Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 644

CHƯƠNG 644

Hai chân vẫn không thể lấy sức, đi cũng giống như không đi.

“Mộ.” Tịch vừa mới về đến phòng bệnh thì liền không kịp chờ đợi mà nói cho Mộ nghe tất cả những chuyện vừa mới xảy ra hồi lúc nãy, bao gồm cả chuyện tai nạn giao thông của Lục Huyền Lâm.

Vốn dĩ Lý Tang Du muốn ngăn cản, nhưng Mộ đã biết Lục Huyền Lâm là ba ruột của mình, cậu bé có quyền được biết những chuyện này, cũng có quyền được quan tâm.

Mà Tịch thì phải chờ một chút đã, cô không muốn hai đứa con của mình đều quá hiểu chuyện, khiến chúng mất đi khoảng thời gian vô ưu vô lo.

Lúc nãy, Tịch đã thể hiện sự quan tâm của bản thân hết mực, chắc là cũng sẽ không cảm thấy tự trách đâu nhỉ.

Mộ nghe Tịch nói xong, nhìn thấy Lý Tang Du cau mày như trong dự đoán, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm về phía cô: “Mẹ ơi, bây giờ con đã khỏe hơn rồi, con có thể bước xuống giường được không ạ?”

Lý Tang Du nhẹ gật đầu, bác sĩ cũng đã nói với cô rằng Mộ đã khỏe hơn khá nhiều, chỉ là cô vẫn còn lo lắng cho nên không gấp gấp xử lý thủ tục xuất viện.

Mộ là một đứa nhỏ hiểu chuyện, Lý Tang Du nói không thì chắc chắn cậu bé cũng sẽ không nói gì, nhưng mà thân là mẹ của cậu bé, sao mình có thể không hiểu con cái được chứ.

Mà Lý Tang Du cũng đã quyết định xong, ngay từ đầu sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa con và Lục Huyền Lâm, chắc chắn Mộ cũng đã biết suy nghĩ của mình.

“Tịch, để mẹ dẫn con đi làm kiểm tra.”

Nếu như Mộ đã muốn đi thăm Lục Huyền Lâm, vậy thì cô sẽ dẫn Tịch đi làm kiểm tra một chút, cũng hi vọng là bệnh viện thành phố A sẽ cho ra kết quả tốt hơn so với thành phố C.

Cho dù bệnh tình của Tịch đã có kết quả, nhưng cô vẫn muốn níu kéo một chút, nếu như có thể tìm được biện pháp giải quyết tốt hơn thì sao.

Mộ rất vui vì mẹ đã có thể hiểu cho mình, cậu bé rất muốn đi quan tâm người ba đó của mình, nhưng mà cậu bé tuyệt đối sẽ không khiến mẹ mình không vui.

Mẹ không muốn ở bên cạnh ba, vậy thì cậu bé sẽ không nhận, giấu ở trong lòng là tốt rồi.

Lúc Lục Huyền Lâm nhìn thấy Mộ thì rất kinh ngạc, nhưng mà càng nhìn lại càng cảm thấy vui mừng.

“Mộ, sao cháu lại đến đây, sức khỏe đã ổn hơn chưa?”

“Cháu đã khỏe rồi ạ.”

Nhìn Mộ ngồi lên ghế một cách khó khăn, Lục Huyền Lâm cảm thấy ảo não.

Anh thật sự rất muốn ôm lấy Mộ rồi đặt cậu bé lên ghế.

Mặc dù ghế không cao cho lắm, nhưng nếu như không ngồi vững mà ngã sấp xuống thì phải làm sao đây.

Mà anh cũng chỉ có thể lo lắng suông trong lòng, an phận ngồi ở trên giường, nếu như anh ngã xuống giường, chỉ sợ sẽ hù dọa Mộ.

“Cháu ngồi vững chưa?”

Mộ gật gật đầu, nhìn Lục Huyền Lâm thật kỹ, lúc đó cũng phát hiện xe lăn để ở bên cạnh: “Còn chú vẫn ổn chứ?”

Hỏi như vậy là đến đây thăm anh đó à? Ban đầu anh cũng chỉ suy nghĩ mà thôi.

Chính vì vậy mà Lục Huyền Lâm kiềm lòng không được nở một nụ cười nhỏ, gương mặt gầy gò cũng trở nên dịu dàng hơn: “Chú đã khỏe hơn rồi.”

Không hề khỏe chút nào… Mộ nhìn gương mặt tái nhợt của Lục Huyền Lâm, nhưng lại không vạch trần.

Bình Luận (0)
Comment