Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 167

Yêu của Lâm Kiến Lộc là cố chấp, cũng là khắc chế.

Hắn cố chấp mà thích một người, thậm chí có thể vì người thương mà vứt bỏ nguyên tắc của bản thân.

Nhưng hắn lại khắc chế.

Hắn toàn tâm toàn ý nghĩ cho Diêm Hàn, sẽ không ép buộc cậu, cho dù là lúc trên giường cũng thế.

Nhưng đó là lúc Lâm Kiến Lộc tỉnh táo.

Thế lúc anh Đại Lâm không tỉnh táo thì ra sao?

Diêm Hàn trong phòng tắm chửi má nó, yêu nhau nhiều năm như vậy, giờ cậu mới thấu!

Mắng xong đại ca lại ngăn không được mà bắt đầu chảy nước mắt. Hoàn toàn là nước mắt sinh lý, bởi vì quá kích thích, kích động đến mức không khống chế được tuyến lệ của mình nữa rồi.

Lúc trước ngủ với nhau Lâm Kiến Lộc sợ làm cậu đau, xuống tay nhẹ hơn nhiều, như hắn khi bình thường vậy, lúc nào cũng dịu dàng.

Nhưng bây giờ...

"Má, anh nhẹ chút đi mà..."

Diêm Hàn nhịn không được rầm rì, lúc bị đè xuống còn cố gắng quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc, chỉ thấy đáy mắt đối phương một mảnh đỏ tươi, hơi thở bàng bạc càng thêm tùy ý, ánh mắt lại càng mê man không nói nên lời.

... Tới đi, đẹp như tranh ấy.

Diêm Hàn tiếp tục rầm rì, trong lòng nghĩ này là Lâm Kiến Lộc, nếu mà là người khác... Cậu không đánh cho nó nát thịt thì không thôi!

À à à, đương nhiên, chủ yếu trong đau vẫn có sướng, cậu cũng là nghiện mà ngại.

Nhưng cậu không nghĩ tới, chuyện tra tấn hơn còn ở phía sau...

Xong một lần.

Lâm Kiến Lộc bắt đầu hỏi một ít vấn đề lung tung rối loạn.

Ví dụ như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là khi nào.

Ví dụ như Diêm Hàn thích hắn ở chỗ nào.

Lâm Kiến Lộc đứt phim nhưng vẫn còn IQ, cậu trả lời không hay cũng không chịu, nếu có thể đưa ra đáp án hợp lý dễ hiểu, trực tiếp đến câu hỏi tiếp theo.

Nhưng nếu không đáp được... Vậy thảm rồi, không chỉ hỏi đi hỏi lại bên tai cậu, mà còn muốn lăn qua lộn lại tra tấn thêm một hiệp nữa.

Mấy vấn đề như lần đầu tiên gặp nhau ở đâu này nọ, đại ca nghĩ nghĩ một chút là có thể trả lời.

Còn thích hắn ở chỗ nào... Vấn đề trừu tượng như vậy bảo cậu đi đâu mà nghĩ đáp án?! Diêm Hàn sắp liệt não rồi!

"Thích anh đẹp trai."

"Còn gì nữa?"

"Thích anh... Thông minh?"

"Hửm? Sao lại là câu nghi vấn?"

"Thông minh thông minh! Thích anh thông minh! Anh thông minh nhất!"

"Thông minh là đặc điểm đánh giá người mình thích sao?" Giọng Lâm Kiến Lộc vang lên, nghiền ngẫm mà chạy quanh tai Diêm Hàn.

Lộ ra cảm giác nguy hiểm.

"Không phải không phải!" Diêm Hàn vội vàng bào chữa "Thông minh với đẹp trai chưa là gì cả, mấu chốt là anh tốt bụng, còn đáng yêu, anh còn rất tốt với em!"

Khàn giọng kêu một hồi, quả nhiên Lâm Kiến Lộc ngừng một lát.

