Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 23

Edit: Sakuraky

“Tao xem mày còn đánh được nữa không!” Nhanh chóng bắt lấy người rồi người rồi dùng sức lôi kéo, Trần Hiểu Quân theo quán tính bị lôi đi, “Ai cho mày đánh, ông mày còn chưa có động thủ mày đã nháo loạn sao? Tiểu kỹ nữ, để ông mày xem mày có bao nhiêu bản lĩnh!” Hắn nhanh nhẹn bắt lấy Trần Hiểu Quân không chịu yên phận.

Trần Hiểu Quân cảm thấy giống như có một đôi tay ghê tởm vây hãm lấy mình, khi biết là chuyện gì sắp xảy ra cô dường như điên cuồng bắt đầu đấm đá loạn xạ, thoát không được, Trần Hiểu Quân tức giận hướng cánh tay đang giữ chặt lấy mình không cách nào thoát ra hung hăng cắn một phát.

“A!” Người bị cắn rốt cục thả Trần Hiểu Quân ra, “Mẹ mày, mày còn dám cắn ông à, mấy thằng chúng mày, đem nó trói lại cho tao!” Mấy tên kia thấy Trần Hiểu Quân kịch liệt phản kháng khiến cho sững sờ trong giây lát rồi mới nghe theo chỉ thị của Đại ca tiến lên phía trước chuẩn bị vây hãm chế ngự cái con nha đầu hoang dã này.

Trần Hiểu Quân sau khi thoát khỏi vội vàng kéo cô bé bỏ chạy, còn chưa chạy được hai bước đã bị người đằng sau túm lại, Trần Hiểu Quân không chút suy nghĩ liền vung tay vung chân đấm đá liên hồi, cô bé bên cạnh cũng không biết từ chỗ nào tìm được một cây gậy đập tới tấp lên người mấy tên đuổi theo, một bên vừa đánh còn vừa la hét “Đánh chết các ngươi ” ” buông ra”….

Ba tên bị đánh bất ngờ không kịp ứng phó nhất thời lâm vào trạng thái bị động, Trần Hiểu Quân nắm lấy cơ hội lại kéo cô bé lui về sau, cũng sắp đến đầu hẻm rồi, chỉ cần ra tới đầu hẻm là sẽ không có chuyện gì nữa.

Không đợi cho đến khi các cô chạy đến đầu hẻm bốn tên kia ngay lập tức đã xông tới. Hai cô bé đương nhiên là đấu không lại bốn tên thanh niên cao to, rất nhanh bọn họ đã bị hai tên lưu manh hung hăng nắm lấy tóc.

“Buông ra!” Trần Hiểu Quân cùng cô bé kia hét lớn.

Bọn côn đồ còn chưa mở miệng mắng chửi thì đã có người chạy đến.

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân vừa bước ra ngoài tìm Quân Quân nghe được tiếng thét của Quân Quân lập tức lao đến, “Bọn khốn nạn, buông Quân Quân ra!” Sau đó lấy tốc độ độ nhanh nhất của bản thân mình hướng kẻ đang nắm lấy mái tóc của Quân Quân nhào về phía trước làm một chuyện cũng giống như Trần Hiểu Quân đó là cắn người.

Chỉ nghe thấy kẻ bị cắn hét lên một tiếng đau đớn vội buông Trần Hiểu Quân ra, Trần Hiểu Quân sau khi thoát khỏi trói buộc liền hướng tên nọ đá một cước lại vừa hướng tay của kẻ đang nắm lấy tóc của cô bé mà cắn tới.

Cô bé thoát khỏi ma trảo của tên kia cũng vội vàng lôi kéo Trần Hiểu Quân bỏ chạy, động tác gấp gáp vội vàng tránh để cho bốn tên lưu manh trong lúc nhất thời không kịp bắt được bọn họ.

“Chạy mau!” Trình Hiểu Quân cũng kéo tay Quân Quân, ba người cùng nắm tay nhau hướng ra đầu con hẻm mà chạy tới. Cũng bởi vì ba người nắm tay nhau chạy, cách nơi đầu hẻm mấy bước không xa, Trần Hiểu Quân không cẩn thận dẫm lên một chiếc vỏ chai ngã nhào xuống, kết quả không cần phải nghĩ, ba người mải chạy trốn cùng nhau ngã nhào.

