Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 608

CHƯƠNG 608

Cô ta căm phẫn cắn một miếng táo, nhớ lại lời thoại trong phim, mắng một câu nhà giàu độc ác. Nhưng chính cô ta lại quên mất mình cũng là cô chiêu lá ngọc cành vàng, mắng như vậy chẳng phải cũng mắng chính mình sao.

“Cô có tin tức gì thì nói luôn đi.” Lục Huyền Lâm cũng không muốn vòng vo với cô ta. Anh xảy ra tai nạn xe đã là chuyện một hai ngày rồi, nhưng cũng không so được với người có nhiều mối quan hệ rộng rãi như Mộ Nhã Kỳ, mắt thấy xung quanh, tai nghe tám hướng.

Mộ Nhã Kỳ cũng không náo loạn nữa, quả thật Lục Huyền Lâm nói không sai, hôm nay cô ta đến đây thật sự là vì đã nghe được một chút tin đồn.

“Nhưng mà… nói ra thì tôi được cái gì?” Cô ta đảo mắt đầy vẻ gian xảo, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Lục Huyền Lâm cũng biết Mộ Nhã Kỳ không dễ đuổi đi. Cô ta không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì chắc chắn muốn cuỗm vào tay chút lợi ích.

Đôi mắt anh đen thẫm như giếng sâu, chợt nghĩ đến sự nôn nóng của A Minh hồi chiều.

A Minh đáng thương vừa mới tan làm còn chưa được ăn cơm thì bỗng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, trong lòng giật thót, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

“A Minh để cô tùy ý sai sử, được không?”

Chỉ với một câu nói như vậy, Lục Huyền Lâm đã bán đứng A Minh không chút do dự, đã thế còn không hề cảm thấy chột dạ.

“Chậc, chậc, chậc, Lục Huyền Lâm cậu đúng là lòng dạ đen tối, còn bán đứng người khác nữa.” Mộ Nhã Kỳ cười khan hai tiếng, sau đấy lập tức đổi giọng: “Nhưng tôi rất hài lòng, A Minh dễ thương hơn cậu nhiều.”

Không những trêu vui mà còn rất ngây thơ, Mộ Nhã Kỳ nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi.

“Vậy tin tức của cô là?” Lục Huyền Lâm cau mày nhìn về phía Mộ Nhã Kỳ.

Mộ Nhã Kỳ ném ruột táo vào trong thùng rác rồi mới nghiêm túc nói: “Tôi cũng sẽ không để cậu chịu thiệt đâu. Thật ra lời đồn thổi này cũng không có gì cả. Là Trịnh Khôi kia kìa, gần đây có vẻ ông ta không chịu an phận.”

“Sao cô biết?”

Không phải Lục Huyền Lâm không tin tin tức của Mộ Nhã Kỳ, anh hỏi thêm một câu là để có thể đối phó với ông ta tốt hơn thôi. Vốn dĩ anh đã muốn ra tay xử lý ông ta rồi.

Thế nhưng lại bị trì hoãn bởi chuyện của Lục Dĩ Mai, anh lại bị tai nạn xe nữa nên mới cho ông ta sống vui vẻ thêm hai ngày nữa. Lục Huyền Lâm còn chưa nhớ tới món nợ của ông ta thì ai ngờ lão đó lại chủ động lao vào?

“Không phải chính là sếp Chu có khẩu vị đặc biệt của chúng ta hay sao? Có người nói dạo này bà ta rất hào phóng với Trịnh Khôi, vung tay thưởng cho rất nhiều tiền. Cậu cũng biết đấy, đàn ông ấy mà, có càng nhiều tiền thì càng dễ hư!”

Mộ Nhã Kỳ kêu “a” một tiếng, giả bộ kinh hãi: “Tôi không nói cậu đâu nha, mặc dù cậu Lục cũng rất giàu có.”

Thật ra là cô ta cố ý. Trước đây cô ta từng phải chịu thiệt từ chỗ anh rất nhiều. Vậy nên, mặc dù Lục Huyền Lâm cho cô ta mượn A Minh để tùy ý sai sử nhưng cũng không đủ khiến cô ta hết giận.

Lục Huyền Lâm ồ một tiếng, không có hứng thú với trò trả thù vặt vãnh của Mộ Nhã Kỳ.

“Chắc tôi cũng biết sếp Chu này.”

Giọng nói của anh trầm thấp, nói xong câu này là lập tức thu ánh mắt lại. Mộ Nhã Kỳ bị lời nói của anh chọc cười, tươi như hoa.

Bình Luận (0)
Comment