Diêm Hàn cũng thở phào một hơi.

Đã sống bao nhiêu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên đại ca có cảm giác bị bạo lực mềm đến chết.

Má nó cậu sắp hương tiêu ngọc vẫn rồi!

Nào ngờ đó mới chỉ là bắt đầu.

Lâm Kiến Lộc tự hỏi xong đã chấp nhận đáp án của cậu, ngay sau đó ——

"Câu thứ ba, em thích anh từ khi nào?"

Diêm Hàn:???

"Thích anh khi nào?" Diêm Hàn bớt thời giờ lau mồ hôi nóng trên trán "... Từ lần đầu tiên gặp anh! Không sai, em vừa gặp anh đã yêu rồi... Đậu má!"

"Trả lời sai." Lúc này bốn phía đều là hơi thở nóng rực, nhưng giọng Lâm Kiến Lộc vẫn trầm thấp như cũ.

"Vậy vậy vậy thì là... Lần đầu tiên, lần đầu tiên anh... Đợi đã anh đừng nhúc nhích, anh để em nghĩ lại đã!... Cho em nghĩ lại đã..."

Lâm Kiến Lộc híp mắt "Vấn đề đơn giản như vậy còn cần nghĩ lại?"

Diêm Hàn "..."

Diêm Hàn lại khóc.

Sau này nếu cậu lại để Lâm Kiến Lộc chạm vào rượu, vậy cậu chính là thằng ngu!

Cuối cùng, bởi vì Lâm Kiến Lộc động kinh, dẫn tới hai người chiến đấu kịch liệt hồi lâu mới xong.

Lâm Kiến Lộc ngừng, Diêm Hàn không muốn nhúc nhích nữa.

Thế mà ghé vào bồn tắm không còn chút nước ngủ mất.

Mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy hình như mình lại xuyên rồi.

Trợn mắt nhìn xung quanh, trong cơn hoảng hốt cậu đã về tới nhà họ Lâm ở trong nước.

Lúc này Diêm Hàn còn hơi ngốc, đột nhiên ngồi dậy cậu còn tưởng mình ngủ quên, Lâm Kiến Lộc mang cậu lên máy bay về thủ đô mà không biết đấy chứ!

Nhưng rất nhanh cậu đã phản ứng lại, hình như không phải...

Nhà thì vẫn là ngôi nhà ấy, nhưng bài trí cùng trang hoàng trong phòng không giống nơi cậu vẫn luôn ở lắm.

Hình như cũ hơn một chút, không có cảm giác cực độ xa hoa tinh xảo lúc cậu vào ở.

Hơn nữa Diêm Hàn phát hiện mình đang bò trên sàn nhà.

Lâm Kiến Lộc sao có thể để cậu bò trên sàn?!

Bò dậy khỏi mặt đất, Diêm Hàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện ngoài nhà lớn, bên ngoài thế mà còn mấy biệt thự quy mô tương tự.

Sân cỏ chính giữa có mấy đứa nhóc cao tới đầu gối đang chạy nhảy vui đùa, trai gái gì cũng có, ríu rít, trông rất náo nhiệt.

Diêm Hàn lại nhìn quanh phòng một vòng, đối diện cửa lớn treo một đồng hồ báo thức kiểu dáng cổ xưa, trong lòng cậu bấy giờ đã có suy nghĩ đại khái, đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài đột nhiên biến mất, Diêm Hàn vội đẩy cửa đi ra ngoài.

Trên sân cỏ, một cô bé bím tóc, cực kỳ khí thế đẩy một cậu bé mang quần yếm té trên mặt đất, nói với nó "Bọn tao không chơi với mày, đi sang chỗ khác chơi một mình đi!"

Mấy đứa khác vây thành một vòng, phát ra tiếng cười vang.

Cậu bé bị đẩy ngã mê man chớp mắt, ngồi dưới đất cũng không đứng dậy, chỉ mở to mắt nhìn xung quanh, hình như rất khó hiểu, lại hình như là bất an.

