Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 627

CHƯƠNG 627

Hà Tử Tây đã chấp nhận năng lực điều hành công ty của mình không bằng con trai từ lâu. Ông ta cảm thấy hơi đau lòng, cánh đàn ông bày tỏ với nhau đều hơi khó hiểu. Cho nên Hà Tử Tây luôn đến bệnh viện thăm anh.

Lâu dần, Lục Huyền Lâm cảm thấy Hà Tử Tây và mẹ Lục đang gây trở ngại cho công việc của mình nên không muốn để họ đến nữa. Vì vậy, mỗi lần hai vợ chồng đến đều để đưa đồ xong, tìm hiểu rõ tình hình với bác sĩ rồi lập tức rời đi.

Lục Huyền Lâm nửa ngồi trên giường bệnh xử lý công việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại một mình anh.

Bên ngoài cửa dần có động tĩnh. Anh bị quấy rầy không thể tập trung làm việc được. Đúng lúc A Minh lại có việc nên đã đến công ty, không có ai ra ngoài hỏi. Anh chỉ có thể đợi người bên ngoài vào báo cáo tình hình.

“Cô gái à, cô không thể đi vào được đâu.” Chung Kiện nghiêm mặt từ chối, nhưng đối mặt với một người phụ nữ yếu ớt mặc quần áo bệnh nhân, anh ta không thể ra tay mà chỉ có thể mở miệng.

Trịnh Uyển Khanh một mực đứng đó, bộ quần áo bệnh nhân quá khổ trên người càng khiến cô ta trông càng yếu ớt. Miếng băng gạc trên trán là thứ mà Tiêu Hà đã nhờ bác sĩ băng bó khi vừa vào bệnh viện, nửa bên mặt còn hơi sưng đỏ lên, nhìn cứ như vừa mới bị người ta đánh xong.

“Anh trai à, tôi là bạn của tổng giám đốc Lục Huyền Lâm. Nghe nói anh ấy nằm viện nên tôi muốn tới thăm một chút, anh có thể châm chước được không?”

Giọng nói của cô ta rất nhỏ, một tay ôm khuỷu tay người kia, vẻ mặt lo lắng. Một người phụ nữ như vậy có thể khơi dậy khát vọng che chở của đàn ông nhất.

Chung Kiện không khỏi mềm lòng, nhưng anh ta nhận tiền làm việc, nếu bị thư ký A Minh biết anh ta cho những người không được phép vào trong thì anh ta đừng hòng ăn bát cơm này nữa.

Thấy vệ sĩ mặt đen không hề lay chuyển, Trịnh Uyển Khanh không khỏi sốt ruột. Vốn dĩ sau đầu cô ta chỉ bị cho đập sưng một cục thôi, lúc đó chỉ cần lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.

Nhưng cô ta đột nhiên nghĩ đến tin tức hai ngày trước nói rằng Lục Huyền Lâm bị tai nạn xe. Cho nên cô ta cố ý giả bộ không khỏe muốn ở lại nằm viện.

Nhân lúc Tiêu Hà về nhà thay quần áo, cô ta lên tầng cao nhất của khu nội trú với tâm thái muốn thử một lần. quả nhiên nhìn thấy một phòng bệnh có ba bốn vệ sĩ vây quanh.

“Anh trai này, phiền anh đi vào nói một tiếng. Nếu Huyền Lâm không muốn gặp tôi, vậy tôi cũng…” Trịnh Uyển Khanh nói như vậy xong, không khỏi cảm thấy hơi tuyệt vọng, sắc mặt cũng trở nên xám xịt.

Chung Kiện nhìn cô ta gọi ông chủ của mình là Huyền Lâm, trông cô ta cũng không giống phóng viên hay gián điệp gì đó, cảm thấy mềm lòng lập tức gật đầu.

“Tôi đưa cô vào, nếu ông chủ của chúng tôi nói không quen biết cô thì cô đừng có quấy rầy nữa!”

Chung Kiện nghiêm mặt, bày ra vẻ uy nghiêm và khí thế của mình. Trịnh Uyển Khanh nghe thấy anh ta đồng ý thì hai mắt sáng lên, nào chú ý tới vẻ hung ác mà tên vệ sĩ này cố ý tỏ ra.

Chung Kiện thấy cô ta không sợ, ngượng ngùng sờ mũi. Chiều cao gần một mét chín trông thật sự hơi xấu hổ, hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh.

Khi Trịnh Uyển Khanh nhìn thấy Lục Huyền Lâm, anh đang cúi đầu nhìn máy tính. Đường nét khuôn mặt như được chạm khắc, hàng mi dày cong vút, hết thảy mọi thứ đều khiến cô ta cảm thấy quen thuộc đến vậy.

Anh đã từng thuộc về cô ta.

Nhưng bây giờ? Khóe miệng Trịnh Uyển Khanh nở nụ cười khổ.

“Ông chủ, cô gái này nói rằng cô ấy là bạn của anh, muốn gặp anh.”

Bình Luận (0)
Comment