Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

Chương 42


Một ngày mây giăng và sương mù dày đặc là một ngày bình thường tại Forks. Hôm nay, không hiểu sao Sarah rời giường từ rất sớm và đến trường cũng vào lúc rất sớm, khi bãi đỗ xe chỉ có lác đác vài chiếc xe của vài giáo viên và nhân viên tạp vụ.

Sarah chậm chạp đỗ xe vào vị trí cố định của mình rồi mở cửa bước xuống. Sau đó, cô chợt nhận ra bên cạnh mình cũng xuất hiện một chàng trai đang chậm rãi bước xuống từ chiếc Volvo màu bạc, chiếc xe đã từng chở cô đi học trong một khoảng thời gian thật dài. Chủ nhân của nó vẫn điển trai như mọi khi với chiếc áo len xám cổ rộng hình chữ V gợi cảm cùng áo sơ mi màu be và quần tây trắng thanh lịch ôm trọn lấy đôi chân dài thẳng tắp của anh.

Edward cũng bất ngờ khi nhìn thấy Sarah đột nhiên xuất hiện ở một khoảng cách vô cùng gần gũi. Anh không lên tiếng mà dùng đôi mắt đen thẳm nhìn chăm chú Sarah, trong đó ẩn giấu những tình cảm không rõ nghĩa.

Bị nhìn chằm chằm một cách trắng trợn, Sarah hơi lúng túng chào hỏi, trong đầu cô không tự giác nhớ lại nụ hôn giữa hai người tối hôm qua. Điều đó khiến cô không biết phải dùng bộ mặt như thế nào để đối mặt với Edward lúc này.

"Anh...à, chào buổi sáng."

Edward còn chưa kịp lên tiếng đáp lại câu chào của Sarah thì một cô gái xen vào, cắt ngang cuộc trò chuyện còn chưa bắt đầu của hai người. Người con gái với khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt vì mệt mỏi. Người con gái Sarah không muốn nhìn thấy nhất hiện giờ, Isabella Swan.

Cô ta nghiêm túc nhìn Edward rồi khô cằn lên tiếng, cũng không chào hỏi như bình thường. Thậm chí vô tình phớt lờ sự có mặt của Sarah. Trong mắt cô ta hiện tại chỉ có bóng dáng của người đàn ông cao to trước mặt, Edward Cullen.

"Edward, tôi có chuyện cần nói với anh."

Nói xong, cũng không đợi câu trả lời của Edward, Bella tự động quay người và đi nhanh về phía rừng cây gần trường. Bóng dáng của cô ta hơi hốt hoảng lại kiên định, xen lẫn trong đó còn có một chút nhảy nhót vì phấn khích và hào hứng.

Edward hơi cau mày nhìn hành động kỳ quái của Bella. Trên mặt lại không có một chút cảm xúc kinh ngạc nào. Anh cũng đã lờ mờ đoán được điều mà Bella muốn nói lúc này. Anh hơi nhìn thoáng qua Sarah vẫn đang im lặng nãy giờ, chưa kịp phản ứng trước hành động đột ngột của Bella. Trong lòng Edward lại thốt nhiên cảm thấy hơi thả lỏng. Nói thật, lúc này anh đồng thời cũng không biết phải đối mặt với Sarah như thế nào, khi mà giữa hai người đã xảy ra quá nhiều chuyện không vui như thế. Edward chần chừ một chút rồi quyết định giải quyết chuyện của Bella trước khi suy nghĩ đến tình cảm và trạng thái phức tạp hiện nay của anh và Sarah.

Khi Edward quay người định theo sát bóng lưng của Bella hướng về sâu trong rừng rậm thì anh chợt nhận thấy một bàn tay nhỏ nhắn ấm nóng níu chặt cánh tay của mình. Cảm giác từ nơi tiếp xúc nóng đến mức khiến anh có ảo tưởng như tim mình trở nên bỏng rát. Edward sững sờ quay lại nhìn cô gái tóc bạch kim đứng chếch sau lưng mình. Anh cố nén cảm xúc phức tạp đang dần dâng lên trong lòng mình, lạnh nhạt hỏi.

"Chuyện gì?"

