Hắn có lẽ đã bị tấm lưng đầy sẹo trông không ra hình người của ta dọa sợ rồi, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, muốn nói mà không thể nói ra được.
Ta mặt không đổi sắc nói: "Vết sẹo do sắt nung ở bên hông đó là do ta tự mình gây ra."
"Tại sao?"
"Tống đại nương đã bán ta cho bọn buôn người, bọn buôn người lại bán ta cho một lão thái giám già đã xuất cung. Lão thái giám đó nuôi rất nhiều tiểu cô nương, dùng đủ mọi cách để hành hạ bọn họ. Lão ta đã khắc một chữ 'kỹ' lên eo ta, thế nên ta đã tự tay dùng thanh sắt nung để xóa đi cái chữ ghê tởm đó."
"Đủ rồi... đừng nói nữa." Bàn tay run rẩy của hắn kéo y phục của ta lại, che đi những vết sẹo mà hắn không muốn nhìn thấy.
Một ngày tốt lành
"Mỗi lần nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của những cô nương đó, ta đều ảo tưởng rằng các người sẽ đến cứu ta, thế nhưng... ta đã không đợi được."
Triệu Dần Chi, ta chưa bao giờ hận các người. Ta chẳng qua chỉ là một người ngoài lai lịch không rõ ràng. Khi đó đang là thời kỳ đói kém, Tống đại nương không có lý do gì phải nuôi thêm ta cả. Bà ấy bán ta đi, ta chỉ tự trách số phận mình không tốt mà thôi. Thế nhưng bây giờ, ta lại không thể không lợi dụng sự áy náy này của ngài để khiến ngài cam tâm tình nguyện bị ta lợi dụng. Kiếp này, là ta có lỗi với ngài rồi.
Triệu Dần Chi bắt đầu quan tâm đến ta một cách đặc biệt. Tuy hắn đã cố gắng hết sức để kìm nén sự kích động đó, nhưng cuối cùng vẫn khiến Tiêu Cảnh Kiền sinh lòng nghi ngờ. Hắn trầm mặt xuống, dựa vào thành của dục trì (bể tắm). Hơi nước bốc lên nghi ngút, khiến ta không thể nhìn rõ được thần sắc trong mắt hắn.
Trong đại điện rộng lớn chỉ có ta và hắn, không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. Cũng không biết hắn đang tức giận vì chuyện gì mà lại bắt ta đứng ở đó hồi lâu, dường như là đang trừng phạt ta vậy.
"Lại đây." Hắn dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh cho ta.
Ta khẽ nhúc nhích chân, nhưng đôi chân đã đau nhức rã rời đến mức không thể cúi người xuống được nữa. Hắn thấy sắc mặt đau đớn của ta, bèn khẽ cười một tiếng.
Ta lê từng bước khó nhọc, đến khi sắp tới gần trước mặt hắn, thì đột nhiên hai chân mềm nhũn ra mà ngã vào trong bể tắm. Hắn cũng thoáng giật mình, vội vàng đỡ ta dậy.
Nước trong bể sặc vào mũi khiến ta ho không ngừng. Hắn vén những lọn tóc mai bết dính trước trán ta ra, trong mắt không ngờ lại hiện lên mấy phần thương tiếc. Ta vội cúi đầu xuống, cắn chặt môi, nín thở, cố gắng làm cho gương mặt mình đỏ bừng lên.
Hắn nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Chỉ thấy vẻ tức giận trong mắt hắn đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn nhuốm một tầng dục vọng. Không ngờ hắn lại dễ bị khơi gợi đến vậy. Ta còn chưa kịp làm gì, hắn đã động lòng rồi.
Hốc mắt ta ngấn nước, lệ như chực trào ra nhưng lại cố gắng kìm nén không cho rơi xuống. Giọng nói của hắn cũng trở nên khàn đi: "Bộ dạng tủi thân này của ngươi quả thực khiến người ta có chút đau lòng."
"Bệ hạ muốn phạt thần thiếp thì cứ nói thẳng ra là được, hà tất phải ức h.i.ế.p người ta như vậy."
Hắn nói: "Vậy ngươi nói xem, Trẫm tại sao lại muốn phạt ngươi?"
Ta giằng tay hắn ra, lùi lại một bước, giọng đầy hờn dỗi: "Bệ hạ đối với thần thiếp chẳng phải lúc nào cũng như vậy sao, thần thiếp làm sao mà biết được."
Hắn lại ép sát lại gần, hỏi: "Ngươi và Dần Chi rốt cuộc có quan hệ gì?"
Ta giả vờ tức giận nói: "Bệ hạ chẳng lẽ cho rằng thần thiếp và Triệu công công có chuyện gì mờ ám sao?"
Tâm tư của hắn bị nhìn thấu, bèn vội tránh đi ánh mắt dò xét của ta, nói: "Trẫm đã từng nói với ngươi, Dần Chi không giỏi ăn nói, tính tình lại lạnh lùng. Thế nhưng những ngày gần đây hắn lại tỏ ra quan tâm đến ngươi một cách đặc biệt. Ngươi nói xem, tại sao lại như vậy?"
Ta cố nặn ra hai hàng nước mắt, vừa trách móc lại vừa tủi thân nhìn hắn, nói: "Triệu công công nói thần thiếp trông rất giống vị muội muội đã quá cố của ngài ấy, nên mới quan tâm hơn một chút. Không ngờ Bệ hạ lại nghĩ chúng thần thiếp dơ bẩn đến thế. Thần thiếp chịu chút tủi thân cũng chẳng sao cả, dù sao cũng đã quen rồi. Thế nhưng Triệu công công là người chính trực, Bệ hạ lại..."