"Nè! Mấy đứa trẻ trâu kia! Mau dừng tay cho ông!"

Diêm Hàn non nớt hô lên.

Tại sao lại là non nớt? Bởi vì từ khi ra khỏi cửa biệt thự, cậu liền biến thành hình thái tay ngắn chân ngắn.

Đột nhiên phát hiện điểm này Diêm Hàn vẫn có chút kinh hoảng, nhưng cậu từng xem hình chụp anh Đại Lâm khi bé, cũng ý thức đứa nhỏ bị đẩy ngã kia chính là Lâm Kiến Lộc, nào lo lắng nhiều như vậy nữa?

Đại ca lập tức xông lên phía trước, tuy rằng chân ngắn nhưng chạy không hề chậm, như viên đạn đụng con bé trước mặt văng ra ngoài.

Sau đó Diêm Hàn phát hiện tuy mình thu nhỏ, nhưng một thân công lực vẫn còn.

Bởi vì con bé bím tóc kia không chỉ bị mình đẩy, mà mấy đứa bàng quan đứng xem kia cũng bị đụng ngã theo, trông cực kỳ hung mãnh, đúng là không chống lại được, mấy đứa nhóc từng đứa từng đứa ngã ập ra.

Có đứa khóc, cũng có đứa kêu la thảm thiết, Lâm Kiến Lộc nhỏ còn đang mê man, cuối cùng dừng mắt trên người Diêm Hàn.

Diêm Hàn cũng... Không ngờ bé Lâm Kiến Lộc hàng real lại đáng yêu như vậy.

Xem bộ dáng, trông có vài phần giống đứa con trai lớn của anh cả Lâm.

Người ta nói con trai lớn lên giống chú, đúng có vẫn có lý.

Đối mặt với anh Đại Lâm nhỏ, Diêm Hàn nhanh chóng chạy sang kéo người khỏi mặt đất, tiếp tục ngọt ngào mà hỏi nó "Cậu có sao không?"

Lâm Kiến Lộc nhỏ không biết có phải là có thói ở sạch từ lúc này hay không, lúc Diêm Hàn kéo nó nó vẫn có chút kháng cự, nhưng cũng không từ chối cậu chạm vào, chỉ là chầm chậm lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.

Xem như là trả lời câu hỏi của cậu.

"Mày là ai! Liên quan gì đến mày!" Con bé bím tóc là đứa đầu tiên nhảy dựng lên, chống nạnh mắng.

Mấy đứa nhóc bị đẩy ngã có đứa khóc, có đứa la, còn có đứa lấy người khác làm đệm lót cho nên không bị đau, có thể tiếp tục diễu võ dương oai "Chuyện của bọn này mày dám xỉa vào à?!"

Diêm Hàn cúi đầu nhìn trên người mình, quần áo bây giờ cậu đang mang... Ừm, bộ đồ này cậu rất quen mắt, dù sao cả thời thơ ấu cậu chẳng có mấy bộ quần áo, mấy bộ xám xịt rách bươm bị cậu lăn qua lộn lại mang mãi, không có ấn tượng mới là lạ.

Cho nên bây giờ... Là chuyện gì đây, cậu dung hợp với chính mình khi còn bé, xuyên tới thế giới của Lâm Kiến Lộc?!

Diêm Hàn...

Đau đầu!

Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng cái tay níu lấy Lâm Kiến Lộc nhỏ lại không buông ra, Diêm Hàn đứng hai hàng ở đó, không thể so với mấy công chúa hoàng tử kia, nhưng lại có khí thế nhất.

Diêm Hàn không khách sáo mà nói "Mày không cần biết tao là ai, tao là người bảo vệ Lâm Kiến Lộc, mày đẩy cậu ấy là chết chắc!"