Khi bọn họ vừa ngã xuống, người phía sau cũng đuổi theo tới: “Tao xem chúng mày còn chạy đi đâu?” Mấy người cùng bị té trên mặt đất dường như là bị bị xây xước đau đớn, cắn răng sắc mặt không được tốt lắm, “Rơi vào tay bọn tao rồi mà còn muốn chạy ư? Hôm nay sẽ cho chúng mày nếm thử sự lợi hại của bọn tao, chúng mày, đánh bọn nó cho tao!”

Trần Hiểu Quân bị rớt lại phía sau nên là người bị đánh đầu tiên, bị một tên trong đám người đó đá vào bụng đau đến mức phải ôm bụng kêu: “A!” một tiếng.

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân thấy Quân Quân bị đánh lập tức bò dậy che lấy người Quân Quân để tránh cô lại bị mấy tên kia đá đấm. Trình Hiểu Quân chỉ cảm thấy chân đau, tay đau, bụng cũng đau, nhưng cậu lại  không hề né những cú đá bằng chân liên tiếp đó.

Trình Hiểu Quân cũng không biết mình bị đánh bao nhiêu cước, ngay khi cậu cảm thấy mình sắp chịu không nữa, chợt nghe được có người lên tiếng.

“Đánh người cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, còn muốn lăn lộn trên cái khu này nữa hay không”. Tiếng nói ngừng lại Trình Hiểu Quân cảm thấy hình như không còn ai đá mình nữa, ngẩng đầu mơ hồ nhìn lên, đứng ở phía trước hình như là? Bành Hạo? Còn có rất nhiều người nữa…

Bốn tên lưu manh thấy ở đầu hẻm một nhóm người đang đứng đó, nghi hoặc không biết những người này là ai? Thoạt nhìn hình như cũng không giống đám người ngang qua, chẳng lẽ là bọn bảo kê của khu này? Bành Hạo nhất định là không biết mấy tên này trong đầu đang suy nghĩ gì, nếu như biết bọn họ cố ý ăn diện phóng khoáng đi ra ngoài lại bị người khác cho rằng là bảo kê vậy thì chắc chắn sẽ chẳng đứng yên một chỗ mà không ra tay. Hơn nữa bốn người cũng bị đám Bành Hạo người đông thế mạnh khí thế áp đảo, đây cũng là đầu hẻm, không khỏi khiến người khác chú ý nên quyết định chuồn là thượng sách. Lui về phía sau hai bước: “Hừ, hôm nay tạm bỏ qua cho chúng mày, lần sau để cho tao gặp lại bọn mày, sẽ cho chúng mày biết tay!” Buông một câu hăm dọa ra khỏi miệng rồi nghênh ngang rời đi.

“Mấy người các cậu còn chưa có chết sao?” Bành Hạo dẫn đầu đi tới nhìn đám người lăn lóc trên mặt đất.

Cô bé chậm chạp ngồi dậy, Trần Hiểu Quân bị Trình Hiểu Quân che dưới thân vẫn còn đang sững sờ, vẫn là Trình Hiểu Quân phản ứng đầu tiên: “Quân Quân, cậu không sao chứ, còn đau không?” Trình Hiểu Quân đứng dậy lắc lắc Quân Quân.

Trần Hiểu Quân lúc này bị lay mà tỉnh lại, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, động tác nhanh đến mức thiếu chút nữa lại khiến cho Trình Hiểu Quân đang đứng rất gần cô ngã xuống. Trần Hiểu Quân ôm cái bụng còn rất đau ánh mắt hồng hồng nhìn chán quỷ cả người không có chỗ nào còn sạch sẽ: “Cậu…, đần muốn chết!” Không để cho chán quỷ có cơ hội mở miệng ngay lập tức liền một mình chạy đi.

