"Ta... ta chỉ là đi ngang qua thôi."
Lực đạo trên lưỡi kiếm ép mạnh thêm vài phần, dòng m.á.u ấm nóng theo đó chảy xuống dọc cổ ta.
"Nửa đêm canh ba lại đi ngang qua một con hẻm vắng, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?" Tiếng thở của Tiêu Cảnh Kiền ngày càng nặng nề, giọng nói cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi, dường như hắn sắp không trụ nổi nữa rồi.
Ta tỏ vẻ sợ sệt nói: "Đại gia tha mạng! Phía trước là Túy Phong Lâu, tiểu nhân chỉ là muốn đi đường tắt cho nhanh thôi. Nếu đại gia không tin, ngài cứ tự mình đến đó xem thử."
Hắn vẫn dùng kiếm kề sát cổ ta, bắt ta phải đi phía trước. Ra khỏi đầu hẻm, quả nhiên phía trước chính là thanh lâu. Hắn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm. Lưỡi kiếm rời khỏi cổ ta. Ta quay người lại, hắn liền quay mặt đi chỗ khác, không muốn để ta nhìn thấy diện mạo của hắn. Trời tối đen như mực, dù ta có muốn nhìn cũng chẳng thấy gì. Lúc này ta đang mặc nam trang, lại thêm trời tối, nên chắc chắn hắn không nhận ra ta.
"Đại gia... ngài không khỏe sao?"
Hắn dựa vào tường, lạnh lùng nói: "Cút!"
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập đang đến gần. Hắn lập tức đứng thẳng người dậy, nhưng lại chẳng thể nào chạy nổi nữa.
"Có người đang đuổi theo ngài sao?"
"Không muốn c.h.ế.t thì mau đi đi!"
Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng chó sủa cũng ngày càng gấp gáp. Ta liền kéo tay hắn dậy, đỡ lấy hắn như một cây gậy, dìu hắn đi về phía thanh lâu.
Tiêu Cảnh Kiền kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Cứu ngài chứ sao. Tiểu nhân vốn thích lo chuyện bao đồng."
Hắn có lẽ chưa từng nhìn thấy thanh lâu bao giờ, nói gì đến chuyện bước chân vào đây. Khi nhìn thấy khung cảnh phóng đãng, trụy lạc trước mắt, hắn liền nhắm nghiền mắt lại.
"Đây là nơi nào?"
Ta đáp: "Là nơi tìm thú vui."
"Ngươi dám đưa ta đến cái nơi ô uế này sao!"
"Chuyện nam nữ hoan ái là lẽ thường tình, sao đại gia lại nói như vậy chứ?"
Lúc dìu hắn lên lầu, ta mới phát hiện ra chân hắn vẫn đang chảy m.á.u không ngừng. Như vậy thì đám thích khách áo đen kia sớm muộn gì cũng sẽ lần theo vết m.á.u mà tìm đến đây.
Ta đóng cửa phòng lại, quay người, liền thấy hắn đang kinh ngạc nhìn ta. Ta cũng giả vờ làm ra vẻ kinh ngạc tột độ, ngây người nhìn hắn.
"Bạch Thanh?"
Ta lập tức quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, nói: "Bệ hạ thứ tội, nô tỳ không biết là Bệ hạ."
"Sao ngươi lại ở đây?"
Ta đang định bịa ra một lý do, thì đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, nói là đang truy bắt tội phạm. Trong tình thế cấp bách, ta đã chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến lễ nghi tôn ti trên dưới nữa rồi.
Khi bọn họ phá cửa xông vào, cảnh tượng đập vào mắt chính là hai thân ảnh đang quấn lấy nhau trên giường. Ta vội dùng y phục che thân, cố nặn ra hai hàng nước mắt, vừa khóc lóc vừa kể lể: "Đồ đàn ông thối tha không có lương tâm nhà ngươi! Tay của nô gia vẫn còn đang chảy m.á.u đây này, thế mà ngươi đã không thể chờ đợi được nữa rồi sao? Hừ! Nếu ngươi còn dám làm càn nữa, nô gia sẽ tìm đến tận nhà ngươi làm ầm lên, để cho vị phu nhân kia của ngươi được thấy rõ bộ mặt thật của ngươi là thứ gì!"
Một ngày tốt lành
Ta kéo rèm giường ra. Ngoài cửa có bốn năm người đàn ông đang đứng chặn lại, tay lăm lăm cầm đao. Ta tỏ vẻ sợ hãi co rúm người lại, nói: "Các vị đại gia, hay là các vị bắt tên điên háo sắc này đi đi, để tránh cho nô gia lại bị hắn hành hạ nữa. Các vị xem này, tay nô gia vẫn còn đang chảy m.á.u đây, thế mà hắn đã muốn ức h.i.ế.p nô gia rồi, thật đúng là đồ không ra gì."
Mấy người đứng ở cửa nhìn ta đầy vẻ lúng túng, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
"Vết m.á.u này là của ngươi?" Bọn họ chỉ vào vệt m.á.u đã khô lại trên sàn nhà.
Ta gật đầu, giơ tay ra, m.á.u quả thực vẫn đang chảy. Bọn họ nhìn nhau một cái rồi vội vã rời đi.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Khi quay đầu lại, liền bắt gặp Tiêu Cảnh Kiền đang nhìn ta với vẻ mặt đầy kinh ngạc, không thể tin nổi.
"Bệ hạ, xin ngài quay mặt đi chỗ khác, nô tỳ cần phải mặc y phục vào ạ."