Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 29

Edit: Phong Vũ

Lớp mười một sẽ phân thành hai khối tự nhiên và xã hội, hy vọng tám chín năm, chờ đợi tám chín năm, nguyện vọng của Trần Hiểu Quân rốt cuộc cũng được thành sự thật trong một năm, không cần làm bạn học với cái tên quỷ đáng ghét kia! Mặc dù phải chia cách với Lương Âm thì lớp học mới cũng có chút xa lạ, nhưng không còn thấy quỷ đáng ghét xuất hiện trong tầm mắt thì cảm giác mất mát kia cũng vơi đi ít nhiều. Ở trường không có Lương Âm suốt ngày càu nhàu, lúc về nhà cũng không có quỷ đáng ghét bức bách nhìn chòng chọc, Trần Hiểu Quân cảm thấy ngay cả thế giới cũng thay đổi lớn, cảm giác cứ như trời cao chim mặc sức bay, đất rộng mặc người đi, cho nên cô từ từ bắt đầu “ngựa quen đường cũ”. (nguyên gốc là “trọng thao cũ nghiệp”: tức là lại làm công việc trước đây đã từng làm).

Học ở trong một trường tập hợp toàn các học sinh ưu tú, Trần Hiểu Quân không có khả năng hòa đồng với những bạn học lớp ưu tú nào đó, miễn cưỡng cũng chỉ được các bạn học cùng lớp với Lương Âm quen mặt, học hành không đến nơi đến chốn như Trần Hiểu Quân dĩ nhiên tùy theo hoàn cảnh chỉ có thể làm thân với đám bạn hồ đồ giống mình. Bình thường người cùng một kiểu thì rất dễ kết thân, vì vậy Trần Hiểu Quân chỉ cần thời gian một tuần lễ là đã cùng bạn học trong lớp mới hòa làm một thể. Nhưng cục diện cuộc sống tự do mới của Trần Hiểu Quân không phải là chỉ thỏa mãn với chuyện kết bạn với bạn học cùng lớp, cô còn có chiều hướng muốn mở rộng ra phía ngoài. Mở rộng như thế nào? Trần Hiểu Quân bây giờ là học sinh cao trung, học sinh cao trung nghĩa là gì? Nghĩa là cô đi từ tiểu học lên trung học, học tiểu học và trung học thì nghĩa là cô có rất nhiều bạn học tiểu học và trung học, cũng như bạn bè. Hơn nữa khuynh hướng phát triển của Trần Hiểu Quân cũng không phải chỉ là một chiều hướng vào phía trong mà phát triển theo nhiều hướng ra phía ngoài. Nói thế nào đây nhỉ, chính là Trần Hiểu Quân không chỉ có liên hệ chặt chẽ với bạn học ở trung học và bạn thời quá khứ, mà còn cùng bạn học trung học tình như tỷ muội.

Cuộc sống tự do tự tại, là mảnh đất tốt để ngựa quen đường cũ, Trần Hiểu Quân tận dụng triệt để tình hình có lợi này mà bắt đầu cuộc sống của một học sinh trung học. Cô trở lại cuộc sống lúc học tiểu học, về học tập, tích cực nhất không phải là học tập mà là các hoạt động sau giờ học, lao động không thành vấn đề, hăng hái ghi danh tham gia hoạt động văn nghệ, là thành viên quan trọng của hoạt động văn thể mỹ; còn sau khi học xong, vui nhất là là cùng bạn bè trong trường và ngoài trường ra ngoài chơi, dạo phố, chơi trò chơi, không phân biệt là nam hay nữ chỉ cần là cô đồng ý thì cô cũng sẽ gia nhập. Cuối tuần, thời gian rảnh rỗi quý giá như vậy, Trần Hiểu Quân làm sao vượt qua? Được ba Trần nuông chiều và nghiêm khắc nuôi lớn, Trần Hiểu Quân dĩ nhiên sẽ không để cho cuối tuần biến thành phụ thân dạy con gái tập trận.