Trần Hiểu Quân một mình lau lau khóe mắt không để cho nước mắt rơi xuống, đáng đời cậu bị đánh, ai bảo cậu muốn chạy tới, không có bản lĩnh còn muốn đi ra ngoài đóng vai anh hùng? Bị đánh là tại cậu đần không biết chạy, bị đá là do cậu ngốc không biết trốn, không liên quan đến tôi! Cậu bị thương tôi cũng sẽ không thèm cảm ơn cậu giúp tôi ngăn mấy cú đá, cậu có đau chết tôi cũng sẽ không cám ơn cậu thay tôi nhận những cú đánh kia! Là một mình cậu đần, mình cậu ngốc, không phải bởi vì tôi! Trần Hiểu Quân một mình trên đường mơ màng xác định là như vậy chạy đi trước, muốn đem những hình ảnh lúc nãy chán quỷ kia che chắn trên người mình âm thầm chịu đựng không chịu lùi bước quăng đi hết…

Trình Hiểu Quân cả người khó chịu nhìn Quân Quân chạy xa dần, “Không cần đưa cậu đi bệnh viện sao” Lời của Bành Hạo cắt ngang cái nhìn của Trình Hiểu Quân, “Trần Hiểu Quân kia, so với tôi còn không phân rõ phải trái hơn!”

“Không cho phép cậu nói xấu Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cau mày nhìn Bành Hạo vừa mới cứu mình nói.

Bành Hạo bị Trình Hiểu Quân trách móc ngẩn ra, xụ cái mặt, mất hứng nói: “Được, đúng là không biết lòng người tốt, nếu không phải nể tình là bạn cùng trường, tôi đã chẳng quản chuyện các người rồi, có ý tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, đi!” đoàn người Bành Hạo chậm rãi rời khỏi con ngõ nhỏ trước đó vẫn còn náo nhiệt.

Bành Hạo bọn họ vừa đi khỏi Xà Âm liền tìm tới đây: “Quân Quân, xảy ra chuyện gì vậy, tớ vừa mới nhìn thấy Bành Hạo của trường chúng ta.” Vừa nhìn thấy Hiểu Quân hình như là bị thương, còn có cô bé ngồi dưới đất, “Bọn họ bắt nạt, đánh các cậu sao?”

“Không đâu, Xà Âm, không phải là như cậu nghĩ đâu, là Bành Hạo bọn họ đã cứu tớ và Quân Quân.” Trình Hiểu Quân không muốn để cho Xà Âm hiểu lầm lập tức giải thích.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”



Chuyện này xem như không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng nên chấm dứt ở đây, nhưng mà sau khi về đến nhà chuyện này lại không kết thúc nhanh như vậy. Để phụ huynh của “Hai Quân” sau khi biết được chuyện này, Tần Uyển Linh bắt Trình Hiểu Quân hai tiếng đồng hồ liên tục dạy cậu sau này gặp tình huống như vậy phải nên làm như thế nào không nên làm như thế nào. Trần Hiểu Quân còn đáng thương hơn, ba Trần không nói gì trực tiếp hạ lệnh phạt Trần Hiểu Quân cấm túc hai tháng. Hai tháng? Không phải cũng vừa lúc học kỳ kết thúc sao…

【 nhật ký thiên 】 Tớ, thay thế cậu!

Kể từ lần đó bị đám người xấu khi dễ đến bây giờ, Quân Quân vẫn rầu rĩ không vui, tôi đoán rằng Quân Quân không chỉ chán tôi, mà còn ghét bỏ tôi quá ngu ngốc. Nhưng mà đây cũng không phải là ý muốn của tôi, tôi không biết nấu cơm đã bị Quân Quân chê cười, hiện tại hoạt động thể dục không xong cũng bị Quân Quân chán ghét. Nhưng mà Quân Quân à, cho dù tớ có ngốc đi chăng nữa đần đi chăng nữa tớ cũng sẽ không để người khác bắt nạt cậu đâu, tớ không đánh đuổi được kẻ khi dễ cậu, tớ sẽ thay cậu không để cho cậu bị thương, chẳng qua là tớ chỉ nghĩ đơn giản như vậy thôi, không phải là muốn chọc giận cậu tức giận, như vậy mới sẽ giúp cậu ngăn được những cú đá của đám người đó. Nếu như cậu bị thương tớ sẽ đau lòng, mẹ cũng sẽ rất lo lắng, bác Trần cũng sẽ khổ tâm, cho nên Quân Quân sau này cậu nhất định không được để bị thương nữa nhé, cũng đừng vì người khác mà kích động ra mặt.

Lần đó tớ thay cậu nhận những cú đánh của những người đó nhưng tớ lại không có cách nào để khiến cậu không bị đau, cậu ôm bụng đau muốn khóc, nhưng mà tớ đành bất lực, Quân Quân, nếu như có thể, tớ sẽ không để cho cậu bị đau như vậy.