"Gì?" Bím tóc không ngờ cậu dám ngang ngược như vậy, ngày thường đi nhà trẻ mấy đứa mang quần áo tầm thường thế này thấy nó còn không dám nói chuyện, đứa nào đứa nấy kêu nó là chị đại, lần đầu tiên thấy cảnh này.

Bím tóc lập tức không phục, mắng mấy thằng nhóc còn chưa chịu đứng dậy bên cạnh "Khóc cái gì! Nó chỉ có một mình thôi! Thất thần gì nữa! Đánh nó cho mình!"

Mấy đứa khác lúc này mới phản ứng lại "quyền uy" của mình bị đe dọa, lập tức lao tới muốn đánh Diêm Hàn.

Diêm Hàn cũng không định khách sáo với bọn nó, nghĩ thầm bây giờ mình cũng là trẻ con, không cần tuân thủ quy tắc không đánh trẻ trâu.

Không nói đến võ công cái thế của cậu, dù có quay trở lại những năm cậu không có gì, cơ thể có ưu thế trời sinh của Diêm Hàn cũng có thể một mình chấp hai, bây giờ cậu hoàn toàn lợi dụng kỹ xảo, không cần tốn sức, trong khoảnh khắc mấy đứa lao lên bao vây cậu đều bị đánh đến lăn quay.

Bao gồm cả bím tóc đứng bên cạnh.

Đám trẻ trâu bị đánh khóc đến long trời lở đất, chạy đi kêu người lớn, bảo bọn họ phái bảo tiêu đến dạy dỗ Diêm Hàn.

Lúc này Lâm Kiến Lộc nhỏ luôn đứng bên cạnh không nhúc nhích đột nhiên túm tay Diêm Hàn, kéo cậu chạy về phía biệt thự nhà họ Lâm.

Hai đứa nhỏ chân ngắn chạy đến thở hổn hển, sau khi vọt vào nhà họ Lâm Lâm Kiến Lộc còn rất cơ trí mà khóa trái cửa, kéo cậu ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hai người ngồi xổm ở ven tường, nghe tiếng la hét của mấy đứa bên ngoài càng lúc càng to, cũng nghe thấy tiếng của người lớn, nhưng cuối cùng đều yên lặng trở lại.

Diêm Hàn cười cười, nhìn về phía Lâm Kiến Lộc nhỏ, phát hiện trên mặt nó có một mảng dính bùn đen, liền đưa tay muốn lau cho nó.

Lúc ngón tay cọ qua má bánh bao của đối phương, Diêm Hàn suýt thì cười chết, đúng là đánh chết cậu cũng không dám tin có ngày cậu sờ được má mềm của anh Đại Lâm hồi còn bé!

Lâm Kiến Lộc bị ăn đậu hủ cũng không biết trốn, hồi lâu nó mới nhút nhát mà nói "Tôi tên Lâm Kiến Lộc, cậu là ai?"

"Tôi là..." Diêm Hàn dừng một chút, đột nhiên sửa miệng, không có ý tốt mà nói "Tôi là đại ca của cậu, sau này cậu kêu tôi là anh Diêm là được, tôi được trời cao phái xuống để bảo vệ cậu đấy."

"Bảo vệ tôi?"

"Đúng thế." Diêm Hàn biết Lâm Kiến Lộc có bảo tiêu, ngày thường phụ trách an toàn của nhị thiếu gia.

Nhưng lúc chơi đùa với trẻ con trong khu lại thuộc phạm vi đùa giỡn bình thường, bởi vì nhị thiếu đã rất không được những đứa trẻ con khác hoan nghênh, bảo tiêu không dám tùy tiện ra tay, bèn nói "Không giống bảo tiêu của cậu đâu, sau này ai ăn hiếp cậu, tôi giúp cậu đánh nó."

"..." Ánh mắt Lâm Kiến Lộc dại ra tự hỏi nửa ngày "À."

