Bản Nhạc Của Những Kẻ Bất Tử

Chương 45


Chiếc Seven cuối cùng cũng ì ạch lết ra khỏi đường siêu tốc xuyên qua khu rừng và đến được cái đích của buổi chiều hôm nay, biệt thự nhà Cullen. Căn nhà thanh lịch màu trắng nằm giữa một khoảng đất trống cứ thể dần hiện rõ trước tầm nhìn như một quý ngài tao nhã ngả mũ cúi chào với những vị khách mời. Bốn phía tường kính như được phủ bởi một tầng sáng mông lung của lúc sẩm tối, chập chờn như một bóng ma dưới chao đèn. Toàn bộ khối kiến trúc giản dị mà phóng khoáng đó lúc này đều bị nhuộm bởi một loại màu bột xám xanh buồn tẻ trông vô cùng kỳ dị.

Sarah không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả mọi sự vật trước mắt cô lúc này. Tất cả đều như thấm đẫm một loại hương vị tiêu điều xơ xác trong những mộ phần hoang vu lâu đời nhất, không hề có chút hơi thở nào của người sống, chỉ còn lại một cỗ tử khí thâm trầm và lạnh lẽo. Cô vô thức hạ kiếng xe xuống, hít sâu vào buồng phổi một hơi không khí lành lạnh này. Có chút ẩm ướt nhạt nhẽo của sương mù, có chút mát mẻ tươi mới của cây cối, lại thiếu mất loại mùi cay độc có trên thi thể.

"Mình đang nghĩ gì thế nhỉ?" Sarah nhếch miệng cười tự giễu, khẽ lẩm bẩm.

Cô thuần thục dừng xe lại trước cửa biệt thự không xa và bước xuống. Thân hình nhỏ nhắn chìm lẫn vào ánh sáng tự nhiên u ám. Và rồi, khi ngước đầu lên, cô đột nhiên bắt gặp hai bóng người quen thuộc cũng đang hướng về phía cửa.

Thực ra, lúc ban đầu, ánh nhìn của Sarah chỉ bị bóng dáng cao gầy đi đằng trước hấp dẫn. Chỉ thông qua một vài đường nét mơ hồ, cô đã có thể dễ dàng nhận ra người đó là ai. Lại nhìn khuôn mặt khô cứng với những biểu tình đông lạnh xa cách, cô hơi mỉm cười. Đó là những chi tiết quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, đến mức nhắm mắt lại là cô có thể lập tức phác hoạ lại một cách chuẩn xác hình ảnh vừa rồi.

Sarah nhớ đến buổi tối hôm đó và nụ hôn lạnh lẽo khắc chế của anh, nhớ đến làn da lạnh lẽo dán vào hõm vai của mình, nhớ đến đôi tay mạnh mẽ của anh. Nhưng khi nhìn đến bóng dáng người con gái đi theo phía sau, cô cũng không quên quan hệ hiện tại của bọn họ. Bella đã tỏ tình. Vậy bây giờ, hai người họ là người yêu sao?

"Một con sư tử bệnh hoạn yêu một con cừu ngu ngốc." - Cô bỗng nhiên nhớ đến lời thoại buồn nôn từng nhìn đến trước đây. Đó là câu thoại Thẩm Nghi Tịnh nhớ kỹ duy nhất sau khi xem hết năm phần liên tiếp của series phim Chạng Vạng. Chẳng vì điều gì, chỉ vì lúc đó cô nghĩ kẻ nói ra được câu nói này thực sự rất ngu xuẩn và vớ vẩn. Dĩ nhiên, lúc đó Thẩm Nghi Tịnh hoàn toàn không thể ngờ tới, cô sẽ chết và sau khi chết, cô lại ôm ấp một loại tình cảm đặc biệt với kẻ "ngu xuẩn và vớ vẩn" kia.

Thật là một trò đùa thiếu muối trầm trọng!

Nụ cười trên môi Sarah dần trở nên nhạt nhẽo. Cô chợt cảm thấy nếu bản thân không làm thứ gì đó thì quả thực rất ấm ức và khó chịu. Dù sao hai người đó cũng là một cặp đôi rầm rộ với tuyên ngôn "tình yêu đích thực" luôn loè loè loé sáng trên đỉnh đầu, nếu có quá thuận lợi thì còn gì gọi là "tình yêu đích thực"? Cho dù cô biết chẳng bao lâu sau sóng gió sẽ đổ ập lên cặp đôi dễ thương kia nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô tìm bọn họ gây chuyện. Ai bảo cô nhìn bọn họ thấy thật chướng mắt? Ai bảo cô thực yêu, thực yêu nữ chính Bella "vĩ đại" đâu? Thực xin lỗi, bổn tiểu thư hiện nay chính là cảm thấy khó chịu, muốn khiến các người cũng không thoải mái!

Trong khi đó, Edward rất sớm cũng đã phát hiện Sarah đứng ngây ngốc gần đó. Anh không mấy quan tâm đến cô gái vẫn luôn im lặng ngoan ngoãn đi theo sau mình từ nãy đến giờ. Đôi mắt mật ong ấm áp của anh từ khi phát hiện ra bóng dáng nhỏ nhắn chìm trong vầng sáng xanh xám mờ nhạt kia đã luôn vẫn dính chặt lấy nó. Trong đó dấy lên một ngọn lửa âm ỉ và nhu hoà. Anh đứng im tại chỗ, kiên nhẫn chờ cô lên tiếng, tựa như toàn bộ mọi vật đều không thể lọt nổi vào mắt anh, ngoại trừ bóng hình của cô.

Edward cũng đã học được cách không tuỳ tiện đọc suy nghĩ của Sarah, trừ những hoàn cảnh cực kỳ đặc biệt. Đó là một loại tôn trọng của anh dành cho cô, cũng là một cách anh tự bảo vệ "trái tim yếu đuối" của mình. Edward tỏ vẻ, anh rõ ràng đã hoàn toàn không muốn bị loại suy nghĩ kỳ lạ của cô khiến cho khó thở thêm một lần nào nữa. Anh biết, nếu còn ngu ngốc tự động rình trộm mớ suy nghĩ lộn xộn kia, anh sẽ không kiềm nổi ý muốn bóp chết Sarah trước khi yêu cô một cách nồng nhiệt và say đắm. Thực ra, điều này cũng khiến Edward thỉnh thoảng cảm thấy rối rắm. Rốt cuộc bản thân xem trọng thứ gì ở "sinh vật đơn bào"?

Có thể thấy, anh bạn điển trai mặt lạnh Edward cũng chưa tự giác được bản thân đã bị lây bệnh hay suy tưởng vẩn vơ của Sarah.

Vì vậy, Sarah đứng ngây người. Edward cũng đứng ngây người. Còn một người thứ ba, Bella thì không thể không đứng im, cứng ngắc nhìn hai kẻ đang ngây người đứng nhìn nhau. Dù sao Bella cũng chỉ là một kẻ bị Edward mang đến đây, hoàn toàn đứng ở thế bị động. Lúc này, cô có nói gì cũng không hề thích hợp.

Không một ai lên tiếng. Loại không khí đông cứng quỷ dị này cứ kéo dài mãi cho đến khi giọng nói của Sarah phá vỡ sự im lặng của ba người.

"Hey, buổi sáng tốt lành."

"..." Edward "sâu sắc" liếc nhìn bầu trời đang ngả dần sang màu xám, khôn ngoan không đáp lại.

Lúc này anh mới quan sát kỹ tạo hình hiện tại của Sarah. Khác hẳn váy ren và váy công chúa thường ngày, hôm nay, Saray diện một bộ đồ thể thao đơn giản nhưng không hề bình thường: áo T-shirt cá sấu màu hồng phấn, quần jean màu đen ôm lấy đôi chân thon dài cùng một chiếc mũ lưỡi trai lông xù có tai gấu tròn tròn cũng màu hồng phấn. Hai chiếc tai gấu dễ thương run run trong gió lạnh khiến Edward bỗng chốc có loại ảo giác cảnh vật xung quanh đều bị nhuộm bởi màu hồng phấn cùng mấy chú gấu mặc váy hồng nhí nhảnh nhảy nhót xung quanh. Chỉ có một cảm giác duy nhất: "rét lạnh".

"..." Edward khẽ thở dài, lại không đành lòng đả kích mắt thẩm mỹ bất thường của Sarah. Bàn tay nhanh như chớp chụp lấy chiếc mũ trên đầu cô rồi nhét vào túi quần, một nơi ngoài tầm với của cô. Gương mặt đông cứng không biểu tình vẫn bình tĩnh như thường lệ. "Đừng đội mũ, sẽ không cao lên được. Cho dù là ở ngoài trời cũng không nên."

Bị cướp mất mũ một cách vô duyên vô cớ, Sarah mất mát sờ sờ đầu của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, chóp mũi khẽ nhăn lại, môi dưới cũng không tự giác trề ra.

"Lỡ như trời nắng thì sao?"

"Dùng ô." Sau, lại như nghĩ đến điều gì, Edward nhanh chóng nói tiếp. "Cũng đừng dùng loại làm bằng ren. Ngoài để trang trí ra thì chẳng có công dụng nào khác."

