Phó Nam Cẩm sắp xếp xong mọi việc trong nước, nhanh chóng ra nước ngoài, không chỉ mỗi anh, Kiều Văn Ngộ cũng đi.
Từ khi Hạ Hề và Phó Nam Cẩm quen biết đến kết hôn cho tới nay, chưa từng xa nhau quá nửa tháng, ngày thường Phó Nam Cẩm có đi công tác cũng chỉ xa nhau vài ngày, còn ra đi chưa định ngày về thế này thì chưa từng trải qua.
Hạ Hề và Phó Nam Cẩm đã hết hôn hơn năm năm, theo lý mà nói thật ra đã sớm qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mãnh liệt, nhưng vì mất trí nhớ khiến hai người ôn lại quá trình từ quen biết đến yêu nhau một lần nữa, giống như bình rượu lâu năm đột nhiên được mở nắp, hương thơm lan bốn phía, so với rượu mới ủ lúc trước còn nồng nàn hơn.
Hạ Hề khai trương ‘Ngô Hệ Lâu’, muốn mượn công việc phân tán đi sự nhớ nhung của cô với Phó Nam Cẩm.
‘Ngô Hệ Lâu’ khai trương cũng không có nhiều khó khăn, nhưng vì chuyện lúc trước, việc kinh doanh của nhà hàng bị ảnh hưởng đôi chút, cho nên Hạ Hề quyết định làm một gian bếp mở, sau đó lắp camera trong khu vực nấu ăn, chỉ cần theo dõi TV của nhà hàng sẽ biết được tình hình nấu ăn trong phòng bếp, có sạch sẽ hay không vừa nhìn đã biết ngay.
Đôi khi khách hàng ăn chỉ vì cảm giác an toàn, còn Hạ Hề lại đánh trúng tâm lý mắt thấy tai nghe của mọi người.
Đầu bếp Vân Đình còn ở đây, nhận vài học trò, sau mấy tháng ‘Ngô Hệ Lâu’ đã khôi phục tình trạng lúc trước.
Công ty lúc trước của Phó Nam Cẩm giao cho Hàn Phỉ xử lý, tình hình trong nước từng bước đều đi vào quỹ đạo.
Nhưng ở chỗ Phó Nam Cẩm hình như rất khó giải quyết, mỗi ngày khi gọi điện thoại, Hạ Hề đều có thể nghe ra giọng điệu mệt mỏi của Phó Nam Cẩm.
Cho dù rất mệt, tần suất Phó Nam Cẩm gọi đến lại rất đều đặn, chênh lệch múi giờ giữa hai nước là tám tiếng, lúc Hạ Hề đang giấc trưa thì chỗ Phó Nam Cẩm là rạng sáng, chỗ Hạ Hề là buổi tối thì Phó Nam Cẩm vừa sang buổi chiều.
Thời gian trên đồng hồ của Phó Nam Cẩm vẫn luôn để thời gian trong nước, mỗi khi gọi đều canh thời gian của cô mà gọi.
Thật ra lúc gọi điện cũng không nói quá nhiều, đảm bảo phía bên Phó Nam Cẩm sẽ có chuyện cần xử lý, nhưng Phó Nam Cẩm lại không cúp được điện thoại của Hạ Hề, vừa xử lý công việc, thỉnh thoảng lại nói với Hạ Hề một hai câu.
Hạ Hề cũng tập thành thói quen mỗi ngày đều đeo tai nghe bluetooth, đổi từ cuộc gọi thông thường sang cuộc gọi kết nối mạng, dù sao thì phí gọi quốc tế đường dài quá đắt, dùng internet sẽ tiết kiệm tiền hơn.
Gần tròn sáu năm, Hạ Hề và Phó Nam Cẩm mới được trải nghiệm cảm giác yêu xa một lần, yêu đương nồng nhiệt nhung nhớ điên cuồng còn không cảm nhận được sự nguy hiểm của thời kỳ bảy năm kết hôn*.
*thời kỳ hôn nhân hạnh phúc là bảy năm, qua bảy năm sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm. Đọc Full Tại truyenggg.com
Công việc của Phó Nam Cẩm rất bận, vô cùng bận, mỗi ngày đều vội vàng giải quyết công việc, còn phải tiếp xúc với mấy lão xảo quyệt đó. Anh và Phó Văn Đào tạm thời đạt được hiệp ước, trước tiên chống ngoại ổn định nội bộ, nhưng khi đối phó bên ngoài đồng thời vẫn luôn đề phòng nhau, mỗi ngày trong đầu anh đều không ngừng tính kế, nói thật, rất mệt.
Nhưng đi cùng với sự mệt nhọc chính là nỗi nhớ Hạ Hề, còn nhớ An An, cảm giác nhớ nhung này ăn sâu vào mọi việc, khi anh vừa đặt công việc xuống lại len lỏi làm nhói lòng anh, khiến anh hận không thể mọc cánh bay trở về.
