Bà Nhóc Già Nhà Tử Thần

Chương 90

Cảm giác tuyệt vọng trong lòng bà cụ Hồ bỗng chốc biến thành niềm vui sướng tột độ khi nhìn thấy ba. Những ngày tháng dài đăng đẵng ấy ngỡ như mới hôm qua. Bà ý thức được mình đã đợi được ba trở về.

Nước mắt bà lập tức dâng trào. Bà xúc động ôm lấy ba, nhẹ nhàng nói: “Ba, cuối cùng ba cũng về rồi.”

Kim Sân xoa đầu con gái, lòng cũng cảm thấy chua xót. Lúc anh ra đi, con gái còn trẻ, khi trở về thì mái tóc đã bạc phơ, cái gì cũng không nhớ nhưng vẫn nhớ đợi ba trở lại.

Bà cụ Hồ chỉ khóc một lúc rồi bắt đầu hỏi: “Ba ơi, cõi hư vô trông thế nào ạ? Có phải ba, ông nội và ông nội lớn ở đó rất vất vả không?”

Lúc đó chuyện xảy ra quá đột ngột, bà chỉ biết ba bị đày đến cõi hư vô, còn đó rốt cuộc là nơi thế nào, dù đã ngiên cứu nhiều năm thì bà cũng chỉ biết đại khái nó thuộc lĩnh vực lượng tử.

“Không vất vả.” So với nỗi vất vả của con gái ở thế giới này, họ thật sự không vất vả.

Kim Sân điểm nhẹ vào trán con gái: “Ngủ thêm một lát nữa đi. Con vừa khôi phục ký ức, bộ não cần được thích nghi.”

Dù bao nhiêu tuổi, bà cụ Hồ vẫn nghe lời ba nhất. Ba nói nghỉ ngơi thêm một lát là bà lập tức ôm con thỏ, đắp chăn lại.

Kim Sân ngồi bên cạnh, kéo chăn lại cho con gái: “Ba ở đây với con.” Anh vừa nói vừa bắt chước bộ dáng dỗ dành con gái đi ngủ trước kia, nhẹ nhàng vỗ vào chăn.

Quả thật, chỉ một lát sau, bà cụ Hồ đã lại chìm vào giấc ngủ. Bà yên lặng ngủ say, hơi thở nhẹ nhàng, đều đều.

Kim Sân có khả năng cảm nhận mọi thứ, anh có thể cảm nhận được sinh mệnh của con gái đang yếu dần đi. Anh đưa tay đặt lên trán con nhưng vẫn không thể ngăn cản được.

Lý trí nói với anh, rồi sẽ có một ngày con bé nhắm mắt lại và không bao giờ mở ra nữa. Anh kiểm soát cả trời đất, nhưng trong trời đất ấy sẽ không còn một cô bé đứng dưới ánh dương, không ngừng gọi anh những tiếng “ba ơi” mà không biết chán.

“Ba ơi, ba nhìn con hái được nhiều hoa chưa này!” Đó là đứa con gái mà anh vừa quen không lâu, đi đường còn loạng choạng.

“Ba ơi, trái cây này chua quá hà, ba nếm thử đi.” Đó là con gái hồi còn đi nhà trẻ.

“Ba ơi, anh Thừa Khiếu nói anh ấy cũng thích con.” Đó là con gái thời thiếu nữ.

“Công việc của ba rất bận, phải đợi lát nữa ba mới đến đón mình.” Đó là con gái với mái tóc bạc phơ, ngồi trên bậc thềm trước cổng nhà trẻ nhìn các bạn nhỏ khác được cha mẹ đón về, tự lẩm bẩm một mình.

Kim Sân truyền lời cho Phép Tắc: “Bác từng có cảm giác như thế bao giờ chưa?”

Phép Tắc: “Chưa.”

Trước kia Phép Tắc cứ tưởng chỉ cần Kim Sân trở nên toàn tri toàn năng, cả thế giới đều ùa vào cảm nhận của anh, những số liệu khổng lồ ấy sẽ đủ để khiến tình cảm của anh phai nhạt nhưng không thể ngờ rằng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tình cảm của anh chẳng những không bị hòa tan mà ngược lại còn càng sâu đậm.

Phép Tắc nói: “Kim Sân, đừng kích động.”

——

Bà cụ Hồ ngủ một lát, giấc ngủ rất yên bình. Không lâu sau, bà lại mơ thấy một chuyện: Cánh tay của bà bị thương vì thí nghiệm phát nổ, lúc ấy thí nghiệm của họ đã thất bại vô số lần, chuyện bị thương cũng là thường xuyên.