"Đã biết." Sarah không cam lòng gật gật đầu.

Nhìn hành động đáng yêu của cô, Edward không kiềm lòng được mà lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, hệt như đang trấn an thú cưng của mình. Cảm giác mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay khiến anh bất giác thoả mãn. Khoé mắt bỗng nhiên liếc thấy bóng dáng im lặng của Bella bị bỏ quên nãy giờ, Edward mới sự nhớ ra mục đích hôm nay của mình. Không muốn Sarah dính líu đến việc rắc rối này, Anh không quá hài lòng, nghiêm khắc quay đầu hỏi cô.

"Em đến làm gì?"

"Esme nói muốn chiêu đãi." Sarah thành thật trả lời. Tất nhiên cô sẽ không nói cho anh biết mục đích của buổi chiêu đãi này chính là mừng cô ra viện, cũng đồng thời là phá rối buổi gặp gỡ chính thức của Bella với gia đình Cullen.

Sarah cũng sẽ không nói cho anh biết, Sarah chính là đứa con gái ích kỷ và cũng là một đứa con gái hư hỏng.

Sarah hừ lạnh trong lòng. Cô thành thật làm theo diễn biến của cốt truyện không có nghĩa là cô nguyện ý nhìn hai người suôn sẻ hạnh phúc. Mới không có việc dễ dàng như vậy!

"Được rồi! Vậy vào đi thôi." Edward không tiếng động thở dài lần thứ N + 1. Anh cảm thấy lối suy nghĩ của "sinh vật đơn bào" càng ngày càng trở nên quỷ dị. Chỉ cần nhìn biểu tình của cô thôi, anh cũng sẽ không dại dột tìm tòi cô đang suy nghĩ điều gì trong đầu.

Chẳng mấy chốc, ba người rất nhanh tiến vào phòng bếp, nơi các thành viên nhà Cullen đang tụ tập, bận rộn với thực đơn cho bữa tối. Esme, Rose, Alice và Carlisle đang nấu ăn như những con người thực sự. Từng món ăn với màu sắc đẹp đẽ dần dần được tạo ra dưới bàn tay khéo léo của họ. Tất nhiên là mùi vị thì chưa thể kiềm chứng. Ai cũng biết, toàn bộ gia đình Cullen, chẳng có một ai có thể nếm ra được vị gì cho ra hồn.

Sarah cảm thấy bản thân mình nên thấy may mắn khi Emmet và Jasper không hề có chút tình cảm nhiệt liệt nào với công việc bếp núc mà chỉ khoanh tay đứng bên cạnh nhìn và cổ vũ. Ít ra, không có hai người họ, căn bếp trông có vẻ vẫn ngăn nắp và sạch sẽ, không có thức gì vô tình bị làm nứt hoặc đổ vỡ.

Vốn đã vô cùng quen thuộc với các Cullen, Sarah nhanh chóng chào hỏi hết một lượt các thành viên trong gia đình. Công việc chào hỏi này đối với Bella lại có vẻ khó khăn hơn nhiều. Cô nàng rụt rè chào mọi người. Carlisle đối với vị khác không mời này có vẻ rất hào phóng nhưng những người còn lại thì không được như vậy. Nhất là Rose. Trên mặt cô nàng rõ ràng đã viết lên một hàng đe doạ: "Coi chừng đấy! Nếu không cẩn thận, tôi sẽ vui lòng mà vặn gãy cái cổ xinh xắn của cô."

Bông hồng gai này, cứ mỗi lần nổi giận thì lại thật kinh khủng. Sarah sẽ chẳng ngạc nhiên nếu Rose đột nhiên không khống chế được bản thân mình và đá Bella ra khỏi biệt thự. Dù sao trong các Cullen, cô nàng này là kẻ có quan niệm về lãnh địa mạnh mẽ nhất. Rose không thích bất cứ ai chạm vào đồ vật của mình, nhất là những kẻ xa lạ. Và khi kẻ xa lạ kia còn cực kỳ nguy hiểm và có thể gây tổn thương cho các thành viên trong gia đình, mọi chuyện sẽ trở thành cơn ác mộng.

Nhận thấy tình hình có thể diễn biến trở nên tệ, Esme nhanh chóng đuổi ba người mới đến ra khỏi phòng bếp với lý do đẹp đẽ là dẫn "người bạn mới" tham quan biệt thự của gia đình Cullen. Dĩ nhiên, hướng dẫn viên bất đắc dĩ chỉ có thể là Edward.

