Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 495

 

CHƯƠNG 495

“Được rồi bọn con không cần phải nhìn mẹ đâu, đói bụng thì cứ ăn nhanh lên đi.” Đối diện với mấy món ăn đủ sắc đủ vị như thế này, Lý Tang Du không có lời nào để nói.

Đây chính là nhược điểm của cô, là tiếc nuối nhất trong đời mình.

Có đôi khi, cô thường suy nghĩ có phải là mình thiếu mất một sợi dây trí tuệ, từ lúc tiểu học, cô học cái gì cũng nhanh, nhưng mà chỉ có học nấu ăn là không được.

Lý Tang Du đã lên tiếng, đương nhiên Lý Tịch sẽ không khách khí, bưng cái bát nhỏ bằng gỗ của mình, chép chép bắt đầu ăn, trong miệng vẫn không quên hỏi một câu: “Coi như là mẹ biết… anh ơi, dùng từ gì để hình dung mẹ đây?”

Dù sao cũng là song bào thai, tâm linh tương thông là thứ mà người thường không có, Lý Mộ nhàn nhạt tiếp lời: “Thẹn với lòng.”

Nghe xong lời này Lý Tang Du mở to hai mắt: “Này, mẹ nói chứ, có phải hai đứa con hợp lại chọc mẹ có đúng không?”

Lý Tịch lập tức tìm ô dù bảo vệ cho mình: “Ba ơi, bọn con nói đúng hay là không đúng?”

“Đúng, đương nhiên là đúng rồi. Có ba ở đây, chắc chắn ngày nào cũng có thể để cho hai đứa con ăn no căng cả bụng.” Thái Vũ Hàng cam tâm tình nguyện trở thành pháo hôi cho Lý Tịch.

Lý Tịch vui vẻ vỗ tay: “Hay quá, ba là tốt nhất.”

Lý Tang Du không có cách nào xen lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai ba con một xướng một họa nói trái ý mình, còn không có cách nào phản bác.

“Mộ, con thì sao? Con cũng suy nghĩ giống như Tịch hả?” Lý Tang Du hỏi Lý Mộ.

Lý Mộ không trả lời, chỉ là vội vàng bới cơm, cậu bé dùng hành động để trả lời cô rất rõ ràng.

Thật là chán quá đi! Lý Tang Du trợn mắt thở dài.

Đối với tay nghề của Thái Vũ Hàng, Lý Mộ âm thầm nhấn like trong lòng.

Bị hai đứa bé xem thường, Lý Tang Du thua mà không chịu phục, nếu như cứng rắn không được thì phải mềm mỏng. Dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng làm cho mắt mình đỏ lên, thấy sắp rơi nước mắt, lại dùng giọng nói ấm ức không chịu được mà cất lời: “Mẹ mang thai hai đứa mười tháng, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn hai đứa, không có công lao cũng có khổ lao. Bây giờ cánh của hai đứa cứng cáp rồi, có núi để dựa, bắt đầu bắt nạt mẹ: “ Tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Lý Tịch buông thìa xuống, dùng cái tay nhỏ sờ sờ mặt Lý Tang Du.

Động tác này làm Lý Tang Du mừng thầm, tưởng kế hoạch đã thành công, quả nhiên nước mắt mới chính là vũ khí lợi hại nhất.

“Mẹ ơi, mẹ phải chấp nhận sự thật, đồ ăn của mẹ thật sự không thể ăn được, ngay cả nhìn cũng không thể nhìn.”

Một giây trước còn đang mừng thầm, một giây sau, Lý Tang Du liền nghe thấy âm thanh làm mình tan nát cõi lòng.

“Tịch…”

“Được rồi, đừng có chơi trò tâm lý với trẻ con nữa, em không phiền hả.” Thái Vũ Hàng bưng món cuối cùng lên trên bàn, giống như bố thí mà vỗ vỗ an ủi cô: “Ăn có ngon không?”

Lý Tang Du mang theo tâm trạng phức tạp, đau khổ, nhưng mà lại không có cách nào cải lại sự thật, ngậm đắng nuốt cay nhẹ gật đầu: “Ngon.”

“Nếu như ngon thì ăn nhiều thêm một chút, trong nhà chỉ cần có một đầu bếp đẳng cấp là được rồi, thêm một người cũng không được.” Nụ cười trên mặt Thái Vũ Hàng càng thêm sáng lạn, không ai tranh giành phòng bếp với anh ta, như vậy mới độc nhất vô nhị.

Sụp đổ chưa?

Sụp đổ rồi!

Lúc này, nội tâm của Lý Tang Du đã hoàn toàn sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment