Ba Nghìn Kiếm Giới Bản Dịch

Chương 70


Nghe được những lời này, mọi người có chút xấu hổ, trước đó còn nói Hắc Kiếm đồng quy vu tận với quái thú, nhưng Bạch Sát và Độc Giác Thú có chung một chủ nhân, sao có thể không biết chân tướng, chỉ là Bạch Sát đã không vạch trần, vậy mọi người cũng không thể lật lại chân tướng, mọi người ăn ý duy trì tình trạng giống như địch mà không phải địch này.
 
"Chính là nơi này, các ngươi chờ lão phu một lát."
 
Một lần chờ này chính là hai canh giờ, bóng tối buông xuống, Hai mươi chín tùy tiện ném ra vài tấm Hỏa phù chiếu sáng bốn phía, dù sao bây giờ cũng đã an toàn, không cần để ý bại lộ tung tích.
 
"Vụt" một tiếng vang lên, một bóng dáng nhảy từ trong suối ra.
 
Tô Dạ phản ứng trước tiên, tay phải nắm kiếm bày ra tư thế chiến đấu, ngay sau đó thiền trượng của Mười tám cũng chắn ngang phía trước, những người khác cũng nhìn về phía trước như gặp đại địch.
 
Trong ánh sáng lập lòe của Hỏa phù, một hài tử trợn mắt há miệng nói: "Các ngươi đang muốn làm gì lão phu?"
 
(1)chí cương chí liệt: cực mạnh cực nóng
(2)Thần Minh giả: người đã tu luyện tới Thần Minh
(3)đồng quy vu tận: cùng chết

(4)thiên địa dị bảo: bảo vật kỳ lạ trong trời đất
(5)tạp giao: hai giống loài khác nhau giao phối tạo giống mới
(6)phàm phu tục tử: người bình thường thô tục
(7)Du sơn ngoạn thủy: tham quan khám phá phong cảnh khắp nơi
(8)ở đây có nghĩa là lợi dụng những người khác để che giấu cho Tô Dạ
(9)ám toán: đánh lén sau lưng
 
"Là Bạch Sát tiền bối sao?"
 
Tô Dạ dùng hồn tri thăm dò.
 
"Nói thừa!" Sau khi trao đổi bằng hồn tri, đứa trẻ liếc mắt nhìn Tô Dạ một cái, cười hắc hắc nói: "Mấy thiếu niên các ngươi cảnh giác không tồi, mạnh hơn các tu sĩ trước kia nhiều, trước tiên ta muốn hỏi, đám thiếu niên các ngươi vốn là đồng môn, nhưng hệ thống tu luyện và công pháp lại không giống nhau, là môn phái nào lại có thể dạy dỗ ra được những đệ tử như thế này?"
 
Đứa trẻ thấy trên mặt mọi người không dấu được vẻ xấu hổ hừ một tiếng nói: "Lão phu chỉ hỏi một chút thôi, cũng không có hứng thú miệt mài theo đuổi thân thế bối cảnh của các ngươi, thôi không nói lời vô nghĩa nữa, bây giờ chúng ta lập tức đến chỗ bảo tàng kho báu của chủ nhân."
 
Vốn dĩ bảo tàng vào ban đêm còn nguy hiểm hơn so với ban ngày, nhưng dưới sự che chở của Bạch Sát, tất cả đều giống như một chuyến dạo chơi, thậm chí Bạch Sát còn có tâm tình nhàn nhã giới thiệu sơ qua những nơi phong cảnh hữu tình.
 
Lần này tốc độ di chuyển rất nhanh, mới một buổi tối không chỉ ra khỏi rừng rậm, lại còn vượt qua những dãy núi trùng điệp, sa mạc hoang vu, vào lúc bình minh lên thì đã bước bào bình nguyên đi đến chỗ bảo tàng [ Nghịch Đạo Loạn Thường].
 
Bạch Sát dẫn mọi người đi qua vô số gò núi nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một cái hồ yên tĩnh chờ đợi.
 
Một lát sau một con rùa đen từ trong nước trồi lên, sau đó hai sinh mệnh kỳ lạ trừng mắt nhìn nhau, rùa đen quay cái đầu sắp lớn hơn cả cái bánh xe sang phía mọi người, khuôn mặt dữ tợn liếc mắt nửa ngày, nhìn đến mức da đầu mọi người tê dại, ngầm hiểu trong lòng chỉ sợ lại là một sinh mệnh ngoại tộc cùng cấp bậc với Long Tích.
 
