Ba Mươi Sáu Kế Hưu Thê

Chương 52

Editor: Tâm Hân Nhã
Ba mỹ nữ cùng nhau đi trên đường tự nhiên thu hút rất nhiều ánh nhìn. Hai người Cận Niên hiển nhiên đã quen với chuyện này, nhưng Lục Kiến Chu trong dĩ vãng ra đường nói chung đều là giả nam trang cho tiện, lần này có chút không thích ứng được với mấy cái đầu cứ ngoái lại nhìn, đành phải rụt cổ trốn sau lưng Cận Khuynh Thấm để che bớt chút mặt mũi, nhỏ giọng cằn nhằn: "Nhìn cái gì vậy.. Chưa thấy mỹ nữ bao giờ sao?"
"Người ta cũng không phải nhìn ngươi, đều là nhìn quận chúa đấy." Lục Kiến Chu như vậy khiến cho người ta muốn bảo vệ, Cận Khuynh Thấm rất là hưởng thụ, nhỏ giọng thì thầm lại với nàng.
Lục Kiến Chu nghe được lời này, cũng thoải mái hơn rất nhiều, hướng những người đang nhìn qua kia lễ phép mỉm cười lại, làm điên đảo một đống người trai có gái có.
-- nhìn thì nhìn, tùy ý các ngươi nhìn, dù sao nữ nhân kia cũng là của ta, các ngươi có nhìn kiểu gì cũng không mất!
"Đại tiểu thư? !" Trong đám người có một người chú ý tới nàng, chui ra hỏi, "Ngài trở về khi nào vậy? !"
"Thường Hoan?" Lục Kiến Chu gặp người tới, cũng vui mừng khôn xiết :"Đã lâu không gặp, ngươi gần đây có tốt không?"
Thường Hoan nghe hỏi như vậy, mấy ngày liền bị ủy khuất cũng coi như tìm được chỗ tháo nước, tranh thủ thời gian cáo trạng: "Tiểu thư, Thường Hoan hai năm này thật không tốt... Sau khi chuyển ra khỏi phủ tướng quân, ta vì phụng dưỡng mẹ già, đi khắp nơi tìm việc làm, cuối cùng bị thừa dịch đại nhân gặp được, chiêu hồi làm hạ bộc, làm trâu làm ngựa cuối cùng còn bị quỵt tiền công, mấy ngày trước ta cùng mấy huynh đệ nữa đi đòi, thế nhưng lại bị đuổi về."
Tên thừa dịch đại nhân này, nếu như không lầm, hẳn là Tiền Nguyên, Lục Kiến Chu nghe Thường Hoan tố khổ cũng lòng đầy căm phẫn: "Ta thấy hắn đang công báo tư thù đây mà, Thường Hoan, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!"
Lời nói này, giống như cha nàng vẫn còn là tướng quân vậy...
Cũng may Thường Hoan cũng không phải kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không có thật sự để nàng ra mặt: "Cũng không cần lao sư động chúng đâu, tiểu thư trở về đã là chuyện vui lớn nhất của Thường Hoan, về sau Thường Hoan sẽ theo tiểu thư, cũng không sợ bị người khác khi dễ nữa!"
"Ách..." Lần này nghèo đói đến chén đũa khua rổn rảng, Lục Kiến Chu mới ý thức được mình đã không còn đáng giá một đồng, đành phải mạo xưng là trang hảo hán, " Là vầy, khả năng của ta cũng không có lợi hại được như trước đây, cũng nuôi không nổi người hầu,... Nhưng mà quận chúa nhất định sẽ giúp ngươi, ngươi đi Nghiêu vương phủ với ta, tiếp tục làm gia đinh được chứ?"
"Thường Hoan chỉ cần có thể đi theo tiểu thư thì tốt rồi! Cũng không cầu mong gì khác!" Thường Hoan đáp ứng, cùng gia nhập tiểu đội.
Cận Khuynh Thấm đưa ba người đến Nghiêu vương phủ, dặn dò Lục Kiến Chu: "Ta đây sẽ không vào, nếu như ngươi ở chỗ này chịu khổ, tể tướng phủ vĩnh viễn vẫn để lại ngươi một chỗ cắm dùi!"
"Ừ!" Lục Kiến Chu cười gật đầu, phát hiện Niên Niệm Thi đã đi xa mấy thước, vội vàng vẫy tay từ biệt Cận Khuynh Thấm, mang theo Thường Hoan đi theo.
Đến trước cửa khuê phòng quận chúa, Niên Niệm Thi mới dừng lại bước, quay đầu sắc mặt không tốt mà nhìn nàng: "Ngươi còn đi theo ta làm gì?"
Lục Kiến Chu ra vẻ đương nhiên: "Tất nhiên là đi ngủ rồi..."
"Ngươi thật sự coi đây là nhà của mình sao?....." Niên Niệm Thi chế giễu nói :"Gian phòng của hạ nhân ở bên kia kìa, Lục cô nương không biết đường à? Muốn ta thân chinh dẫn ngươi đi sao?"
Không nghĩ tới Niên Niệm Thi lại ác thật như vậy, Lục Kiến Chu cũng chỉ đành nhận thua, lưu lại bộ mặt đáng thương sầu oán rồi mang theo Thường Hoan qua mấy lối đi vòng vèo.
Đến được chỗ cần đến, trông thấy bọn gia đinh nha hoàn ngư long hỗn tạp sảo sảo nháo nháo cùng điều kiện gian khổ, Lục Kiến Chu khó tránh khỏi có chút ghét bỏ.
Thường Hoan lại rất hưng phấn nói: "Nghiêu vương phủ không hổ là Nghiêu vương phủ! Điều kiện nơi này so với phủ tướng quân giống như là trên trời với dưới đất nha!"
"Thật sao..." Lục Kiến Chu thay phủ tướng quân âm thầm cảm thấy đã bạc đãi Thường Hoan, dù sao cũng tự an ủi mình, "Có thể mỗi người có sương phòng độc lập, thực sự cũng đã rất tốt."
Nói xong liền nhìn thấy người quen, Lục Kiến Chu cười hỏi thăm: "Cẩm Y cô nương, đã lâu không gặp nha!"
Cẩm Y trông thấy người đến là Lục Kiến Chu, bởi vì có oán hận sâu sắc với phủ tướng quân, nên xa cách nói: "Ngày xưa ở phủ tướng quân, bây giờ lại nghèo túng đến nước này, đến Nghiêu vương phủ chúng ta làm nha hoàn kiếm vài đồng bạc sao?"
Nha đầu này vẫn là miệng lưỡi cay độc như vậy, Lục Kiến Chu đành phải nói với Cẩm Tú đứng bên cạnh: "Cẩm Tú cô nương cũng thế, đã lâu không gặp, về sau cùng nhau làm việc còn phải nhờ cô nương giúp đỡ nhiều."
Cẩm Tú cũng là tiếu lý tàng đao, đem chuyện Lục Kiến Dực bỡn cợt quận chúa nhà mình khám phá hồng trần phát tiết lên người Lục Kiến Chu: "Nghiêu vương phủ đẳng cấp nghiêm minh, thực sự quy củ, xin Lục cô nương nói chuyện hãy tôn trọng một chút, gọi người lớn tuổi hơn mình phải thêm một tiếng tỷ tỷ phía sau."
"Dạ, Cẩm Tú tỷ tỷ!" Lục Kiến Chu tất cung tất kính không giãy dụa nữa, "Tỷ tỷ có gì phân phó không? Thí dụ như bưng trà đưa nước cho quận chúa gì đó?"
"Hừ, chỉ là một người mới tới, lại muốn làm chuyện được thân mật tiếp cận quận chúa đại nhân, đúng là si tâm vọng tưởng!" Trong đám người có một ả "Như Hoa" đang ngoáy mũi khinh bỉ nói.
Lục Kiến Chu: "..."
"Như Hoa nói đúng, trước khi mặt trời lặn ngươi đem quần áo của chúng ta đi giặt hết đi rồi nói sau!"
Trông thấy đống áo bẩn vải rách chất như núi kia, Lục Kiến Chu chống cự nói: "Còn có lựa chọn nào khác không..."
"Phải biết rằng Nghiêu vương phủ ta phúc lợi tốt, người muốn vào ăn chực chỗ nào cũng có, nếu ngươi kén cá chọn canh như vậy cũng đừng trách chúng ta chê ngươi chướng mắt..."
"Vậy thì ta đi..." Lục Kiến Chu không nói thêm lời nào, đi đến cạnh giếng bắt đầu múc nước, người vây xem cũng việc ai nấy làm mà vội tản đi hết, không nói thêm lời nào, nhìn cảnh tượng như vậy khó tránh khỏi có chút đắc chí.
Thường Hoan thấy thế, đón lấy dây thừng nói: "Tiểu thư da non thịt mềm, sao làm được những việc nặng này, để Thường Hoan làm là được rồi!"
"Đây là việc ta phải làm..." Lục Kiến Chu lại là thoải mái cười một tiếng, "Ta luyện võ từ nhỏ, chút chuyện nhỏ này không thành vấn đề, ngươi cũng bận rộn công việc của mình, mau đi đi. Ngày mai gặp!"
Mười ngón tay xuân chưa từng dính nước dùng lực giặt vò vải vóc thô ráp, đôi tay trước nay chỉ dùng để nắm binh khí và thư quyển kia ngâm trong nước lạnh buốt.
Mồ hôi rất nhanh vì mệt nhọc mà giọt nhỏ giọt to rơi vào chậu.
Mặt trời không biết trở nên nóng bức từ khi nào, chiếu lên người có loại cảm giác khó chịu như da tróc thịt bong.
Lục Kiến Chu không biết mình làm việc bao lâu, chỉ biết là khi bộ y phục cuối cùng được phơi lên sào tre, mặt trời cũng đã lặn về phía trời tây, cuối cùng một chén cơm cũng không kịp ăn. Tay bị ngâm đến sưng vù. Nhưng nàng vẫn tới nhà ăn trống rỗng thả bát, hoàng hôn kéo dài cái bóng cô đơn của nàng, trên mặt cũng không có một tia trách cứ.
Cận Khuynh Thấm chờ ở trước cửa nhìn nàng hậm hực trở về, nước mắt rơi lã chã như trân châu: "Ngươi sao lại tự làm khổ mình như vậy!"
"Khuynh Thấm? Ta không phải nói ngươi đi phủ tể tướng báo tin ta bình an sao? Sao lại tới đây?" Lục Kiến Chu thấy nàng, sự mất mát trên mặt cũng tận lực che giấu, "Ở đây nhiều người nhiều miệng, chúng ta vào rồi nói."
Bỏ lại hạ nhân nha hoàn trong sân thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua, Lục Kiến Chu mới an ủi Cận Khuynh Thấm nói: "Ta cũng không phải tiểu hài tử, ngươi sao lại không yên tâm về ta như vậy?"
"Ta cũng là nghe được có người nói cho ta biết ngươi ở chỗ này chịu khổ, không yên lòng mới đến xem thử, chỉ là Niên Niệm Thi đó thật đối với ngươi độc địa như vậy sao?" Cận Khuynh Thấm đau lòng cầm tay nàng khóc sướt mướt nói, " Cho nên ta đã nói, nàng đã tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy, ngươi lại vì sao nhất định phải đi cùng nàng? Ta rõ ràng đối với ngươi muôn vàn vạn lần tốt hơn nàng !"
"Đây là ta nợ nàng..." Lục Kiến Chu rút tay về, do dự một chút, vẫn lau nước mắt cho Cận Khuynh Thấm, "Còn nữa, ngươi cũng đã lớn rồi, lần trước ta cũng đã nói với ngươi, yêu nhau là duyên phận, không phải ai gặp ai trước, ngươi cứ mãi tưởng nhớ ta như vậy, ta cũng chỉ thấy áy náy với người, sẽ không bởi vậy mà yêu ngươi. Ngươi một ngày còn chưa tìm được lang quân, ta sẽ một ngày không yên tâm."