Ánh mắt cô mờ mịt không rõ ngước lên nhìn anh. Toàn thân trên dưới đều khiến người khác có cảm giác ngốc nghếch. Sarah tựa hồ vẫn chưa tự phát giác được hành vi kỳ lạ của bản thân. Edward cũng không nói nhiều, ánh nhìn của anh chuyển đến nơi bàn tay cô và cánh tay anh dây dưa với nhau, ngụ ý nghi vấn rõ ràng. Sarah theo bản năng nhìn theo ánh mắt của anh và giật mình phát hiện bàn tay mình đã níu chặt cánh tay anh từ lúc nào không hay. Cô bối rối nhanh như chớp thả tay anh ra, cánh tay lúng túng không biết để đâu cho phải, vô thức nắm chặt lấy hai bên tà váy. Khuôn mặt nhỏ nhắn không khống chế được mà dần ửng đỏ, đầu hơi cúi xuống tránh đi tầm mắt quen thuộc của anh.

"Không, không có gì."

Edward dừng lại nhìn Sarah thật sâu, tựa hồ muốn từ trong những cử động vụng về của cô nhìn ra được điều gì. Nhưng cố gắng của anh lại một lần nữa thất bại. Rốt cuộc, anh vẫn chẳng thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Cho dù vận dụng đến khả năng đọc tâm của mình, thứ anh nhìn đến cũng chỉ là một đống hình ảnh hỗn loạn vô nghĩa. Edward cố nén tiếng thở dài quay người rời khỏi theo hướng đi của Bella ban nãy, chỉ để lại cho Sarah một bóng lưng thẳng tắp. Chắc hẳn cô sẽ chẳng bao giờ biết, lúc ấy, mỗi bước chân bước ra, anh đều vô thức miết lấy vùng da nơi bàn tay cô vừa nắm lấy. Nơi đó phảng phất như vẫn còn lưu giữ lại nhiệt độ nóng ấm của cô, khiến trái tim anh xôn xao dao động. Đã rất lâu rồi, ngoài những cử động điên rồ đêm qua, hai người bọn họ không có những cử chỉ tiếp xúc thân mật đơn thuần như vậy. Ký ức giống như bị bật mở chốt van, không tự giác ùa về trong ý thức. Rất nhiều giọt bình thản vô danh tích tích lại từng ngày, tự lúc nào đã chứa chan đầy ắp những ngọt ngào và vui vẻ. Rõ ràng giống như chỉ mới vừa xảy ra ở ngày hôm qua, lại như rất xa vời.

Sarah không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác nên tình cảm của Edward, cô không thể cảm nhận được. Cô chỉ cảm thấy bóng lưng của anh khiến hô hấp của cô trở nên khó khăn và trì độn. Cô quay lưng lại để ánh mắt không còn nhìn thấy hình dáng anh nhưng tâm trí lại không tự chủ luôn hiện lên bóng hình cao lớn ấy.

Cô cảm thấy trên mặt mình chợt trở nên ẩm ướt, bàn tay không tự giác đưa lên lau đi khoé mắt. Lau một lần, hai lần, ba lần...chẳng những lau mãi không hết, nước mắt càng chảy ra càng nhiều, càng nhiều. Cô luống cuống không biết làm gì hơn là cứ gạt mãi, khiến những ngón tay cũng trở nên ẩm ướt bởi thứ nước mằn mặn vô dụng ấy. Trong lồng ngực, tại nơi con tim đang suy yếu nảy lên giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Không quá đau đớn, chỉ hơi nhói lên một chút; lặp đi lặp lại một cách đứt quãng mỗi khi cô nhớ lại bóng lưng lạnh lùng của anh.

Thế rồi cô bất lực ngồi sụp xuống. Bàn tay ôm lấy những ngón tay vẫn còn vương lại hơi lạnh toát ra từ làn da nhẵn nhụi như đá cẩm thạch của anh. Đầu ngón tay mang theo cảm xúc tê dại và lạnh lẽo quý giá trái ngược với con tim đang nóng lên, ngột ngạt.

Sarah vô thức đưa bàn tay lên miệng khẽ cắn, cố nén lại nhữngg tiếng nức nở đang vỡ oà từ lồng ngực. Thế nhưng thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn không ngừng run lên theo từng tiếng nấc bị đè nén một cách áp lực. Đôi mắt bị nước mắt làm nhoà đi chỉ có thể mờ mịt nhìn thấy một chút màu sắc loang lổ trên một bảng màu nhoè nhoẹt.

Sarah khóc. Cô khóc như một đứa trẻ bị quở trách khi phạm phải lỗi lầm, khóc để tế điệu một đoạn tình cảm vẫn luôn âm ỉ tra tấn trái tim mình, khóc cho một sai lầm cô đã biết trước những vẫn cố tình phạm phải, khóc cho một cái tôi ích kỷ và hèn nhát của mình.

