Có lẽ, điều duy nhất khiến hắn tin tưởng chỉ là hình ảnh một nô tài trung thành hết mực với Phế hậu mà thôi. Nếu ta chưa từng hầu hạ Phế hậu, e rằng hắn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn ta lấy một cái. Con người một khi đã mềm lòng thì rất dễ bị kẻ ác bắt nạt. Thế nên, đừng trách ta lòng dạ sắt đá, tàn nhẫn vô tình, ta làm tất cả cũng chỉ vì muốn được sống sót mà thôi.
Ta đã nói với Hàn Quý phi rằng, Triệu Dần Chi luôn thầm yêu mộ Phế hậu, nhưng khổ nỗi thân lại là kẻ bất toàn, nên chỉ có thể làm một nô tài trung thành tận tụy. Hắn đã ngấm ngầm giúp đỡ Phế hậu rất nhiều chuyện. Hắn cho rằng Phế hậu là do Hàn Quý phi mưu hại, nên mới tìm cách sắp xếp ta đến bên cạnh Hoàng thượng, chờ cơ hội để Hoàng thượng sủng hạnh ta. Đến lúc đó, ta có thể một bước lên mây, được hưởng vinh hoa phú quý, rồi sẽ nghe theo sự sắp đặt của hắn mà tìm cách hãm hại Hàn Quý phi, để cho nàng ta cũng phải nếm trải tất cả những đau khổ mà Phế hậu đã từng phải chịu đựng.
Hàn Quý phi tức đến mức giáng cho ta hai cái bạt tai, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì phá lên cười lớn, nói: "Tiện nhân đó cũng chỉ xứng để cho một tên thái giám hoạn quan để mắt tới mà thôi."
Ta cố tình làm đầu mình chảy máu, đoạn khóc lóc van xin Hàn Quý phi: "Xin Nương nương hãy cứu lấy nô tỳ! Triệu công công hắn thường nói nô tỳ trông rất giống Tiên Hoàng hậu, nên muốn... muốn đối với nô tỳ... Xin Nương nương hãy cứu nô tỳ với! Nô tỳ nguyện làm bất cứ điều gì cho Nương nương!"
Hàn Quý phi như thể vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ nực cười, nàng ta lấy tay che miệng cười hồi lâu, rồi mới nói: "Không ngờ con tiện nhân đó c.h.ế.t rồi mà vẫn còn bị một tên thái giám hoạn quan làm nhục. Đúng là quả báo mà!"
Hàn Quý phi không g.i.ế.c ta. Nàng ta cho người đưa ta về, lệnh cho ta phải làm nội gián cho nàng ta, tìm ra bằng chứng Triệu Dần Chi tư thông với Phế hậu, để đẩy hắn vào chỗ chết. Nếu ta không chịu đựng những hình cụ tra tấn kia, không trở nên thân tàn ma dại, nửa sống nửa c.h.ế.t như vậy, e rằng nàng ta sẽ không đời nào tin lời ta nói.
Triệu Dần Chi đương nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ ta. Thế là, ta lại phải dùng đến khổ nhục kế lần thứ hai.
"Hàn Quý phi muốn nô tỳ quyến rũ ngài, sau đó vu cáo ngài tư thông với Hoàng hậu nương nương. Nô tỳ không chịu làm theo, nên nàng ta đã cho người tra tấn nô tỳ. Hàn Quý phi còn nói, nếu nô tỳ không chịu làm, nàng ta sẽ tìm người khác làm việc này. Nô tỳ vì muốn để ngài biết được âm mưu của Quý phi nương nương, nên đã giả vờ đồng ý."
Khi nghe những lời này, Triệu Dần Chi cũng không tỏ ra tức giận lắm, trái lại còn tỏ vẻ khinh thường, chẳng thèm tranh cãi làm gì, bởi hắn tin rằng người ngay thẳng thì tự khắc sẽ được minh oan (thanh giả tự thanh). Ta thực sự rất khâm phục con người của Triệu Dần Chi. Tâm cơ tuy sâu, nhưng lại là người quang minh lỗi lạc.
Trong Ngự thư phòng của Tiêu Cảnh Kiền có đặt một thanh bảo kiếm. Ta cứ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm đó đến ngẩn người ra, đến nỗi hắn gọi ta mài mực lúc nào cũng không hề hay biết. Mãi cho đến khi ta hoàn hồn lại, thì hắn đã lấy thanh kiếm đó xuống rồi.
"Ngươi có hứng thú với thanh kiếm này sao?" Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sắc bén vô cùng.
"Nô tỳ chỉ thấy nó rất đẹp."
Hắn đưa thanh kiếm cho ta, nhưng ta không dám nhận. Hắn nói: "Trẫm cho phép ngươi xem."
Ta lúc này mới dám cẩn thận đón lấy thanh kiếm, tỉ mỉ vuốt ve từng tấc trên thân kiếm. Trên chuôi kiếm còn khắc một chữ, nhưng vì đã bị mài mòn quá nhiều theo năm tháng nên không thể nhìn rõ là chữ gì nữa.
Hắn đã đến gần ngay trước mặt ta từ lúc nào mà ta không hề hay biết. Mãi cho đến khi hắn dùng ngón trỏ nâng cằm ta lên, một giọt nước mắt mà ta chưa kịp lau đi đã rơi xuống, trượt dài trên mu bàn tay hắn.
Một ngày tốt lành
Hắn tra kiếm lại vào vỏ, hỏi: "Tại sao ngươi lại khóc?"
"Nô tỳ... nô tỳ chỉ là nhớ phụ thân quá."