Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 642

CHƯƠNG 642

Mà Tịch cũng rất có thể là con gái của anh, cho dù không phải thì trong lòng anh đã đưa ra quyết định, sẽ cố gắng chăm sóc cô bé, cứ xem như là con của mình. Bởi vì sau khi ở gần hai đứa, anh thật sự rất thích bọn nó, giống như là những thiên sứ.

Nhưng mà… nhưng mà hình như Tang Du không đồng ý.

“Tịch, chúng ta về thôi.”

“Nhưng mà mẹ ơi mẹ nhìn đi, chú kỳ quái bị tai nạn giao thông, chúng ta đưa chú ấy về đi.”

Nghe con gái nói như vậy, Lý Tang Du mới chú ý tới lúc này Lục Huyền Lâm đang ngồi trên xe lăn, lúc nãy cảm xúc của cô vẫn luôn đặt ở trên người Tịch.

Có điều cô cảm thấy bây giờ mình nên rời khỏi đây, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không đặt ở trên người Lục Huyền Lâm.

Dựa vào sự kiêu ngạo của anh, chắc chắn là anh sẽ không hi vọng cô giúp anh đâu nhỉ.

Nhưng mà cô không thể làm vậy, Tịch còn đang ở đây, cô vẫn luôn dạy cô bé là một người tốt bụng, nếu như cứ đi như thế thì không phải là cô đã làm trái lại những gì mà mình đã dạy đó à?

Hơn nữa… cô có chút không nỡ rời đi như thế, bây giờ Lục Huyền Lâm là bệnh nhân.

Để Lý Tang Du dẫn Tịch đi, Lục Huyền Lâm càng cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi nghe thấy Tịch nói vậy, anh không nhịn được mà buông thõng tầm mắt.

Anh cũng vừa mới nhớ tới trạng thái bây giờ của mình.

Anh rất muốn ở cùng với Lý Tang Du lâu hơn một chút, nhưng mà tuyệt đối không phải là bộ dạng này.

Ở trước mặt cô, anh đã chật vật lắm rồi.

“Mẹ ơi.” Lúc hai người còn đang suy nghĩ, Tịch đã chạy đến bên cạnh Lục Huyền Lâm.

Dù sao thì cô bé vẫn còn nhỏ, lại không biết cái gì hết.

Lý Tang Du có chút bất đắc dĩ, cô khẽ thở dài đi đến sau lưng Lục Huyền Lâm rồi chuẩn bị đẩy anh.

“Không cần đâu.” Lục Huyền Lâm ngăn cản, biểu cảm có chút phức tạp mà nhìn Lý Tang Du: “Tự anh làm là được rồi.”

Nếu như nhận sự giúp đỡ, vậy thì chẳng khác nào phơi bày sự bất lực của mình ở trước mặt Lý Tang Du. Anh không thể làm như vậy, với lại thật sự là anh có thể tự di chuyển. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Không phải chú và mẹ là bạn ạ? Chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau?” Mà Tịch lại không hiểu ý Lục Huyền Lâm, cô bé thắc mắc hỏi.

Dù sao thì cũng không thành thục bằng Mộ, làm sao cô bé có thể biết cách nhìn mặt mà nói chuyện.

Lý Tang Du há to miệng nhưng không nói lời nào.

Cô hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, chẳng lẽ nói bọn họ không phải là bạn bè à? Nhưng mà giúp đỡ người khác cũng là chuyện nên làm mà…

Mà người kia thì lại bởi vì thể diện cho nên càng khó trả lời hơn, mà Tịch sẽ chỉ càng hỏi nhiều hơn.

Lục Huyền Lâm cũng bị làm khó rồi, chẳng phải là sự cố chấp của anh sẽ để lại ấn tượng xấu cho Tịch à?

“Tịch, sau này chú sẽ nói vấn đề này cho cháu biết, có được không?”

Tịch bĩu môi, cô bé không hài lòng đối với câu trả lời này.

Lý Tang Du không biết phải làm như thế nào, cô công chúa nhỏ này của cô cứ thích hỏi tới hỏi tới mãi thôi: “Tịch, chúng ta nhanh chóng đưa chú về phòng đi nào, Mộ chờ sốt ruột lắm rồi.”

“Vậy thì chúng ta phải nhanh lên một chút.” Lý Tang Du vừa mới thay đổi chủ đề, Tịch cũng không còn bám riết nữa, dù sao thì Mộ là quan trọng nhất.

Bình Luận (0)
Comment