Một chuyến tham quan dài dòng và buồn tẻ. Ít ra thì bản thân Sarah nghĩ vậy.

Đi ngang qua tấm bảng trưng bày một đống bằng tốt nghiệp được xếp theo màu sắc của các Cullen, dù cho là lần đầu tiên được giới thiệu chi tiết sao bao nhiêu lần đi ngang qua mà không hề để tâm, Sarah chỉ biết thầm cảm thán trong lòng, mấy người này quả thực đã rất nhàm chán.

Nhưng, có một điều hoàn toàn ngoài dự đoán của Sarah, Edward không dẫn bọn họ đến phòng riêng của anh. Thật kỳ lạ. Giống như có một chút gì đó đã thay đổi. Sarah vẫn còn nhớ, nếu như theo cốt truyện, lúc này Edward hẳn phải dẫn Bella đi thăm phòng riêng của anh và họ sẽ có một điệu valse tuyệt vời ở đó. Thế nhưng, hiện tại, điều đó không tồn tại. Căn phỏng của Edward vẫn đóng cửa, từ chối người khác bước vào trong.

Điều này có phải tượng trưng cho, trái tim anh thực sự chưa từng mở cửa, đối với bất kỳ một ai?

Sarah không biết. Đó chỉ là suy đoán của cô. Có lẽ là sự thật, cũng có lẽ lại cũng chỉ là một điều do chính cô suy diễn ra mà thôi.

Ai biết được.

Có Chúa mới biết thứ gì đang diễn ra tại cái thị trấn nho nhỏ này. Ma cà rồng, người sói, một đứa con gái hư hỏng chết đi sống lại và một con người đặc biệt có mùi máu quyến rũ và khả năng tự vệ kỳ lạ. Quả thực, chỉ có Chúa mới có thể biết.

Sarah hơi lơ đễnh đi sát phía sau Edward, rụt rè nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Edward và được anh đáp lại bằng một cái siết tay thật chặt. Cô không biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì trong đầu nữa. Đáng lẽ cô nên tránh xa Edward và Bella, không hề can thiệp vào tình cảm của họ thì cô lại ngu ngốc biến mình thành một hòn đá chèn ngang vào đấy. Đáng lẽ cô không nên quá gần gũi với Edward, không nên cho cả hai người họ loé lên bất cứ hy vọng nào cho dù có nhỏ nhoi đến mức nào đi chăng nữa thì cô lại không tự chủ được mà níu giữ lấy anh.

Sarah cảm thấy bản thân mình giống như một kẻ thần kinh; luôn tự mâu thuẫn với chính bản thân mình và hành động như những kẻ điên thực sự. Cô nghĩ, có lẽ người ta đã phải nhốt cô vào viện tâm thần từ lúc còn điều dưỡng ở New York chứ không phải thả cô đến Forks để khiến một kẻ có hội chứng trầm mặc nhẹ trở thành một bệnh nhân tinh thần phân liệt mức độ nặng.

Và rồi cô nhìn thấy chiếc piano quen thuộc trầm mặc đứng trong phòng khách. Trong trái tim bỗng dâng lên một loại cảm xúc không tên bức bối muốn phát tiết.

Sarah đột nhiên cảm thấy rất chán ghét giai điệu của bản "Bella's Lullaby". Vô cùng chán ghét. Cô không muốn nghe Edward đàn lúc này, mặc dù mỗi khi nhìn thấy anh ngồi sau cây đàn, Sarah luôn cảm thấy trái tim mình bị quyến rũ.

Cô khẽ siết lấy bàn tay lạnh lẽo của Edward, nghiêng đầu mỉm cười với anh rồi nhẹ nhàng ngồi vào sau cây đàn.

"Cùng nghe một bản nhạc nhé." Giọng nói ấm áp của cô không giống như đang trưng cầu ý kiến của hai vị thính giả còn lại. Sarah chỉ là đang thông báo.

Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại Sarah đụng đến phím đàn. Từng phím đàn nhẵn nhụi ngoan ngoãn di chuyển dưới những ngón tay thon dài của cô, tựa như đang lướt đi trên một dải lụa mềm mại. Âm thanh trong trẻo vang lên, chậm rãi và chảy xuôi như một dòng suốt mát lạnh. Ánh sáng yếu ớt ánh lên khuôn mặt tinh xảo khiến cho bóng tối trên đó càng trở nên dày đặc, mờ ảo như một tấm ảnh đen trắng cũ kỹ hoà cùng giai điệu chậm rãi mà đau thương.

Forbidden Love. Bản nhạc mà Edward chưa từng nghe thấy cũng chưa từng biết tên.

Forbidden Love. Tình yêu bị cấm đoán.

