Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 783

CHƯƠNG 783

Lục Nghiên Tịch cũng đang lấy điều này làm tiêu chuẩn: “Làm như vậy mới an toàn chứ? Dùng cách khác quả thực sẽ giảm bớt được chi phí, để dành được cho chi tiêu sau này, nhưng thế thì…”

“Lục Nghiên Tịch.” Tư Bác Văn ung dung mở miệng cắt ngang lời cô, sau đó giở trang phía sau: “Phương thức bán hàng kiểu này cũng chưa chắc sẽ có người mua.”

Cô lại muốn dùng tiền để xây dựng thương hiệu! Công ty Lục Thị không nhỏ, độ nổi tiếng cũng có, căn bản không cần vẽ vời thêm chuyện.

… Tư Bác Văn lấy hết ví dụ này đến ví dụ khác, lúc đầu Lục Nghiên Tịch cũng thấy choáng, sau khi phân tích tổng quát một lượt, cô cũng đã phát hiện ra vấn đề. Nhưng đây là dự án lớn lần đầu tiên cô tiếp nhận, vậy mà lại bị thẳng thừng gạt bỏ như vậy.

Cô rầu rĩ bước ra khỏi văn phòng, cả buổi chiều không có chút tinh thần nào hết, thẫn thờ nhìn bản kế hoạch.

“Cố lên đi nào, đừng để Vu Diễm My lên mặt.” Chu Nhã Khiết thấy cô như vậy cả buổi chiều, tốt bụng lên tiếng nói một câu.

Nhưng Lục Nghiên Tịch làm như thể chẳng thèm bận tâm, cô không muốn thêm rắc rối.

Ai tự lo chuyện của người nấy.

Không phải Lục Nghiên Tịch sa sút tinh thần mà đang nghĩ làm sao để sửa. Sau khi trở về biệt thự, cô vào phòng mình, bắt đầu sửa lại những vấn đề kia, nhất định phải khiến Tư Bác Văn thừa nhận năng lực của cô.

Cô bận suốt một đêm, buổi sáng háo hức đến công ty, mới tới nơi thì quầy lễ tân thông báo kêu cô tới phòng họp. Cô đi vào, Tư Bác Văn chẳng nói lời nào đã kêu cô cầm tài liệu.

Có năm người ngồi bên trong, trừ Tư Bác Văn và trợ lý ra thì còn có ba người đàn ông mặc vest đen. Lục Nghiên Tịch nhận ra được, là bên đối tác.

Trong lòng cô kích động chờ đợi. Bên đối tác lật giở từng trang một, vẻ mặt dần trở nên khó coi. Sau khi xem xong, khoé miệng nở nụ cười gượng gạo: “Tổng giám đốc Tư, nếu các anh không muốn hợp tác thì cứ nói thẳng ra là xong, đừng lấy mấy thứ không ra gì này ra để qua loa lấy lệ với chúng tôi.” Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.

Họ nói rất thẳng thắn, Lục Nghiên Tịch vừa định cãi lại thì thấy Tư Bác Văn đã đứng dậy: “Vậy thì khỏi hợp tác.”

Rõ ràng hôm qua Tư Bác Văn còn bàn bạc tới lợi ích, thế mà giờ lại nhẹ nhàng nói ra những lời này!

Không hợp tác nữa? Đơn hàng này có thể mang lại lợi ích lớn cỡ nào, mọi người có mặt ở đó đều biết rất rõ.

Bên hợp tác thấy Lục Thị không có thành ý, vẻ mặt càng thêm khó coi: “Chúng tôi cũng đâu phải chỉ có thể hợp tác với các anh!”

Đối tác cười khẩy, hùng hổ dẫn người rời đi.

“Sếp Lý…” Lục Nghiên Tịch vội gọi mấy tiếng, nhưng cũng chẳng có ích gì.

Hai công ty đều vô cùng coi trọng vụ hợp tác lần này. Nhưng vì Tư Bác Văn tiếp quản Lục Thị, mối hợp tác này đã bị gác lại. Bây giờ mọi sự cố gắng của Lục Nghiên Tịch lại dẫn đến kết quả như vậy, dĩ nhiên là cô đem mọi oán trách đổ lên Tư Bác Văn.

“Sao lúc nãy anh lại không nói chuyện tử tế?” Hợp tác giữa hai bên đâu phải chuyện đùa, có chỗ nào cần chỉnh thì chỉnh lại là được, tại sao phải làm tuyệt tình như thế?

“Bản dự án cô làm thì liên quan gì tới tôi?” Tư Bác Văn từ trên nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lẽo bức người.

Lục Nghiên Tịch né ánh mắt của anh, không dám nhìn thẳng, bị anh nói vậy liền thấy chột dạ.

Tư Bác Văn cũng không dề dà nữa, lập tức bắt đầu đi ngay, anh còn có cuộc họp.

Còn Lục Nghiên Tịch thì bực bội cầm tài liệu, quay trở lại bàn làm việc rồi ném mạnh nó xuống bàn.

Bình Luận (0)
Comment