Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 836

CHƯƠNG 836

Bấy giờ, Tư Bác Văn mới không tiếp tục chất vấn nữa mà ngồi xuống bên cạnh Lục Nghiên Tịch, đợi cùng cô.

Khung cảnh này đúng thực là không nên xuất hiện. Ánh mắt Vu Diễm My cứ đảo qua đảo lại hai người, âm thầm gửi tin nhắn cho Ngụy Như Mai.

Đáng lẽ Ngụy Như Mai đã ngủ rồi, bởi vì cô ta biết hôm nay Tư Bác Văn phải tăng ca nên cũng chẳng đợi anh. Không ngờ được rằng, cái gọi là tăng ca lại là ở cùng với Lục Nghiên Tịch!

Cơn tức bùng lên khiến cô ta lập tức nhảy dựng khỏi giường, mau chóng thay đồ tới bệnh viện.

Cô ta đi đường tốn hơn một tiếng đồng hồ.

Còn trong bệnh viện, cuối cùng ánh đèn đỏ cũng tắt.

Lục Nghiên Tịch kích động đứng dậy, bất giác muốn nắm lấy thứ gì đó. Bên cạnh cô là Tư Bác Văn, cô duỗi tay bắt được bàn tay của anh, nắm chặt trong tay, độ ấm này khiến trái tim lạnh lẽo của cô dần dần ấm lên.

Bác sĩ đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, mồ hôi trên trán vừa lau lại có, anh ta đảo mắt một vòng, thấp giọng hỏi: “Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?”

Lục Nghiên Tịch vội vàng đứng ra: “Là tôi. Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? Sẽ không có nguy hiểm gì tới tính mạng chứ? Bà ấy…” Một chốc mà cô tuôn ra liền tù tì cả đống câu hỏi.

Bác sĩ hiểu cho sự lo lắng của người nhà bệnh nhân, nâng tay lên ý bảo Lục Nghiên Tịch im lặng một chút. Đợi Lục Nghiên Tịch không còn nói gì nữa, anh ta mới để lộ chút ý cười: “Cô đi với tôi, những người khác tới phòng bệnh đi, người bệnh đã không sao rồi.” Bác sĩ nói xong, bảo Lục Nghiên Tịch đi cùng mình.

Lúc đi, Lục Nghiên Tịch cũng không buông tay Tư Bác Văn ra, kéo anh đi cùng tới phòng làm việc của bác sĩ.

Sau khi ngồi xuống, bác sĩ mới phát hiện có thêm một người: “Anh là…?”

“Tôi là chồng của cô ấy.” Tư Bác Văn giành trả lời trước Lục Nghiên Tịch, nét mặt lo lắng nhìn Lục Nghiên Tịch bỗng có chút đau lòng.

Anh bị làm sao vậy? Gần đây thứ cảm xúc kỳ lạ này càng ngày càng mãnh liệt.

“Bác sĩ, anh gọi tôi qua đây có phải vì mẹ tôi gặp chuyện gì không?” Lục Nghiên Tịch không để ý tới lời của Tư Bác Văn. Dù gì cũng chẳng còn là vợ chồng được mấy ngày nữa. bây giờ người cô lo lắng chỉ có Lý Tang Du.

“Hiện giờ bà ấy đang trong trạng thái khép kín bản thân, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng để duy trì tính mạng, cho nên dịch dinh dưỡng bây giờ vô cùng quan trọng, lần sau tốt nhất đừng nhầm lẫn, càng đừng để nóng rồi mới đưa cho bệnh nhân dùng.” Nói rồi, bác sĩ cũng tỏ ra bất lực, không ngờ lại có người làm nóng dịch dinh dưỡng lên rồi cho bệnh nhân truyền.

Thấy Lục Nghiên Tịch kinh ngạc đến mức sững người, bác sĩ nói tiếp: “Nếu không phải đưa tới kịp thời, chúng tôi tiến hành thay máu giải độc cho bệnh nhân thì có thể bệnh nhân đã…” Lời phía sau, anh ta không nói nốt.

Nhưng Lục Nghiên Tịch hiểu rất rõ. Có điều, cô quả thực vô cùng sững sờ, trong nhà có bác sĩ gia đình, không thể nào không biết những kiến thức bình thường như vậy được, hơn nữa… “Vì sao lại trúng độc?” Lẽ nào là cô? Người đầu tiên mà cô nghĩ tới chính là Lục Hương Cầm.

Bác sĩ lắc đầu: “Đây cũng chẳng phải cố ý đâu. Mà là do dịch dinh dưỡng đựng trong túi kia được làm từ nguyên liệu đặc biệt, nên nếu như giải nhiệt tới một nhiệt độ nhất định sẽ khiến nó bị phân tách, biến đổi thành một chất khác, đối với những người có chức năng cơ thể yếu ớt sẽ rất có khả năng mất mạng. Nhưng nếu là người bình thường thì sẽ không sao cả.”

Cho nên, vấn đề nằm ở chỗ thuốc bị đun nóng lên.

Bình Luận (0)
Comment