Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

Chương 87

Kim Sân biết hôm qua mình không nắm được chừng mực, khôi phục quá nhiều ký ức cho con gái nên bây giờ ký ức của con bé hơi hỗn loạn.

Trong những suy nghĩ ngổn ngang đó, bất giác bà cụ Hồ đã đi đến trước cổng trường. Bà huơ tay chào ba, nói: “Ba ơi, nếu tối ba bận thì không cần đến đón bọn con đâu nha, con và anh Thừa Khiếu có thể tự về nhà được mà.”

Tuy đã khôi phục ký ức đến đoạn trưởng thành nhưng những thói quen hành vi ban đầu sẽ không vì thế mà thay đổi. Như bà cụ Hồ, lúc nhỏ nói chuyện thích dùng những từ “nha, nhỉ, nhé” ở cuối câu, đến thời thiếu nữ vẫn vậy, nói chuyện rất nhỏ nhẹ. Mỗi ngày ba đến đón bà về nhà, chuyện gì bà cũng chia sẻ với ba. Sau đó bà còn bị một bạn nữ châm chọc là giả vờ ngoan hiền nũng nịu để theo đuổi Hồ Thừa Khiếu, còn cười bà có chuyện gì cũng mách với ba.

Lúc đó đang tuổi dậy thì, tâm lý rất nhạy cảm, cộng thêm đúng là bà thầm thích anh Thừa Khiếu và rất ỷ lại ba nên nghe vậy gần như là bị nói trúng tim đen, làm bà thấy buồn một thời gian, thậm chí vì chuyện này mà không thích nói chuyện một thời gian, cũng từ đó mới dần trưởng thành hơn.

Sau khi mất đi ký ức, bà lại trở về với trạng thái chân thực nhất của mình, vui vẻ chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn của mình với ba.

Bây giờ, dù đã lấy lại những ký ức quan trọng thì bà cũng không thể tìm về với cô gái trưởng thành, xấu hổ khi chuyện gì cũng nói với ba nữa. Bà vẫn muốn chia sẻ niềm vui của mình va ba và anh Thừa Khiếu, vẫn thích thêm từ “nha” vào cuối câu khi nói chuyện.

Sáu tuổi hay sáu mươi tuổi cũng vậy, đây đều là ba của bà.

Sau khi đến trường, bà cụ Hồ vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này: năm nay rốt cuộc mình bao nhiêu tuổi nhỉ? Có phải là 60 rồi? Bởi vì tay của bà đầy những nếp nhăn nên cảm giác 60 tuổi cũng không có gì lạ.

Bà mở điện thoại ra, trên đó ngoại trừ chương trình để gọi ra thì chỉ có một ứng dụng chụp ảnh.

Điện thoại của bà đã được Kim Sân sửa đổi qua. Lúc đầu, để bà có thể gọi điện thoại dễ dàng, Kim Sân đã ẩn hết những ứng dụng không liên quan. Trên màn hình chỉ có một ứng dụng gọi điện thoại và một úng dựng chụp ảnh.

Bà lục điện thoại mãi cũng không tìm thấy ngày tháng. Bà nghĩ chỉ cần biết năm nay là năm nào thì có thể biết mình bao nhiêu tuổi.

Nhìn quanh quất một lượt, bà cũng không thấy có thứ gì liên quan đến lịch năm nay cả.

Bà cụ Hồ vốn định đi hỏi anh Thừa Khiếu nhưng nghĩ lại thì thôi, lỡ không chỉ 60 tuổi thì sao.

Bà ngồi trong phòng học, nhìn trái nhìn phải.

Ông cụ Hồ lấy làm lạ, hỏi: “Em đang tìm gì à?”

Bà lập tức trả lời: “Không, em đang đợi người khác.” Đúng lúc này bà lão bác sĩ thẩm mỹ đi vào, bà cụ Hồ thuận miệng nói thế.

Bà lão bác sĩ đi vào, mặt có vẻ rất buồn.