Trần Hiểu Quân rất thông minh, cuối tuần cô không có đi ra ngoài tiêu dao, cô cũng không tìm Lương Âm chơi, sẽ không đến chỗ quỷ đáng ghét làm bộ học tập, mà là ở nhà làm cô con gái ngoan ngoãn loại bỏ phòng bị của ba, tránh cho lúc được tự do lại bị bắt tại trận. Vậy Trần Hiểu Quân vừa đến cuối tuần liền ở nhà, thì làm những gì? Vẫn là làm những chuyện mình thích, làm vệ sinh, nấu cơm, ăn cái gì đó, như thế cũng không có gì lạ, duy chỉ có không có đi ra ngoài tiêu sái. Ba Trần nhất thời cũng bị thái độ của Trần Hiểu Quân che mắt, còn rất vui mừng vì con gái càng ngày càng hiểu chuyện không cần ông phải bận tâm.

Cuối tuần việc nhà đối với Trần Hiểu Quân mà nói không được bao lâu thời gian, tại sao Trần Hiểu Quân vốn tính tự do ở trường lại có thể chịu được mỗi cuối tuần ở lì trong nhà vậy. Để cho Trần Hiểu Quân cam tâm tình nguyện đợi ở nhà thì nguyên nhân chủ yếu là do quỹ đen nho nhỏ của Trần Hiểu Quân. Quỹ đen này dùng để làm cái gì? Không làm gì khác ngoài một chuyện, mua sách.

Trước kia nhờ Trình Hiểu Quân hun đúc nên Trần Hiểu Quân dần thay đổi cũng có đọc được một ít sách văn sử, có tác dụng nhất chính là sách tham khảo. Bây giờ thì sao? Không có Trình Hiểu Quân giám sát và hướng dẫn, Trần Hiểu Quân rất nhanh bị đám chị em đông đảo hướng dẫn sang một con đường mới, lầm đường lạc lối, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.

Trần Hiểu Quân ở trường học cũng cơ hồ không thấy được mặt quỷ đáng ghét thậm chí ở đây càng không có. Không có sách có sẵn để đọc, cái quỹ đen kia có tác dụng rất lớn, mình không có sách thì phải đi mua sách. Sách cô mua cũng không phải là loại trước kia cô thích mà là loại tiểu thuyết thịnh hành mà các học sinh bây giờ đều yêu thích: Ngôn tình, xuyên không, huyền huyễn, thần bí, trinh thám… để giải trí không cần phí bao nhiêu tế bào não, Trần Hiểu Quân đọc chúng nhanh như gió, cũng có chút thú vị. Đọc sách càng nhanh, vấn đề cũng xuất hiện, quỹ đen càng ngày càng xẹp, làm sao bây giờ, không thể giống như trước muốn mua sách gì thì mua sách đó. Trần Hiểu Quân cũng là một người có tâm tư, suy nghĩ một chút là nghĩ tới một biện pháp có lợi ích thực tế rất dài. Cô đem sách đã mua trước kia đến tiệm sách cũ “hủy thi diệt tích” hơn nữa còn thu về một khoản tiền không nhỏ, sau đó trong một đống tiệm sách nào đó xung quanh trường chọn một cái có quy mô lớn nhất để làm một tấm thẻ hội viên, sau đó bắt đầu cuộc sống cuối tuần ở trong trường tranh thủ trốn trong phòng đọc sách.

Đừng nói là học sinh trung học, dù là học sinh tiểu học hay trung học mà bị thầy bắt gặp đang đọc sách không tốt cũng sẽ phải nộp lên và bị dạy dỗ một trận, nghiêm trọng hơn thì mời phụ huynh tới trường một chuyến, đó là còn chưa nói đến mức độ học tập căng thẳng của cao trung?

Lái thuyền cẩn thận đến mấy cũng phải có ngày bất cẩn mà lật thuyền, mà Trần Hiểu Quân vẫn còn là một lái thuyền không có tính cẩn thận thần kinh thô, sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện xảy ra.

Thầy Lưu chủ nhiệm lớp Trần Hiểu Quân ở trong phòng làm việc của chủ nhiệm lớp  đem sách để ở trên bàn làm việc trên bàn: “Tại sao trong giờ số học lại đọc những thứ sách không tốt cho thiếu nhi này?”

Không tốt cho thiếu nhi? Trần Hiểu Quân ở trong lòng bỉu môi, em đã 17 tuổi rồi chứ không phải là đứa con nít, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “em không có đọc trong giờ học, chẳng qua là lúc tìm sách bài tập vừa lúc rơi ra ngoài thì bị thầy nhìn thấy.” Nhất định không thể thừa nhận mình đang học mà đọc truyện.

