Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 457

CHƯƠNG 457

Lý Tang Du chỉ ngón tay ra ngoài cửa: “Cút, anh cũng cút ra ngoài cho tôi, sau này anh cũng không được bước vào nhà tôi một bước.”

Lục Huyền Lâm cũng chưa bao giờ thấy Lý Tang Du như vậy, anh lờ mờ cảm thấy chuyện xảy ra là có nguyên nhân. Vào thời khắc quan trọng này, nếu không phải có chuyện đặc biệt xảy ra thì cô sẽ không tự phá hỏng đường lui của mình như vậy.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Lục Huyền Lâm cũng không ở lại lâu, quay người rời khỏi nhà họ Lý, anh muốn đi tìm Trịnh Uyển Khanh để hỏi cho rõ ràng.

Tất cả những người chướng tai gai mắt đều đã đi hết, bỗng chốc phòng khách cũng yên tĩnh trở lại.

Lý Tang Du ngồi xuống ghế sô pha, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, im lặng chảy nước mắt khóc thầm.

Bây giờ cô đã đến nông nỗi rơi vào cảnh không nơi nương tựa thật rồi, Tiêu Hà và Trịnh Uyển Khanh còn không thèm đi thăm ba lấy một lần, sao có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của hai người đó?

Lục Huyền Lâm là chồng sắp cưới của Trịnh Uyển Khanh, mọi việc anh làm đều nghĩ cho Trịnh Uyển Khanh, bây giờ Trịnh Uyển Khanh không còn là người nhà họ Lý nữa, sao anh lại vô duyên vô cớ giúp nhà họ Lý chứ?

Chu Hòe Hương biết được đầu đuôi sự việc từ miệng người hầu, đi đến cạnh Lý Tang Du, giang cánh tay gầy yếu ôm cô vào lòng, rơi nước mắt, hỏi: “Tang Du, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Còn có thể tìm ai nữa?”

Lý Tang Du không có cách nào trả lời chỉ biết rơi lệ, rơi lệ…

Mưa càng ngày càng nặng hạt, thời tiết chuyển lạnh càng khiến trận mưa này âm u lạnh lẽo khác thường.

Lý Tang Du đứng một mình trước cổng nhà Vu Thiến, chờ đợi người mà cô vẫn luôn hi vọng.

Lúc này, quản gia nhà họ Vu che ô đi ra, đi đến bên cạnh cô, khuôn mặt đầy vẻ áy náy: “Cô Lý, ông bà chủ chúng tôi bảo cô về đi, họ không gặp cô đâu.”

“Vì sao không muốn gặp tôi?” Bây giờ nhà họ Vu là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của Lý Tang Du, cô không thể từ bỏ.

“Ôi!” Quản gia thở dài: “Tôi cũng chỉ là một người làm, sao có thể hỏi đến chuyện của chủ chứ? Cô vẫn nên đi đi thì hơn.”

“Quản gia, cầu xin ông mà, cho tôi gặp họ một lát thôi. Sẽ không lâu đâu, mấy phút thôi cũng được.” Lý Tang Du van nài. Nhà họ Vu và nhà họ Lý cũng được coi là có quan hệ nhiều đời, vì ba, bây giờ kiêu ngạo gì đó, mặt mũi gì đó cô đều không cần.

Quản gia bất đắc dĩ lắc đầu: “Mưa lớn như vậy, cô mau đi về nghĩ cách khác đi.”

Đã không khuyên nổi nữa, quản gia cũng chỉ đành quay trở vào nhà.

Lý Tang Du ném chiếc ô trong tay đi, khụy gối quỳ xuống, hướng về phía căn nhà lớn trước mặt, gào lên: “Chú Vu, dì Vu, cầu xin hai người mà, mau cứu ba cháu với…” Một tiếng rồi lại một tiếng.

Cho dù tiếng mưa rơi lớn đến mấy cũng không thể át được tiếng la khóc tan nát cõi lòng của Lý Tang Du.

Trong nhà, Vu Thiến nhìn Tang Du quỳ gối trong màn mưa ngoài cửa sổ, cực kỳ không đành lòng, quay đầu nói với ba mình: “Ba, ba cứ gặp cô ấy xem.”

“Thiến à, sao con lại không hiểu vậy? Tình hình hiện tại ai dám giúp nhà họ Lý bọn họ chứ? Ông Lý phạm tội, người nào người nấy tránh còn không kịp, ai dám giao du với bọn họ nữa? Ai giao du thì người đó không may.”

Bình Luận (0)
Comment