"Ta biết... Những đạo lý này ta đều biết... Nhưng ta vẫn thích ngươi, ta có biện pháp gì đây, Lục Kiến Chu, ta cũng muốn biết tại sao không thể ngừng thích ngươi a..." Cận Khuynh Thấm vẫn không buông tay được, bổ nhào vào trong ngực Lục Kiến Chu nói, "Quá không công bằng không phải sao? Rõ ràng là ta thích ngươi trước, ta thích ngươi cũng nhiều hơn Niên Niệm Thi, vì sao ngươi lại không thích ta đây? Ta có thể giúp ngươi theo đuổi nàng, thế nhưng nàng lại chà đạp ngươi như vậy, ta không nguyện ý!"
"Nàng không có chà đạp ta mà..." Lục Kiến Chu vẫn là tuy mang vẻ mặt không trách, nhưng thấy Cận Khuynh Thấm như vậy cũng muốn nổi nóng, "Vì theo ngươi mà ta cả đêm không về vốn đã hại nàng xấu mặt trước mặt mọi người rồi, ta như vậy là sỉ nhục nàng, so với việc này chính là đã quá mức chứ không phải tí tẹo nữa nha. Khuynh Thấm, chuyện này chung quy là chuyện giữa ta và Niệm Thi, ngươi về đi, đừng quản nữa được không?"
"Ta..." Cận Khuynh Thấm cuối cùng oa oa khóc lớn, "Hai người các ngươi là một đôi trời sinh, bây giờ lại tra tấn lẫn nhau như vậy, ta làm sao có thể mặc kệ!"
An ủi thêm mấy canh giờ, đến lúc trời đã tối Lục Kiến Chu mới xem như thuyết phục được Cận Khuynh Thấm, đưa nàng líu lo không ngừng ra tới cửa: "Được rồi, cũng đã trễ như vậy một cô nương như ngươi trở về cũng không an toàn, trên đường cẩn thận một chút. Ngày mai ta còn phải dậy sớm làm việc, giờ ta đau lưng quá, ngươi cũng phải để cho ta ngủ một chút chứ."
"Tay ngươi bị lạnh thành như vậy, ta vẫn không yên lòng, hay là đêm nay ta ở lại đây với ngươi!" Cận Khuynh Thấm còn không chịu đi, nắm chặt Lục Kiến Chu lên tiếng xin xỏ.
Phía sau có một cỗ hơi lạnh thấu xương không cần gió cũng tự bay ra, Niên Niệm Thi đi theo hai nha hoàn cầm đèn vội vàng chạy tới, kết quả lại thấy được cảnh này, cảm khái Lục Kiến Chu này thật là đáng kiếp, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ăn không được một chút đau khổ liền biết Cầu! Bao! Dưỡng!
"Nghiêu vương phủ ta sao lại không hoan nghênh ngoại nhân ngủ lại. Nhưng Cận cô nương thiên kim chi khu hà tất phải ủy khuất chính mình ở chỗ ở của hạ nhân? Đến tai người khác sẽ nói ta bạc đãi đại tiểu thư tể tướng phủ thì thật không dễ nghe. Cho nên Cận cô nương vẫn là mời đi về đi!" Niên Niệm Thi không cho sắc mặt tốt, lúc này hạ lệnh trục khách.
"Ngươi..." Câu nói của Cận Khuynh Thấm bị Lục Kiến Chu ngăn lại, nhìn nàng bằng ánh mắt cầu tình, Cận Khuynh Thấm đành phải tức giận trừng Niên Niệm Thi một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Niệm..." Lục Kiến Chu ngổn ngang trăm mối tơ vò, còn chưa kịp kêu tên người kia, Niên Niệm Thi đã giống như căn bản không thèm để ý người này, quay người lại dẫn hai nha hoàn kia đi mất.

Bình Luận (0)
Comment