Sau khi về nhà, tôi từ chỗ mẹ lấy tuýp thuốc bôi giảm đau hữu hiệu nhất đem qua bác Trần nói là mẹ bảo tôi đưa cho Quân Quân, hi vọng cô ấy sẽ không còn đau nữa.

Hai tháng này, bác Trần bắt cô ấy mỗi ngày tan giờ học phải về nhà cùng tôi cũng không cho cậu đi chơi ngày Chủ nhật nữa, tôi biết cô ấy không thích một ở nhà một mình, cũng không muốn cùng tôi ở chung một chỗ, nhưng mà cô ấy vẫn chịu nghe lời bác Trần …, tôi biết Quân Quân, cậu thật ra là một cô bé rất biết nghe lời.

Vì không để cho ngươi luôn là không vui, tôi quyết định vì cô ấy làm chút ít chuyện, bác Trần không phải muốn sau tan giờ học cùng tôi học tập giống như hồi lớp năm lớp sáu lúc ư, tôi biết cô ấy không muốn học suốt như vậy, cho nên tôi để cho mẹ đem cô ấy cùng đi dạo siêu thị với tôi, đi dạo hiệu sách, xem cô ấy muốn ăn cái gì tôi liền nói tôi muốn ăn cái đó; cô ấy nghĩ muốn cái gì, tôi liền len lén mua bằng được để trong thư phòng; cô ấy nhìn tới quyển sách gì, tôi liền nói với mẹ là tôi muốn đọc quyển sách đó rồi đem sách đặt ở trên giá sách chỗ cô ấy dễ dàng nhìn  thấy nhất.

Quả nhiên, cô ấy dần dần không hề biểu hiện nhàm chán như vậy nữa, tan học cũng dùng chút thời gian cùng tôi cùng nhau học hành, mặc dù phần lớn thời gian cô ấy cũng chỉ là ngồi ở một bên đọc sách của mình không để ý tới tôi, nhưng ít nhất cô ấy cũng ở cùng một chỗ với tôi, biết là cô ấy không có chuyện gì.

Lần này tôi lần nữa thật rất vui vì hình phạt của bác Trần đối với cô ấy, nếu như Quân Quân biết tôi loại ý nghĩ như thế này nhất định là sẽ đánh tôi mắng tôi rồi cũng sẽ không để ý tôi, cho nên lần này tôi không có giống trước kia giống nhau ngó chừng cô ây, đuổi theo cô ấy, kè kè bên cô ấy. Tôi chỉ là ở phía sau của cô ấy, không muốn nhìn đến tôi khi tôi sẽ không quấy rầy cô ấy; tới thời điểm cần tôi che chở tôi sẽ cùng cô ấy sóng vai “Chiến đấu” cùng nhau; Muốn điều gì tôi liền cố hết sức thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy. Ha ha, tôi cho là rất khó mới có thể làm được điều đó, nhưng Quân Quân là một cô bé đơn thuần đáng yêu, cô ấy chỉ muốn ít học một chút, đi ra bên ngoài vui đùa một chút, ăn chút ít đồ ăn vặt linh tinh, đọc mấy quyển sách tôi mua, không phải rất đơn giản sao, những nguyện vọng đó tôi có thể thỏa mãn Quân Quân. Quân Quân không muốn học, tôi nghĩ biện pháp để cho Quân Quân học cái quan trọng nhất; Quân Quân muốn chơi, tôi đề nghị mẹ đến ngày Chủ nhật dẫn chúng tôi đi ra ngoài; Quân Quân muốn ăn cái gì, tôi len lén dùng tiền tiêu vặt mua cho cô ấy ăn; Quân Quân muốn đọc sách, tôi muốn mẹ nhất định sẽ mua cho tôi.

Hiện tại, tôi có thể thay thế Quân Quân làm một ít chuyện, cũng có thể thỏa mãn một chút nguyện vọng nho nhỏ của Quân Quân, sau này, tôi cũng sẽ theo Quân Quân như vậy, từ từ đạt tới yêu cầu của Quân Quân, sẽ có một ngày nào đó Quân Quân sẽ không chán ghét tôi nữa…
Bình Luận (0)
Comment