lẩm bẩm.
Nhắc tới Lý Uyển Khanh , có vẻ đã rất lâu anh không nghĩ tới.
….
Ông nội ra lệnh, Lục Huyền Lâm đành gác lại chuyện đang làm, vội vã về nhà dẫn Lý Tang Du ra ngoài.
Lý Tang Du bị Lục Huyền Lâm kéo xuống xe, chán ghét hất tay anh ra, xoa cổ tay có hơi đau nhức: “Tôi chưa già, không cần anh phải ‘dắt’ tôi.”
“Tưởng tôi thích chạm vào cô sao?”
“Vậy thì sao tôi lại mang thai?”
“Cô.


.

.”
Lý Tang Du ngẩng cao đầu đi vào nhà cũ.
Lục Huyền Lâm nhìn bóng lưng của cô, khốn kiếp, một phút không ồn ào sẽ chết sao?
Hai người một trước một sau vào nhà cũ, biểu cảm đã thể hiện mối quan hệ giữa cả hai.
Ông cụ Lục đã tám mươi, khuôn mặt tỏa sáng, trên cằm có hàng râu trắng như tuyết, bổ sung màu trắng cho mái tóc bạc của ông.

Đôi mắt sáng long lanh liếc qua đã hiểu: “Nhãi con, bây giờ cháu cũng làm ba rồi mà không biết chuyện gì phải nhường à?”
“Ông, sao cháu lại không biết nhường?” Lục Huyền Lâm nhún vai, sao cũng được, ngồi xuống bên cạnh ông cụ.
Người ở nhà họ Lục đều sợ ông cụ Lục, chỉ có Lục Huyền Lâm là ngoại lệ.
“Chào ông nội!” Lý Tang Du lễ phép ngồi đối diện ông cụ Lục.
“Ừ!” Ông cụ Lục hài lòng gật đầu, ánh mắt không ngừng nhìn ở bụng cô: “Chắt của ông chưa gây phiền phức cho cháu chứ?”
Giờ mới một tháng có thể có phiền phức gì? Kỳ lạ là lần này cô không ốm nghén.
“Không có!”

Bình Luận (0)
Comment