Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 605

CHƯƠNG 605

“Huyền Lâm, con tỉnh rồi, mẹ lo muốn chết ra đây này.”

Hai mắt mẹ Lục đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh: “Con còn khó chịu chỗ nào không? Có cần mẹ đi gọi bác sĩ không?”

Bà ta nói xong, không yên tâm định đưa tay ấn chuông đầu giường. Lục Huyền Lâm ghét nhất bị bác sĩ kiểm tra tới kiểm tra lui nên bèn đưa tay ra ngăn mẹ Lục lại.

“Con vẫn ổn, đừng gọi họ tới đây.”

Mẹ Lục thấy mặc dù anh không to tiếng nhưng lại có ý tức giận nên đành nghe theo lời anh, rụt tay lại.

“Con không biết mẹ và ba con đã lo lắng tới mức nào đâu, gần như cả đêm đều không chợp mắt được, cứ sợ con xảy ra chuyện gì. Ai ngờ ba mẹ vừa về nhà nghỉ ngơi thì con đã tỉnh lại.”

Mẹ Lục nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc đó khi được tin Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe.

Lục Huyền Lâm không nói câu nào, mẹ Lục cũng không thấy ngại. Sau đó, như thể nghĩ đến chuyện gì, bà ta vội vàng xách hộp giữ nhiệt tới.

Bà ta cẩn thận mở nắp ra, mùi thơm của canh gà hầm sâm tràn ngập không gian.

Mẹ Lục đã quen sống trong nhung lụa, đã bao giờ làm những việc hầu hạ người khác thế này đâu. Hộp giữ nhiệt hơi nặng, trên tay còn dính một ít nước canh, bà ta vội vàng lấy khăn giấy lau đi.

Sau đó bà ta cúi đầu múc một bát canh nhỏ cho Lục Huyền Lâm, mỉm cười nói: “Đây là canh gà hầm sâm mà mẹ vừa về đã bảo đầu bếp làm. Con vừa tỉnh lại, phải ăn một chút lót dạ bổ sung chất dinh dưỡng mới được.”

Bà ta vừa nói vừa định tận tay cầm thìa sứ đút cho con trai. Nhưng Lục Huyền Lâm không quen với việc mẹ mình chủ động thân thiết như vậy. Anh nhổm mình dậy, muốn đẩy tay từ chối.

Thế nhưng anh bỗng thoáng phát hiện mẹ mình vẫn chưa kẻ lông mày trang điểm. Đôi mắt sưng đỏ còn chưa bớt sưng, những nếp nhăn nơi khóe mắt lại hiện rõ như vậy, cực kỳ khác với dáng vẻ phu nhân quý phái trong ký ức của anh.

Không biết vì sao, tay Lục Huyền Lâm lại từ từ buông xuống. Anh tự mình ngồi dậy trên giường bệnh, không còn dáng vẻ xuất sắc nổi bật như vì sao trong đám đông giống trước nữa.

Mẹ Lục đau lòng, nước mắt lại trào dâng. Bà ta cố nén nước mắt, bón hết bát canh gà hầm sâm cho anh, còn muốn anh ăn thêm một chút nhưng Lục Huyền Lâm lại xua tay từ chối.

Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lát. Đa phần đều là mẹ Lục nói chuyện, Lục Huyền Lâm chỉ tùy ý đáp lại một hai câu, nhưng thật ra lại hòa hợp một cách hiếm có.

Sau khi nói hết những chuyện nên nói, mẹ Lục thu dọn bàn bên cạnh giường bệnh một chút. Ánh mắt của bà ta lại nhìn lướt qua mấy chiếc ô tô điều khiển từ xa và búp bê trên ghế sô pha, không khỏi nhớ tới những điều nghi hoặc trước đó.

Bà ta không chút do dự nói: “Con mua những món đồ chơi đó làm gì vậy? Sao mẹ nhớ trước đây con không thích trẻ con lắm mà? Sao giờ đột nhiên lại thích?”

Mẹ Lục mơ hồ nhớ lại lúc Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe là khi đang ở gần nhà trẻ, bèn liên tưởng tới một số chuyện, lập tức hỏi thẳng: “Con nhận con nuôi à?”

Mí mắt Lục Huyền Lâm khẽ giật nhẹ đến mức không ai nhìn ra. Trên tay anh đang cầm một cuốn sách kinh tế học, nghe thấy suy đoán của mẹ Lục, động tác lật sách bất giác dừng lại.

Anh quay đầu nhìn theo tầm mắt của mẹ Lục, trông thấy những món quà mà mình đã dày công lựa chọn, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã. Tang Du hiếm hoi lắm mới tới đây một chuyến, vậy mà anh lại quên không bảo cô mang những món đồ chơi này về cho Mộ Mộ và Tịch Tịch.

Nhưng ngoài miệng anh vẫn không quên trả lời câu hỏi của mẹ mình: “Con nhất thời nổi hứng mua thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều.”

“Đang yên đang lành sao lại muốn mua cái này?” Mẹ Lục cầm con búp bê lên quan sát một chút, hình như là mua cho hai đứa trẻ, một trai một gái.

Bình Luận (0)
Comment