"Còn nữa, sau này tôi sẽ chơi với cậu, cậu không cần phải ép mình hòa nhập với bọn kia nữa, một đám trẻ trâu thì có gì hay mà chơi." Diêm Hàn lại nói.

"Ừm."

"Kêu một tiếng anh Diêm nghe xem nào."

"Anh Diêm." Giọng Lâm Kiến Lộc nhỏ thanh thúy.

Diêm Hàn mát lòng, xưa nay Lâm Kiến Lộc chỉ kêu tên của cậu, bảo kêu anh căn bản là không chịu, bây giờ xem như chiếm được chút hời.

Nhưng sau đó thì sao? Lâm Kiến Lộc nhỏ ở đây, mình cũng thu nhỏ, thế Lâm Kiến Lộc lớn có đến tìm cậu không?

Diêm Hàn gõ gõ đầu mình, cảm thấy bàn về suy luận mình vẫn không đủ xài.

Thế nhưng nhìn Lâm Kiến Lộc ngoan ngoãn ngồi đó, thật cẩn thận mà đánh giá cậu, Diêm Hàn lại sửng sốt một chút.

—— Đôi mắt Lâm Kiến Lộc nhỏ nhìn cậu, chứa đầy ánh sáng.

Cậu rất hiểu Lâm Kiến Lộc, chỉ khi nhìn thứ hắn cho là bảo bối, có thể làm hắn vui vẻ chân chính, Lâm Kiến Lộc mới lộ ra ánh mắt như vậy.

Nhưng mà sau khi lớn lên Lâm Kiến Lộc đã trở nên cực kỳ phong bế, hắn rất biết cách che giấu suy nghĩ cùng cảm nhận của mình, hiếm khi nào tiết lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Sau khi hai người bọn họ ở bên nhau một thời gian dài, Lâm Kiến Lộc mới thoáng lơi lỏng, ánh mắt khi nhìn cậu thường xuyên như thế, lộ ra ánh sáng mềm mại.

Nhưng Lâm Kiến Lộc nhỏ bây giờ... Rất dễ dàng tin tưởng cậu.

Không biết tại sao, Diêm Hàn đột nhiên có cảm giác gánh thì nặng mà đường thì xa.

Hình như mình cứ như vậy chăm sóc hắn đến lớn cũng không tồi.

Nếu có mình ở đây, lúc thơ ấu cùng thời niên thiếu của Lâm Kiến Lộc sẽ không đau buồn như vậy, nghĩ lại đúng là được thật.

Diêm Hàn nghĩ thế, hơi hồi thần, lại nghe thấy giọng của Lâm Kiến Lộc bản trưởng thành đang kêu cậu.

"Diêm Hàn."

"Diêm Hàn?"

Mơ mơ màng màng mở mắt, Diêm Hàn phát hiện bên ngoài trời đã sáng, cậu nằm trên giường, mang áo ngủ, khuôn mặt đẹp trai chết người của Lâm Kiến Lộc đối diện với cậu, đang lo lắng mà kêu tên cậu.

"Em... Em làm sao vậy?" Diêm Hàn hỏi.

"Em ngủ rất lâu." Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Lâm Kiến Lộc tràn trề ảo não cùng hối hận "Xin lỗi, anh..."

"Ấy ấy ấy." Diêm Hàn cắt ngang hắn, trong đầu còn nghĩ tới cảnh trong mơ.

Hoàng hôn chạng vạng màu vàng cam ấm áp, ban nãy cậu cùng Lâm Kiến Lộc nhỏ còn đang ngồi xổm sau cửa giới thiệu bản thân cho nhau...

"Em nằm mơ sao?" Diêm Hàn chớp chớp mắt.

Sau khi thanh tỉnh cảnh trong mơ sẽ dần dần mờ nhạt, rất nhiều chi tiết cậu đã không nhớ rõ nữa.

Nhưng cảm giác ấm áp này... Cảm giác này cậu vẫn còn nhớ rõ.