Sarah chợt nhớ lại một khoảnh khắc lúc nãy, khi chỉ còn lại một mình cô và Bella ở riêng với nhau. Carlisle có việc tìm Edward, anh ấy chỉ để hai người bọn họ đứng riêng khoảng chừng một phút đồng hồ. Rất là đã quay lại. Nhưng trong một phút đồng hồ ấy, Bella quật cường, cứng rắn hơi ngước đầu nhìn Sarah. Hai người con gái đứng đối mặt với nhau. Bella là một người con gái thật kiên cường, cũng thật mạnh mẽ. Hạt nhân cứng rắn của cô ta giấu sau cái vỏ ngoài nhút nhát và tự ti. Còn Sarah lại ngược lại. Cô yếu đuối và hèn nhát, giấu kín sự sợ hãi của mình sâu trong một tầng vỏ vô tâm ngu ngốc thật dày ở bên ngoài. Nhưng bên cạnh đó, ngoài sự nhu nhược và ích kỷ, Sarah còn là một đứa con gái hư hỏng và xấu. Vì Sarah từng là Thẩm Nghi Tịnh; mà Thẩm Nghi Tịnh lại là một đứa con gái có thể vì sự yêu thích thất thường của mình mà đẩy một đứa con gái khác, được xem là bạn thân của mình vào ổ điếm.

So với Bella là ánh sáng mặt trời; Sarah lại là một vũng nước đọng tối tăm và dơ bẩn. So với Edward là một cái xác di động sống nhờ vào máu tươi lại vẫn giữ được trái tim nhạy cảm của một con người; Sarah lại chỉ là một kẻ sống nhờ trong thân thể một con người còn sống mang theo một trái tim đã sớm thối rữa mục nát.

Vì vậy mà trái tim ấy, cho dù cảm nhận được tình yêu. Đó cũng chỉ là một tình yêu đã thối rữa và mục nát.

"Cô muốn gì?" Lúc đó, Bella đã nghiêm túc mà chất vấn Sarah như vậy. "Hành động của cô khiến cho tất cả mọi người đều không thể thở nổi."

"Vậy sao? Cái tôi muốn chính là khiến các người sống không thoải mái. Cảm thấy hài lòng chứ?" Sarah nhếch miệng cười lạnh. Ánh mắt xanh lam tối tăm như đại dương giữa đêm khuya, không một ánh trăng chiếu rọi. "Tôi cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ."

"Tôi không nghĩ bản thân đã làm điều gì khiến cô căm ghét tôi đến như vậy. Cho dù, trên thực tế hai chúng ta không nhìn nhau vừa mắt; nhưng điều đó cũng không thể phủ nhận một sự thật: Tôi chẳng làm gì có lỗi với cô cả."

"Thật vậy sao?"

Bella hơi dừng lại.

"Không biết bằng cách nào cô biết. Tôi thực sự đã tỏ tình với Edward. Nhưng mà điều đó không liên quan đến cô. Tình yêu là của riêng bản thân tôi. Tôi có quyền lợi với nó."

"Căm ghét cũng là quyền lợi của bản thân tôi. Chẳng có kẻ nào có thể cấm đoán tôi làm những điều mà mình thích cả."

"Sarah. Đừng quá đáng. Cô là gì của Edward?"

"Là gì cũng không liên quan đến cô, tiểu thư Bella thân mến." Sarah đột nhiên nở nụ cười.

Cô tiến đến gần sát Bella, cảm nhận hơi thở ấm nóng của hai người gần như đan xen vào nhau. Môi cô nhẹ nhàng hôn phớt lên khoé miệng của Bella, cảm nhận thân hình của cô gái đó bỗng nhiên cứng đờ trước hành động bất ngờ của bản thân. Độ cong trên khoé môi của Sarah càng gia tăng, nhuốm đầy vẻ cay nghiệt. Cô nhẹ nhàng than thở.

"Bella xinhh đẹp, cô chẳng có tội lỗi gì cả.

Chính sự tồn tại của cô đã là một tội lỗi,

Khiến tôi chỉ muốn triệt để phá huỷ nó."

Gia điệu Forbidden Love vẫn vang lên văng vẳng không ngừng, da diết như một hồi ức day dứt.

Bella, cô biết không. Bản nhạc này tôi chỉ dành cho riêng một mình Edward.

Cho dù là cô, cũng không thể xoá bỏ nó.

Mãi mãi không thể.

"Edward, Forbidden Love của em thiếu một nửa, chỉ có piano mà không có violon.

Anh,

Có thể chơi được violon hay không?"

Bình Luận (0)
Comment