“Anh nói… Cố Cẩn Xuyên yêu tôi?” Tôi chỉ vào mình, hỏi lại không chắc chắn.
Trương Thành Dương gật đầu như giã tỏi.
“Anh nói… không có tôi hắn sẽ chết?”
Trương Thành Dương tiếp tục gật đầu.
“Anh nói… hắn không muốn ly hôn với tôi?”
Trương Thành Dương gật đầu lia lịa.
Tim tôi đang yên ổn bỗng đập loạn lên.
Tôi cố đè nén sự vui mừng trong lòng, sợ tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền.
“Nhưng… hắn từng nói, sẽ không bao giờ yêu tôi.” Giọng tôi dần trở nên buồn bã.
Trương Thành Dương sốt ruột: “Không có đâu! Hắn yêu em, yêu rất rất nhiều. Em xem, anh Cố thường xuyên tặng hoa cho em mà, đó chẳng phải đang theo đuổi em sao?”
Tôi: “Tôi bị dị ứng phấn hoa. Tôi còn tưởng hắn ghét tôi nên cố tình tặng hoa để khiến tôi khổ sở.”
Trương Thành Dương: …
Anh Cố à!
Anh sắp theo đuổi vợ mình đến tận âm phủ luôn rồi đấy!
“Vậy… hắn còn hay tặng quà cho em mà, đúng không?”
Tôi: “Lần nào tặng xong, hắn cũng bảo tôi đem cất vào két sắt. Giống như sợ tôi đem đồ đó đi bán vậy.”
Trương Thành Dương không nản, tiếp tục gợi ý:
“Không phải hai người còn từng ăn tối dưới nến, đi xem phim, rồi cùng ra biển sao?”
Tôi: “Sau bữa tối đó tôi bị viêm dạ dày, phim thì là phim kinh dị, tôi sợ đến mức mất ngủ cả tuần, còn vụ đi biển… tôi bị sứa đốt, trúng độc phải vào viện.”
…
Nghe xong, Trương Thành Dương mặt mày như mất hết sức sống.
Anh ta cảm thán: “Tiểu Diệp, em đúng là mạng lớn thật…”
Rồi lại lộ vẻ tiếc nuối: “Tốt nhất hai người đừng ở bên nhau nữa, anh Cố… khắc em đấy.”
“Nhưng mà, tôi thích Cố Cẩn Xuyên.”
Giọng tôi nhẹ tênh, như thể đang nói chuyện với chính mình.
Nhưng Trương Thành Dương vẫn nghe thấy.
“Em nói gì cơ?” Anh ta hét lên với âm lượng như vỡ loa.
“Em… em nói em thích anh Cố??”
Tôi nhìn anh ta, gật đầu thật nghiêm túc.
“Ừ, tôi thích Cố Cẩn Xuyên.”
Khi tôi đến văn phòng của Cố Cẩn Xuyên, hắn đang quát tháo mấy người trong phòng.
“Một việc nhỏ vậy mà làm cũng không xong, tôi nuôi các người có ích gì? Nếu vợ tôi bị fan cuồng của Hứa Vi mắng đến bỏ đi, thì các người cũng khỏi cần làm nữa! Còn đứng đực ra đó làm gì? Gửi thư luật sư thì gửi, thuê đội bình luận thì thuê. Trước giờ cơm trưa tôi phải thấy kết quả, biến!”
Cửa phòng bật mở, những người vừa bị mắng nhìn thấy tôi đều ngẩn người.
Trần Phong là người phản ứng nhanh nhất: “Phu nhân.”
Cả đám lập tức hoảng hốt, cảm nhận được áp lực từ phía sau, ai nấy đều nhanh chóng rút lui.
Thấy tôi đứng ngoài cửa, Cố Cẩn Xuyên vội vàng bước đến bên tôi.
“Tiểu Diệp.” Hắn gọi tôi rất khẽ, như thể chỉ sợ tôi bị dọa chạy mất.