Ngày hôm nay, người cô yêu sẽ chấp nhận một người con gái khác, không phải chính cô. Mà tất cả tạo thành ngày hôm nay đều do cô từng bước từng bước lùi lại rồi tự mình giam cầm trong chính vỏ ốc của mình. Là do một đôi bàn tay này tạo dựng nên sao?!

Tôi đã sai rồi, đúng không?

Đã sai lầm ngay từ phút ban đầu.

Mùi vị của sự hối hận chưa bao giờ dễ chịu một chút nào. Nỗi đau đớn từ nó dằn vặt và dày vò tâm hồn tôi mỗi khi tôi làm một việc gì đó. Một bước đi sai là một bước trái tim và bàn chân mình rỉ máu nhưng lại không thể dừng lại, cũng không thể quay đầu. Từ khi làm ra quyết định, bước ra bước chân đầu tiên, tôi đã không có tư cách để hối hận.

Tôi biết bản thân mình sai lầm; suy nghĩ sai lầm, lựa chọn sai lầm và hành động cũng sai lầm. Nhưng điều duy nhất tôi có thể làm chính là ngẩng cao đầu bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn, cho dù bàn chân mình tiếp tục rỉ máu và trái tim mình tiếp tục đau đớn.

Mọi thứ đều cần có một kết cục trọn vẹn. Cái mà tôi phải làm chỉ là cắn răng đi đến đích mà thôi. Một công việc mới đơn giản làm sao!

Để cho mọi việc không bị lỡ dở;

Để cho bản thân không trở nên đáng buồn hơn bây giờ;

Để cho cơn ác mộng này, một ngày nào đó rồi sẽ kết thúc.

Tôi hối hận,

Hối hận vì đã lỡ yêu anh...

Sarah chỉ cảm thấy mọi vật trước mặt chao đảo vặn vẹo rồi toàn bộ ý thức của cô đều chìm vào bóng tối dịu dàng. Trên môi cô vô thức nở một nụ cười thoả mãn yếu ớt. Cô quả thực đã rất mệt mỏi, chỉ cần ngủ một chút, một chút mà thôi.

...

Người phát hiện Sarah ngất giữa đám đông là Jessica. Lúc ấy, cô vừa đến trường đã phát hiện học sinh của trườngg tụ tập rất đông ở bên cạch dãy đỗ xe bên kia đường. Họ hơi ái ngại và lúng túng, có người còn vội vàng rút điện thoại gọi, có người thì chạy đi liên lạc với giám thị trong trường. Mọi thứ đều đã trở nên hỗn loạn. Jessica hơi cau mày chen vào đám đông học sinh đang bu lại chật cứng, trong lòng lại không khỏi cảm thấy tò mò.

"Chuyện gì vậy?"

Cô thuận miệng hỏi một ai đó đứng ngay bên cạnh đang bận rộn gọi điện, hình như là gọi số khẩn cấp cho bệnh viện. Người đó cũng vội vàng trả lời, giọng nói hơi nôn nóng và sốt ruột.

"Có người ngất xỉu."

Nghe vậy, trái tim Jessica không tự chủ nảy lên một cái. Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó hiểu. Cô dùng sức chen nhanh vào đám người hỗn loạn và cuối cùng nhìn thấy Sarah cuộn mình không nhúc nhích nằm trên mặt đất giữa vòng người.

Jessica hốt hoảng xông vào ôm Sarah tựa vào lòng mình, một tay hơi vỗ vỗ má cô bạn.

"Sarah! Chúa ơi! Bồ làm sao thế này? Tỉnh dậy, tỉnh dậy..."

Thế nhưng, dù cho Jessica có lay thế nào, cô gái nằm trong lòng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. May mắn thay, lúc ấy, Alice và Jasper nhà Cullen cũng kịp thời xuất hiện. Cả ba người cũng không chờ xe cứu thương đến mà nhanh chóng nâng Sarah lên xe của Alice chạy nhanh đến bệnh viện thị trấn. Suốt cả quá trình, không một ai hé răng nói lấy một lời. Jessica là lo lắng; Alice thì còn có thêm một chút tự trách và đau lòng. Chuyện về Sarah, cô không thể tiên tri nên khi cô đến, mọi việc đã trở nên tồi tệ đến mức này.

Ngồi trên xe, Alice hơi quay sang hỏi Jessica.

"Sarah sao lại trở nên thế này?"

Jessica bất lực lắc đầu, trong mắt lo lắng vẫn không hề giảm bớt.

