Trong dục trì hơi nước lượn lờ, cách qua tầng tầng lớp lớp rèm đỏ, hắn dựa vào thành bể, ánh mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm.
"Thanh Nhi vẫn không thể chấp nhận Trẫm sao?"
Ta ngồi bên thành bể, người khoác một lớp sa mỏng, e thẹn quay mặt đi chỗ khác, nói: "Thần thiếp sợ..."
"Trẫm đâu phải hổ ăn thịt người, nàng sợ cái gì?"
Ta tức giận liếc hắn một cái. Hắn bơi lại gần, một tay kéo ta ngã vào trong nước.
"Ngài..."
"Thanh Nhi giận rồi sao?"
Ta tủi thân rơi nước mắt, nói: "Không có... chỉ là thân thể này của thần thiếp toàn là sẹo, sợ Bệ hạ sẽ chán ghét..."
Lớp sa mỏng tuột xuống, đầu ngón tay hắn lướt nhẹ trên lưng ta, trong mắt tràn đầy vẻ thương tiếc, nói: "Trẫm thương tiếc những khổ cực nàng đã phải chịu đựng, sao lại có thể chán ghét được chứ."
Ta cúi đầu xuống, nói: "Người đối tốt với thần thiếp như vậy, thế nhưng thần thiếp lại cảm thấy hổ thẹn với người."
"Lời này có ý gì?" Hắn hỏi.
"Thật ra, thần thiếp là cố ý muốn gây sự chú ý của Bệ hạ. Lần trước Bệ hạ đi Lộc Lăng, thần thiếp đã biết trước, nên đã bí mật xuất cung, suốt đường đi theo Bệ hạ, chỉ mong có thể làm chút gì đó để có được sự ưu ái của người. Thần thiếp từng bước tính kế, không đáng để Bệ hạ đối xử tốt với thần thiếp như vậy."
Đôi đồng tử sâu thẳm của hắn nhìn ta, nói: "Cuối cùng Trẫm cũng đợi được lời thật lòng của nàng rồi."
"Ừm?" Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn dùng tay bóp lấy cằm ta, nói: "Trẫm đã nói đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, Trẫm muốn nàng làm Uyển Phi thực sự của Trẫm." Nụ hôn của hắn rơi xuống, cả căn phòng chìm trong men tình trụy lạc. Cuối cùng ta cũng đã có được sự tin tưởng của hắn.
Hắn thân mật đặt tay lên bụng ta, nói: "Trẫm muốn nàng sinh cho Trẫm một đứa con. Con gái sẽ thông minh giống nàng, con trai sẽ anh dũng giống Trẫm."
Thế nhưng ta là Diệp Kiền, không phải Uyển Phi của ngươi. Cả đời này ta sẽ không bao giờ sinh con cho kẻ thù của mình. Cả đời này ta đã làm vô số điều ác, sau khi c.h.ế.t chắc chắn sẽ phải vào địa ngục A Tỳ.
Trương mỹ nhân nhìn thấy ta thì có chút sợ hãi. Ta nắm lấy tay nàng, hàn huyên với nàng vài câu. Sau khi biết rõ ý định của ta, nàng sợ đến mức quỳ sụp xuống đất.
"Nếu ngươi có con nối dõi, thiên hạ này sẽ là của Trương gia các ngươi. Hàn Quý phi đã c.h.ế.t rồi, ngươi còn sợ cái gì nữa?"
Nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Đây là tội khi quân, bị Bệ hạ biết được sẽ bị c.h.é.m đầu đó! Thần thiếp không dám..."
Ta nắm chặt lấy cổ tay nàng, nói: "Nghe nói Trương đại nhân dạo gần đây gặp chút phiền phức nhỏ, nói không chừng còn có thể bị c.h.é.m đầu đó. Tỷ tỷ không thấy xót thương cho phụ thân của mình sao?"
"Ngươi... sao ngươi lại trở nên đáng sợ như vậy?!" Nàng kinh hãi nhìn ta.
Ta cười nói với nàng: "Tỷ tỷ chẳng phải thích Bệ hạ lắm sao? Ngay cả việc sinh con cho Bệ hạ cũng không muốn sao?"
"Ta... ta bằng lòng... ngươi đừng động đến phụ thân ta, cầu xin ngươi..."
"Tỷ tỷ yên tâm, Trương đại nhân sẽ bình an vô sự."
Một ngày tốt lành
Tiêu Cảnh Kiền buồn ngủ rũ rượi, mắt lim dim, ôm Trương mỹ nhân vào lòng, miệng gọi "Thanh Nhi".
Ngày hôm sau, hương liệu trong phòng đã được thay đổi. Hắn xoa xoa thái dương, nhẹ nhàng đắp lại chăn cho ta rồi mới đi thượng triều.
Ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được tin tức Trương mỹ nhân mang thai.
Lý Tấn Niên đưa thuốc cho ta, nói: "Thuốc này uống vào sẽ có triệu chứng mang thai giả, nhưng chỉ có thể duy trì được sáu canh giờ thôi. Nương nương phải cẩn thận một chút."
"Đa tạ Lý công công."
Ta mang thai rồi. Tiêu Cảnh Kiền vô cùng vui mừng, hứa sẽ ban cho ta ngôi vị Hoàng hậu. Sau khi ta mang thai được năm tháng, Tiêu Cảnh Kiền lâm bệnh.
Vĩ thanh
"Oa..." Theo tiếng khóc chào đời của hài nhi, Hoàng thượng cuối cùng cũng đã có được người con nối dõi đầu tiên, là một bé trai. Cũng may là con trai, bằng không ta lại phải đi tìm một đứa trẻ khác ở bên ngoài cung rồi.
Trương mỹ nhân ngay trong đêm đã được đưa ra khỏi cung, kéo theo cả Trương gia cùng biến mất khỏi hoàng thành. Chỉ cần cả đời này nàng không quay trở lại, ta sẽ không động đến tính mạng của nàng. Lúc rời đi, nàng ôm chặt lấy đứa con của mình, khóc không thành tiếng.