Lần bị thương này, bà đã bảy mươi mấy tuổi. Vì đã quá già nên dù có uống hay bôi thuốc thì vết thương cũng không đỡ, mấy ngày sau còn phát sốt, vậy mà bà vẫn khăng khăng đòi đến phòng thí nghiệm. Nhìn chiếc máy bị thất bại vô số lần, cảm nhận được lực bất tòng tâm, bà nói với ông: “Anh Thừa Khiếu, sau khi em chết đi, anh hãy khôi phục gen của thần nhé. Anh phải giúp em nghiên cứ tiếp.”

Ông cụ Hồ nhìn vết thương của vợ, lần đầu tiên nổi cáu với bà: “Trong lòng em, anh không chút địa vị nào sao!”

——

Sáng hôm sau thức dậy, ông cụ Hồ bèn phát hiện bên giường mình có một người đang ngồi.

Ông giật nảy mình, sau đó nhìn thấy thì ra là bạn già. Bà cụ Hồ thấy ông đã thức giấc bèn xúc động ôm chầm lấy ông: “Anh Thừa Khiếu!”

Ông cụ Hồ ngẩn ra, khuôn mặt già nua đỏ ửng, hỏi: “Em khôi phục toàn bộ ký ức rồi à?”

Bà gật đầu.

Ông cụ Hồ lấy làm vui mừng. “Có phải đói rồi không? Anh đi làm bữa sáng cho em.” Vợ ông nấu cơm không ngon mà bữa tối lại ăn khá ít nên hôm sau sáng sớm là đã tỉnh giấc, sau đó ngồi bên giường đọc sách, đợi ông dậy nấu cơm.

Bây giờ thấy bà ngồi bên giường, ông bèn vô thức định đi nấu cơm cho bà.

Bà cụ Hồ nắm tay ông, dịu dàng nói: “Anh Thừa Khiếu, em nhớ anh từng hỏi em một câu.”

“Câu trả lời là không phải. Lúc thích anh, em còn nhỏ, không nghĩ nhiều như vậy.”

Ông cụ Hồ ngẩn ra.

“Em vừa thức giấc là đã nghĩ nhất định phải nói với anh chuyện này.”

“Em thích anh chỉ vì anh là Hồ Thừa Khiếu, không liên quan gì đến ba.”

Ông cụ Hồ ngẩn ngơ, sau đó nhớ ra trong lúc họ tranh cãi, ông từng hỏi bà một câu: “Em thích anh có phải là vì anh bất tử, có thể làm bạn với ba em không?”

Bà vuốt tóc ông, mỉm cười, nói: “Không có chuyện đó. Từ nhỏ em đã thích ở bên cạnh anh rồi.”

“Nếu người bị đày đến cõi hư vô là anh thì em và ba sẽ cùng nghiên cứu, cứu anh trở lại.”

Lúc đó giận lẫy nên nói thế. Tình cảm giữa ông ba sâu đậm, đương nhiên ông biết bà yêu mình thế nào. Lúc này ông như đứa trẻ, lí nhí hỏi: “Vậy anh có thể…”

Bà cụ Hồ lập tức ngắt lời ông: “Không được nha.” Còn “nha” ở cuối câu, tỏ vẻ thân mật.

Ông hơi chán chường, nói: “Anh còn chưa nói anh muốn gì mà.”

Bà nhón chân lên, xoa đầu ông, đáp: “Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, anh muốn nói gì em còn không biết sao?”

Bà thấy ông vẫn không vui nên nói: “Em nghe ba nói rồi, tuy thần bất tử bất diệt nhưng cơ thể vẫn có thể đau đớn. Em không muốn anh chịu đau đớn.”

Ông cụ Hồ xoa mũi, không nhắc đến chuyện này nữa mà nói: “Anh đi làm bữa sáng cho em.”

Lúc ông nắm tay bà đi ra ngoài thì nhìn thấy ông nội dắt con chó ba đầu đứng trong phòng khách. Dạo này chó ba đầu bị Phép Tắc mang đi làm vài chuyện, hôm qua mới trở lại.

Thần xách một cái bánh kem, nhìn hai vợ chồng rồi vẫy tay gọi bà cụ Hồ: “Chúc Chúc mau lại đây, đến chỗ ông nội này, ông nội mang bánh kem con thích ăn này.”

Bà cụ Hồ bị cao huyết áp nên nhiều thứ không được ăn. Mấy ngày nay ông thần không muốn gặp con trai, ở nhà rảnh rỗi nên bèn nghiên cứu thứ này.
Bình Luận (0)
Comment