"Nhảy lên phía sau Long Quy như ta, ở dưới này chính là đích đến.

.


."
 
Lưng của Long Quy giống như được kì cọ qua, cái vỏ màu xanh thượng hạng như được người ta điêu khắc phức tạp càng thêm thanh tú đẹp đẽ, mọi người giống như đang đứng ở trong một căn phòng năm mét vuông, chân dẫm trên đất bằng vô cùng vững chãi.
 
Phần phật một tiếng Long Quy di chuyển, mọi người đứng vững rồi chuẩn bị dùng linh uy che dấu ao nước nhưng lại phát hiện đường vân ở phần lưng của Long Quy tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo thành một không gian hình tròn lớn bao phủ mọi người ở đây.
 
Bốn mươi ba tự nhận là ở linh giới rất khó bị chuyện gì khiến bản thân xúc động, lúc này hai mắt lại dại ra cảm thán: "Đã thấy qua vô số sinh mệnh ngoại tộc, thật không thể tưởng tượng được [Nghịch Đạo Loạn Thường] lại thần kì đến mức nào.

.

.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
 
Bạch Sát nghe thấy chủ nhân được ca ngợi còn vui vẻ tự hào hơn cả khi mình được nịnh nọt, loại kiêu ngạo này là thuộc về mỗi một sinh mệnh ngoại tộc bọn họ, đây chính là tôn nghiêm của bọn họ, là ý nghĩa sinh tồn của bọn họ.
 
Mọi người bắt đầu thả lỏng nói chuyện thoải mái với nhau, trong lúc lơ đãng phát giác đã qua nửa canh giờ rồi, vậy mà còn chưa tới đáy, rốt cuộc thì hồ nước này sâu đến mức nào?
 
Cuối cùng trong lúc đang nhàm chán suy đoán thì dưới chân chấn động, sâu bên trong cái ao đã đến chỗ bao phủ ánh sáng của vùng cấm, chỉ vẻn vẹn dựa vào ánh sáng tỏa ra trên người Long Quy cũng chỉ có thể chiếu sáng xung quanh một chút xíu, dường như bốn phía đều là hắc động trống rỗng, tham lam hấp thu tất cả ánh sáng.
 

Tuy rằng mọi người ở bên trong màn hào quang của Long Quy, nhưng áp lực không thể trông thấy bằng mắt thường dường như có thể thẩm thấu đè lên mỗi người, nhất thời đều cảm giác hô hấp hơi khó khăn.
 
Bỗng lúc này ánh sáng giống như ánh nắng mặt trời ấm áp gắt gao vây quanh bọn họ, khi bọn họ phục hồi tinh thần thì mới phát giác bản thân đã tiến vào bên trong đài cổ.
 
"Đây là nơi bí mật chủ nhân dùng để nghiên cứu, một phần nghiên cứu của chủ nhân được niêm phong cất vào trong kho ở bên trong cái quả cầu ánh sáng kia."
 
Không cần Bạch Sát chỉ dẫn bởi vì toàn bộ đài cổ vắng tanh không có gì, chỉ có một quả cầu ánh sáng vô cùng lớn ở phía trước đang tỏa ra ánh sáng màu xanh khiến cho linh hồn khiếp sợ, khiến cho lòng người say đắm cũng khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
 
Các ngươi cứ đi vào theo tứ tự là được, cho dù không có được truyền thừa của chủ nhân thì đối với các ngươi cũng có được nhiều cái tốt, bắt đầu từ ngươi đi!"
 
Vỗn dĩ mọi người cũng không có ham muốn gì với bảo tàng của Thần Minh giả, dù sao thì cơ duyên lớn bao nhiêu thì nguy cơ cũng lớn bấy nhiêu, cho dù hiện tại truyền thừa của [ Nghịch Đạo Loạn Thường] chỉ là một phần nhỏ thì đặt ở bên ngoài cũng đủ để cho vô số tu sĩ điên cuồng tranh đoạt, cho dù là cường giả cảnh giới Vô Cực đỉnh phong cũng không ngoại lệ.
 
 
 

Bình Luận (0)
Comment