"Mình cũng không biết. Khi mình đến trường, bạn ấy đã nằm giữa đám đông rồi. Hai người đến sau mình cũng không chậm là bao."

Alice không yên lòng cũng chỉ có thể thở dài. Đành phải chờ kết luận của bác sĩ trong bệnh viện vậy. Cô bé này, thật không để cho người khác bớt lo.

Bác sĩ chịu trách nhiệm khám cho Sarah không phải ai khác ngoài Carlisle. Ông là người đứng chờ ngoài cửa bệnh viện để đưa Sarah vào phòng bệnh. Trước đó, Jasper đã gọi điện trước cho ông. Khi mọi việc trở nên rối loạn, một người đàn ông giống như Jasper trở nên thật sự đáng tin cậy.

Sau khi làm các thủ tục khám tổng quát cho Sarah và đưa cô vào phòng bệnh đơn, Carlisle hơi cau mày quay sang hỏi ba người Jessica, Alice và Jasper.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Nhưng câu trả lời ông nhận được chỉ là ba cái lắc đầu đồng loạt đáng thất vọng từ bọn họ. Không một người nào biết đã có chuyện gì xảy ra. Carlisle nặng nề thở dài.

"Con bé vì chịu áp lực quá mức nên ngất đi thôi, một thời gian sau sẽ tỉnh lại. Thật không biết con bé này bình thường suy nghĩ những gì lại khiến bản thân trở nên nặng nề như vậy. Có vẻ như trước đây nó đã từng bị thương, thân thể cũng không được khoẻ mạnh như người bình thường nên mới có thể trở nên nghiêm trọng như thế."

"Bác sĩ Cullen, vậy bạn ấy có sao không?" Jessica hơi lo lắng hỏi.

"Bây giờ thì không có chuyện gì." Carlisle hơi nở nụ cười. "Chúng tôi sẽ chăm sóc chu đáo con bé. Cháu cứ trở về trường học trước đi."

Jessica lo lắng nhìn Sarah suy yếu nằm trên giường bệnh, trên mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, thân thể cũng cắm đầy các thiết bị đo lường. Trong lòng cô không mấy yên tâm nhưng rồi cũng miễn cưỡng chào bác sĩ Cullen và rời khỏi phòng bệnh.

Khi Alice cảm nhận được tiếng bước chân của Jessica đã trở nên nhỏ dần, cô mới lo lắng hỏi Carlisle.

"Sarah thực sự không có chuyện gì?"

Lúc này Carlisle mới hơi cau mày, bàn tay bóp bóp trán.

"Cũng không hẳn. Vết thương trước kia khá nghiêm trọng. Cơ thể con bé sau đó dù đã được điều dưỡng chu đáo nhưng lại không thể phục hồi lại bình thường. Các cơ quan đều suy kiệt rất nhiều, có lẽ do đã từng bị va đập nặng trong tai nạn. Chức năng của phổi cũng không còn được tốt vì đã từng bị nghẹn thở khá lâu trong nước. Tình trạng của con bé không chịu nổi kích động hoặc tâm trạng quá nặng nề, quá vui hay quá buồn đều không được."

"Sao có thể như vậy?" Alice kinh ngạc bật thốt lên. "Sarah đã sống ở đây một năm đã xảy ra chuyện gì đâu."

"Vậy là do mọi chuyện gần đây sao? Liên quan đến Edward?"

"Có lẽ vậy." Alice ảm đạm nghiêng đầu. "Người khiến bạn ấy lo lắng như vậy chỉ có anh ấy."

Sắc mặt của Carlisle hơi thay đổi, vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy áy náy.

"Ta không rõ ràng lắm chuyện tình của hai đứa nó. Nhưng có lẽ, tách ra cũng tốt. Để Edward có tình cảm với một cô gái khác thì hơn. Còn con bé, hãy để chúng ta chăm sóc vậy."

"Tách ra cũng tốt, sao?"

Alice vô thức lẩm bẩm. Cô nghiêng đầu nhìn về phía Sarah đang nẳm trên giường bệnh, giữa những thiết bị máy móc y tế lạnh lẽo. Cô biết Sarah rất ghét bệnh viện. Thế nhưng, giờ đây, cô ấy lại phải nằm bất động trên giường bệnh, giữa những bức tường trắng toát này.

Nhìn tình trạng của Sarah, lại nhớ đến tình cảnh của Edward; Alice thực sự không hiểu, điều gì mới gọi là tốt?

Nhưng thật đáng tiếc, điều này, khả năng tiên tri của cô lại không thể trả lời.

Bình Luận (0)
Comment