Cũng nhớ cả ánh sáng trong mắt Lâm Kiến Lộc.

Một hôm trước anh cả Lâm ngầm tìm cậu, nói rằng khi còn bé cha mẹ Lâm Kiến Lộc ngoài ý muốn mà thân vong, anh làm anh cả mới mười mấy tuổi đã bị ông nội mang ra ngoài học cách buôn bán, tuy rằng được bảo vệ rất khá, nhưng từ nhỏ đến lớn không có người thân nào ở cạnh chăm sóc cho Lâm Kiến Lộc.

Lâm Kiến Lộc trời sinh tư duy khác hẳn người thường, cứ như vậy mà cô độc sống mười mấy năm.

Diêm hàn cảm thấy nhất định là biết chuyện này, mình mới mơ thấy giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Cũng vì thế, đối với chuyện Lâm Kiến Lộc vì sao càng ngày càng cố chấp muốn chiếm hữu mình, muốn biết mình yêu hắn bao nhiêu, Diêm Hàn luôn rất hiểu.

Ai bảo trời xui đất khiến, bao nhiêu năm chỉ có một mình mình, đi vào nội tâm của hắn.

"Có lẽ." Nhíu mày trả lời Diêm Hàn, ký ức của Lâm Kiến Lộc còn dừng ở tối hôm qua sau khi tỉnh rượu, nhìn thấy cả phòng hỗn độn cùng với Diêm Hàn đang hôn mê.

Tự trách cùng hối hận lấp đầy đầu, hắn ước chừng đã tỉnh được một đêm, nhưng bây giờ không hề thấy dễ chịu.

Nhưng vào lúc này, môt bàn tay xoa xoa mi tâm hắn, vuốt phẳng dấu nhăn.

Lâm Kiến Lộc giương mắt nhìn Diêm Hàn, đôi mắt đào của người nọ như một hồ xuân xinh đẹp, tẩm bổ trái tim hắn.

"Còn nhớ anh hỏi em thích anh từ bao giờ không?" Diêm Hàn hỏi.

"Anh..." Lâm Kiến Lộc đương nhiên nhớ rõ. Mặc dù lúc ấy đại não cùng cơ thể đều đã mất khống chế, nhưng sau đó đoạn ký ức này vẫn còn chứa trong kho của hắn, trừ khi hắn chủ động xoá đi.

Nhưng nhớ lại những hình ảnh nóng bỏng kiều diễm ấy, Lâm Kiến Lộc lại không nỡ xóa.

"Xin lỗi." Hắn lại nói.

Diêm Hàn "..."

"Khụ khụ, đứng đắn xem nào." Diêm Hàn bò dậy khỏi giường, đặt tay trên vai Lâm Kiến Lộc, chiếc nhẫn trên ngón áp út lấp lánh ánh sáng.

Hai người trịnh trọng đối diện với nhau.

Diêm Hàn há miệng thở dốc, lời vốn định nói ra bị anh Đại Lâm đen tối làm cho mất sạch.

Con người cậu quá tự tin, cũng quá nghe theo tiếng lòng.

Cậu biết mình muốn cái gì, nhưng cả đời cũng không nói những cái đó ra câu được, yêu nha, rốt cuộc là thứ gì vậy.

Khó hiểu, nhưng không cảm thấy mình cần phải hiểu.

Đối với người như cậu mà nói, yêu chính là trách nhiệm.

Cậu động tâm với Lâm Kiến Lộc khi nào?

Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy hắn trên sân thể dục, cũng có thể là lúc gặp nhau ở cổng viện phúc lợi, hay là lúc cùng nhau đánh quái thăng cấp...

Cậu vĩnh viễn cũng không nói được là khi nào.

Nhưng cậu khi nào cũng dám hứa hẹn "Dù sao cả đời này ông chỉ yêu anh thôi, chỉ có anh thôi."

- Toàn văn hoàn-
Bình Luận (0)
Comment