Trương Thành Dương chỉ còn cách liều mạng cứu chữa.
Cố Cẩn Xuyên giãn lông mày, ánh mắt lộ chút dè dặt.
“Làm vậy… được thật sao?”
Đinh~ Vừa mới lóe lên chút hy vọng, tin nhắn đến khiến cả người hắn lại ủ rũ như cũ.
Trương Thành Dương hoảng hốt vội vàng chạy về nhà giấu Lục Du đi, sợ chỉ cần chậm một bước là vợ anh ta cũng bỏ anh ta mất.
Còn tôi, nhìn tin nhắn mình vừa gửi trên điện thoại, lặng im không nói được gì.
【Cố Cẩn Xuyên, anh bao giờ về? Về thì nói với tôi một tiếng, tôi đợi anh đi làm thủ tục ly hôn.】
Cố Cẩn Xuyên không dám về nhà, càng không dám nghe điện thoại của tôi.
Hắn sợ tôi vừa mở miệng là hỏi: “Bao giờ đi ly hôn?”
Sau nửa tháng trốn tránh, hắn nghe nói tôi dọn nhà mang theo cả Xám Xám, cuối cùng không thể trốn nữa.
“Tiểu Tiểu, mừng cậu dọn nhà với đi làm, tối nay tớ khao nhé!” Tiểu Hiểu khoác tay tôi phấn khích nói.
“Đi nào, tối nay ăn một bữa no say, không say không về!”
Nói xong, cô ấy kéo tôi lao ra khỏi nhà.
Tiểu Hiểu là bạn thân nhất của tôi hồi đại học.
Năm ngoái tốt nghiệp, cô ấy vào làm ở một công ty.
Còn tôi, vì ông nội mất, ông nội Cố thương tôi nên không cho tôi ra ngoài làm việc.
Dù hiện tại tôi không cần làm vẫn sống sung túc.
Nhưng đi làm có thể giúp tôi nguôi ngoai sau khi chia tay với Cố Cẩn Xuyên.
Cũng cho tôi một nơi để đi về.
Chúng tôi đến quán ăn lẩu cay.
Vừa ăn vừa uống bia, giống như hồi năm nhất mới quen nhau.
Không biết đã uống bao nhiêu, đầu tôi bắt đầu lâng lâng.
Tôi như thấy Cố Cẩn Xuyên.
Gương mặt hắn căng cứng, mắt đỏ hoe, trông như mấy ngày không ngủ.
“Cố Cẩn Xuyên.”
Tôi gọi tên hắn một tiếng, rồi mất hoàn toàn ý thức.
Tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau.
Nhìn căn phòng quen thuộc, trong đầu tôi chợt hiện lên cảnh cuối cùng trước khi bất tỉnh.
Cố Cẩn Xuyên đã quay về!
Tôi vội vàng chạy sang phòng bên cạnh, nhưng không thấy bóng dáng hắn.
Trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả, có chút hụt hẫng, lại có chút nhẹ nhõm.
“Dậy rồi à?” Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Tôi giật mình quay lại, thấy Cố Cẩn Xuyên đang cầm một cốc nước đứng trước mặt.
Nửa tháng không gặp, hắn tiều tụy đi nhiều.
“Ừ.” Tôi lảng tránh ánh mắt, không dám nhìn hắn.
“Uống chút nước chanh mật ong đi, giải rượu tốt.” Hắn đưa ly nước cho tôi.
“Ừm.” Tôi đón lấy, “Cái đó… tôi đi rửa mặt trước.”
Nói xong, tôi vội vã chạy vào phòng.
Về đến phòng, tim tôi đập loạn không ngừng.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện cuộc hôn nhân ba năm này sẽ kết thúc trong hôm nay, trái tim đang loạn nhịp ấy bỗng chốc lặng lại.
Tôi còn chưa kịp đau lòng xong thì điện thoại chợt reo lên inh ỏi.
Lúc này tôi mới sực nhớ hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.
Tôi vội vàng rửa mặt thay đồ, lao nhanh xuống nhà, vừa chạy vừa gọi:
“Chú Lưu, chú mau đưa cháu đến tòa nhà Thịnh An!”
“Em đến Thịnh An làm gì?” Cố Cẩn Xuyên kéo tay tôi lại, ánh mắt đầy thắc mắc.
“Tôi đi làm.” Tôi giật tay ra, “Tôi sắp trễ rồi.”
Cố Cẩn Xuyên lập tức nắm lại tay tôi, kéo thẳng ra gara.
Vừa đi, hắn vừa nói: “Tôi đưa em đi.”
Việc bất ngờ ở riêng cùng hắn khiến tôi hơi bối rối.
Tôi lén nhìn hắn.
Hắn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Lông mi dài, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.