Bà cụ Hồ lập tức cảm nhận được bạn mình không vui nên hỏi: “Tùng Tùng, cậu sao thế?”

Bà lão bác sĩ thở dài một hơi, nhìn bạn thân của mình. Đúng là lúc này trong lòng bà rất khó chịu, cần có một người để trút bầu tâm sự và em Chúc Chúc chính là người thích hợp nhất. Bất luận là ai đang nói, em ấy đều nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc đưa ra ý kiến của mình.

Bà lão bác sĩ chống một tay lên bàn, tay kia chống lên hông, từ từ ngồi xuống, lúc đó mới nói nhỏ với bà cụ Hồ: “Sáng nay mình lại phát bệnh, bị… người đó nhìn thấy rồi.”

Hàng năm bà lão bác sĩ đều khám sức khỏe định kỳ. Bệnh vừa được phát hiện, bà lập tức đi chữa trị ngay cho nên tình hình của bà là tốt nhất trong số các ông bà lão, chứ như ông lão bán bảo hiểm là phải đến bệnh viện ở rồi.

Gần đây bệnh tình của bà cũng trở nặng, bà bắt đầu hay quên ngay trước đó mình vừa làm gì, tối qua ngâm chân thôi mà làm tới ba lần, sáng nay vốn định đến lớp đi học nhưng lại đi ra ngoài trường, ở đó gặp được Phép Tắc số hai. Trông anh ta khá suy sụp, nhưng vừa nhìn thấy bà là lập tức bước nhanh tới.

Khoảnh khắc ấy, bà cảm thấy rất bất lực. Người yêu cũ vẫn còn trẻ trung anh tuấn, bà già nua không nói, còn mắc loại bệnh này nữa chứ.

Bà làm việc ở bệnh viện bao năm, tuy khác khoa nhưng cũng thừa biết sau khi mắc bệnh này thì sẽ thế nào.

Nhớ đến ánh mắt ngây ngốc, miệng không nói được, sinh hoạt cũng không tự làm được, tiểu tiện không kiểm soát được của những ông bà già đó, bà lập tức quay đầu lại đi về phía trường học. Tuy nhiên bà chỉ có thể đi chậm từng bước, chân bà giờ này giống như một chiếc máy bị rỉ sét, không nghe lệnh của bà lúc này.

“Anh ta nói muốn chăm sóc mình sau này, muốn bù đắp cho mình.” Bà lão bác sĩ nói.

Nhìn vẻ mặt của bạn thân, bà cụ Hồ cũng biết đó không phải chuyện gì tốt lành nên nói: “Có phải bạn không muốn để anh ta chăm sóc không?”

Bà lão bác sĩ gật đầu.

Bà cụ Hồ nói: “Vậy thì cứ nói với anh ta là không cần anh ta chăm sóc, bạn có thể tự chăm sóc mình, hơn nữa cũng có thể mời người chăm sóc mà.” Trong đầu bà cụ Hồ dần hiện lên toàn bộ những thông tin về bạn mình.

Bản thân bà đã già, hơn nữa dạo này tiếp nhận quá nhiều thông tin nên rất hỗn loạn, chỉ có thể từ từ suy nghĩ.

“Mình đã nói với anh ta rồi nhưng anh ta không nghe.” Bà lão bác sĩ không biết bà cụ Hồ đã tiếp nhận thêm một số thông tin nên trả lời.

Bà cụ Hồ vẫn chưa thể hiểu rõ rốt cuộc là bạn mình làm sao. Theo những thông tin mà bà có thể nhớ ra hiện nay, bà đoán cái người trông rất giống ông nội lớn kia chính là bạn trai cũ của Tùng Tùng, nhiều năm trước anh ta đã biến mất, Tùng Tùng từng hận anh ta, sau này phát hiện là do hiểu lầm.

Bà cũng có thể hiểu được phần nào tại sao bạn mình lại không muốn được người đàn ông đó chăm sóc, vì thế bà đưa ra ý kiến. “Bạn nói thật với anh ta thử xem.”

