Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 506

CHƯƠNG 506

Lý Mộ cũng giống như thế, cảm giác được Lục Huyền Lâm ôm và Thái Vũ Hàng ôm hoàn toàn khác nhau, còn khác nhau chỗ nào thì cậu bé không biết.

Trong lòng hai người đều xảy ra biến hóa vi diệu.

Dường như là cơn mưa cũng đang thương hại cho hai ba con không thể nhận nhau, hạt mưa càng ngày càng nhỏ, dần dần trở thành mưa bụi.

Lý Mộ ôm cổ Lục Huyền Lâm, Lục Huyền Lâm ôm Lý Mộ vào trong ngực, hai người hoàn toàn không để ý đến cơn mưa phùn rơi lất phất ở trên người, chỉ muốn ôm như thế này, ôm càng lâu càng tốt.

“Đến bây giờ chú mới phát hiện, hóa ra mình lại yêu cô ấy nhiều như thế.” Hai mắt Lục Huyền Lâm vô hồn nhìn xa xăm, tự lẩm bẩm: “Là lỗi của chú, luôn là lỗi của chú.”

Lý Mộ không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, cậu bé có thể cảm nhận được thân thể Lục Huyền Lâm đang run rẩy rất nhẹ.

“Trước khi chết mà cô ấy cũng không muốn gặp chú, không cho chú gặp cô ấy, không cho chú chạm vào cô ấy… chú không có hình ảnh của cô ấy, không biết là cô ấy thích cái gì, ghét cái gì… trong phòng trống rỗng, chú thường xuyên nhìn cái chén mà cô ấy đã dùng đến ngẩn người, nhìn cái lược ở trên bàn đến thất thần, ôm lấy con gấu bông mà cô ấy thích đến thẩn thờ…”

“…”

“Chú thật là đáng chết, một cô gái tốt như thế, vậy mà chú lại không biết cách trân trọng, vậy mà chú lại đi bảo vệ một người phụ nữ nham hiểm trăm phương nghìn kế, lần nào cũng để cô ấy trơ mắt nhìn chú che chở cho những người phụ nữ khác, chắc chắn là lòng của cô ấy rất đau…”

“…”

“… bây giờ lòng chú rất đau, rất rất đau… tất cả đều đã quá muộn, muộn đến nổi chú không có bất cứ cơ hội gì để bù đắp và sửa chữa lỗi lầm… không còn cơ hội, không còn nữa…”

Lý Mộ có thể cảm nhận được thân thể anh run rẩy dữ dội, anh đang liều mạng kiềm chế tiếng khóc và nỗi đau của mình.

“Chú ơi…” Trong lòng Lý Mộ rất khó chịu, khó chịu chưa từng có, rất muốn nói cho anh biết rằng mẹ vẫn còn chưa chết. Nhưng mà vừa mới nghĩ tới ba làm tổn thương mẹ, cuối cùng, lời muốn nói đến bên miệng lại chạy ngược vào trong.

Thân thể đang run rẩy của Lục Huyền Lâm dưới sự kiềm chế đã từ từ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, ổn định cảm xúc: “Mộ, chú để cháu chê cười rồi.”

Đã trôi qua nhiều năm, anh đã học được cách khống chế tâm trạng của mình, không ngờ là ngày hôm nay lại mất khống chế trước mặt một đứa nhỏ, ngay cả chính anh cũng không nghĩ tới.

“Cháu đã đi khỏi mẹ mình lâu như thế rồi, tìm không thấy cháu, cô ấy sẽ sốt ruột, cháu mau trở về đi.” Lau khô nước mắt, Lục Huyền Lâm đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác của người làm ba làm mẹ, đó chính là lo lắng.

“Vâng ạ.”

Lục Huyền Lâm buông lỏng Lý Mộ trong ngực ra, cho dù không nỡ đi nữa thì cũng không thể để mẹ người ta lo lắng.

“Chú ơi, cháu đi đây.” Lý Mộ ngoan ngoãn phất tay với anh.

“Chờ đã.” Lục Huyền Lâm đứng dậy nhặt cái dù nhỏ ở dưới đất lên che Lý Mộ khỏi cơn mưa: “Đừng để mình bị mắc mưa nữa, là do chú hại cháu phải dầm mưa lâu như thế, sau khi về nhà nhất định phải tắm nước nóng, đừng để mình bị cảm lạnh.”

“Cảm ơn chú.” Lý Mộ cầm lấy cây dù che mưa, đi về phía Lý Tang Du.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé dần dần đi xa, trái tim của Lục Huyền Lâm càng ngày càng lạc lõng.

Chắc chắn là đời này anh sẽ cô độc đến già…

Bình Luận (0)
Comment