Mỗi ngày ăn cơm trưa là buổi tối trong nước, thời gian này là lúc Phó Nam Cẩm video call với Hạ Hề.
Mỗi ngày An An sẽ trò chuyện với Phó Nam Cẩm một lát, mỗi lần An An hỏi khi nào Phó Nam Cẩm về nhà, Phó Nam Cẩm đều cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
“Úi chà, vẻ mặt đó của anh là sao thế?” Hạ Hề mặc váy ngủ ngồi xuống giường, trêu chọc anh, “Nhìn mặt anh xụ một đống, ai không biết chắc sẽ nghĩ anh đánh rơi mấy trăm vạn.”
“Còn nghiêm trọng hơn nhiều việc đánh rơi mấy trăm vạn.” Phó Nam Cẩm nhìn khuôn mặt nhỏ quen thuộc đang tươi cười, mệt nhọc buổi sáng đều được giảm bớt.
“Thật đáng thương, đến đây, ôm một cái.” Hạ Hề giang hai tay với màn hình.
Phó Nam Cẩm thở dài: “Hạ Hề, em đừng quyến rũ anh, anh là một người đàn ông bình thường.” Hạ Hề chỉ mặc váy ngủ, đang ngồi trên giường, đưa hai tay ra, hiệu ứng thị giác mờ ảo này quả thực chính là sự tra tấn lớn nhất với anh.
Hạ Hề cười vài tiếng, sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Phó Nam Cẩm, em cảnh cáo anh, anh là người đã có gia đình, nước ngoài nhiều người đẹp chân dài ngực to như vậy, nếu anh dám liếc mắt nhìn những cô gái đó, anh cứ chờ đó cho em.”
“Anh không thích chân dài ngực to.” Phó Nam Cẩm bất đắc dĩ nói.
Hạ Hề dừng một chút, đột nhiên chớp mắt: “Ý anh là ngực em không lớn, chân em không dài?”
Phó Nam Cẩm: “…”
Phó Nam Cẩm vội tìm đường sống, nhìn Hạ Hề, dịu dàng nói: “Kiểu gì anh cũng không thích, anh chỉ thích em.”
Hạ Hề nhăn mũi với anh, bất ngờ làm nũng: “Chồng à, em rất nhớ anh, em thật sự rất nhớ anh…”
Phó Nam Cẩm chợt tắt video, Hạ Hề vẻ mặt xám xịt, cô chỉ làm nũng một chút mà anh đã không chịu nổi sao?
Đúng là Phó Nam Cẩm không chịu nổi, quả thực câu ‘em rất nhớ anh’ của Hạ Hề như muốn lấy mạng anh, anh sợ chỉ liếc nhìn cô thêm một cái, anh sẽ lập tức mua vé máy bay trở về nước, không cần biết công ty xảy ra vấn đề gì, vứt bỏ hết mọi thứ không thèm quan tâm, chỉ cần Hạ Hề.
Phó Nam Cẩm nhắm mắt điều chỉnh một chút, vẫn không đành lòng lãng phí thời gian gọi video mỗi ngày cho Hạ Hề, lại gọi cho cô.
Trong video, Hạ Hề ngồi ở đó, vẻ mặt vô cảm nhìn anh.
Phó Nam Cẩm thở dài, lên tiếng trước: “Tiểu Hề, chúng ta trò chuyện bình thường đi, nếu được em không cần lộ mặt đâu…”
“À, em cũng không cần nói chuyện, cứ ngồi như vậy để anh ngắm một lát.” Bây giờ có thể khi anh nghe thấy giọng nói của cô cũng không chịu nổi.
Hạ Hề: “…”
Hạ Hề suy nghĩ, đột nhiên ái muội chớp mắt với anh: “Chồng à, tối hôm nay anh khoan ngủ nhé, em có một món quà muốn tặng anh.’’
“Hả?” Đọc Full Tại truyenggg.com
Phó Nam Cẩm không biết cái Hạ Hề gọi là món quà là gì, nhưng nửa đêm 11 giờ, Phó Nam Cẩm lại nhận được một bức hình do Hạ Hề gửi đến.
Ảnh chụp qua gương, người trong ảnh không lộ mặt, mặc một bộ váy ngủ tơ tằm màu đen mà trước giờ Phó Nam Cẩm chưa từng nhìn thấy, đây là loại áo ngủ quyến rũ, chỗ cần che thì không thể che, chỗ không nên lộ lại nửa kín nửa hở, da thịt trắng nõn, vòng eo nhỏ nhắn đều khiến Phó Nam Cẩm quen thuộc, không cần lộ mặt, Phó Nam Cẩm cũng biết đó là ai.
Phó Nam Cẩm hít sâu một hơi, Hạ Hề thật sự định lấy mạng anh mà!