Cách nghĩ của đàn ông và phụ nữ khác nhau. Trong trường hợp có sự lựa chọn, không có người phụ nữ nào muốn mình về già không tự chăm sóc được bản thân mình, phải để bạn trai cũ đến chăm sóc.

Bà lão bác sĩ ngẩn ra, khi ấy mới phát hiện bạn mình có chút khác thường.

“Cậu… có phải đã nhớ ra chuyện gì không?” Bà vẫn nhớ trước đó bạn mình cứ lần lượt nhớ ra từng chút một.

“Mình đã nhớ đến hồi đại học rồi, nhớ cả chuyện kết hôn nữa.”

Bà lão bác sĩ nở nụ cười. “Chúc mừng bạn.”

Bà cụ Hồ bỗng nhảy sang chuyện khác. “Tùng Tùng, cho mình mượn điện thoại của bạn đi.”

Bà lão bác sĩ lập tức đưa điện thoại cho bà cụ Hồ, hỏi: “Có phải bạn muốn tra baidu tìm thông tin của chính mình không?”

Trước kia ngày nào bà cũng nghe bà cụ Hồ nói muốn nhớ lại những chuyện sau khi lớn lên, bây giờ bà cụ Hồ mượn điện thoại nên bà đoán vậy.

Lúc này, bà cụ Hồ đã nhìn thấy ngày tháng năm hiện trên màn hình. Tay bà run lên.

Trong đầu bà lập tức hình thành phép trừ giữa năm nay và năm sinh của mình, rõ ràng là một phép toán rất đơn giản nhưng suýt nữa là bà không tính ra.

Bà đã đoán được có thể mình không chỉ 60 tuổi, nhưng xui nhất chắc cũng chỉ 70.

Bà không sao ngờ được rằng năm nay mình… 81 tuồi rồi.

Bất giác, bà cảm thấy mình năm 80 tuổi trông minh mẫn nhanh nhẹn hơn 80 tuổi trong tưởng tượng rất nhiều.

Ông cụ Hồ đang đọc sách ở bên kia, biết là vợ mình đang trò chuyện với bạn. Trước nay ông không can thiệp vào chuyện kết bạn của bà vì tình bạn sẽ làm người ta vui vẻ hơn, vì thế ông cũng không phát hiện vợ mình đã tự thăm dò ra tới bước này.

Bà cụ Hồ nghe bạn thân nói tới baidu thì hỏi: “Còn có chuyện này nữa à?”

Bà lão bác sĩ còn đang do dự thì bà cụ Hồ đã tự tra tên mình, trang web còn cho ra mấy trăm kết quả. Trên cùng là giới thiệu về bà, phía dưới là những nhà vật lý học cùng thời, cuối cùng là những người có liên quan: Chồng bà – Hồ Thừa Khiếu.

Bà cụ Hồ ngớ người: “…”

Bà cụ Hồ học vật lý rất khá, thường thi được nhất khối. Nhưng đó là kiến thức vật lý hồi cấp 3, lên đại học bà hoàn toàn không học gì liên quan đến vật lý thì sao có thể? Sao tự nhiên bà lại chạy đi làm chuyên gia vật lý gì đó? Chỉ nghĩ đến danh xưng này thôi là đã cảm thấy rất lợi hại rồi.

Bà cảm thấy thật không dám tin. Lúc này, bà nhớ ra, trước đó có hôm trời nắng đẹp, bà và anh Thừa Khiếu, ba và cả ông nội nữa cùng nhau mang sách vở trong nhà ra phơi nắng. Những cuốn sách đó… hình như đều liên quan đến vật lý, vậy bà thật sự là chuyên gia vật lý học?

Nỗi buồn vì phát hiện ra tuổi mình đã quá già bỗng nhiên tan biến. Mình thật là lợi hại!
Bình Luận (0)
Comment