“Vừa lúc rơi ra ngoài?” rõ ràng giọng nói không tin tưởng, “vậy sao em có loại sách này, em không biết thời kỳ học cao trung này rất quan trọng với tương lai của em không?”

Trần Hiểu Quân gật đầu: “Em biết, nhưng em thật không có đọc.”

“Mấu chốt không phải là em lần này có đọc hay không, mấu chốt là em về sau cũng không thể đọc loại sách này, hơn nữa…” giọng nói trở nên nghiêm túc, “sách này ở đâu ra?”

” Em…, em nhặt được…” Trần Hiểu Quân thầm nghĩ cái cớ này đến chính cô nói ra mà cô còn không tin nữa là.

” Nhặt được? Nhặt ở đâu, tại sao không nộp lên?” thầy Lưu ngay sau đó ép hỏi.

Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ chưa từng bởi vì mình phạm sai lầm mà nói láo, cô cũng sẽ không nói láo, cô bình sinh nói láo tất cả đều là vì quỷ đáng ghét mà nói, thế nhưng những điều cô nói ngày hôm nay cũng không coi là nói láo, bởi vì cô cũng chỉ là ở trên ngôn ngữ uy hiếp quỷ đáng ghét hoặc là ở trước mặt dì nói qua quýt ‘cùng cậu ấy về’, ‘học bài’, ‘học xong’, ‘đọc sách’… nói dối một chút. Muốn cô thật nói láo gạt người cô thật đúng là không có: “Dạ… Đã lâu rồi, em không nhớ rõ.”

“Em muốn để thầy đi điều tra rõ ràng sao?”; Lưu thầy bắt đầu ép cung.

“Em…” Trần Hiểu Quân không biết nên giải thích nhưu thế nào, chỉ biết không thể để cho thầy biết sách này là cô mượn, “em, thật không nhớ rõ.”

Lúc thầy Lưu còn muốn hỏi thì có người kêu báo cáo, thầy Lưu gật đầu với học sinh gọi báo cáo ý bảo cậu ta có thể đi vào.

Trình Hiểu Quân ở ngoài cửa liền nghe thấy thầy la học sinh, thanh âm mới vừa rồi cũng rất quen tai, đứng ở cửa mới xác định học sinh bên trong là Quân Quân, Quân Quân lại phạm lỗi…

Trình Hiểu Quân nhìn cũng như Quân Quân, đem sách bài tập trong lớp đặt ở trên bàn làm việc thầy mình, xoay người thấy trên bàn thầy giáo đang la Quân Quân có một quyển [Thời gian tiến tới yêu thương], chẳng lẽ Quân Quân? Suy nghĩ còn không có xác định liền nghe đến thầy hỏi: “Trần Hiểu Quân em nói đi, sách này em lấy ở đâu?”

Mu bàn tay Trần Hiểu Quân ở phía sau khẩn trương giãy dụa: “thầy, thật sự là nhặt được…”

“Em còn không nói thật? Em cho rằng thầy không biết em thường không lo học hành cho tốt chỉ lo chơi còn cùng những học sinh trường khác ra ngoài chơi đúng không?”

Quân Quân chỉ lo chơi? Còn cùng những học sinh trường học khác đi ra ngoài chơi? Lúc mình không có mặt Quân Quân rốt cuộc đang làm gì? Trình Hiểu Quân ở trong lòng giật mình nghĩ tới chuyện của Quân Quân, thầy vẫn còn không buông tha Trần Hiểu Quân mang tuyệt chiêu hữu hiệu nhất để đối phó bất kỳ học sinh nào ra: “Em thật sự không nói? Không nói thị gọi ba em tới đây, xem ba em có thể tin lời em nói không?.”

Gọi ba? Trần Hiểu Quân cả người cũng run lên một cái, nếu ba biết nhất định sẽ biết chuyện mình đọc truyện, về sau ba chắc chắn sẽ không để cho mình đọc, hơn nữa…

Nét mặt khẩn trương sợ hãi của Trần Hiểu Quân thầy không nhìn thấy nhưng Trình Hiểu Quân cảm thấy.

“Thầy?” Trình Hiểu Quân kêu lên.

Thầy Lưu quay đầu lại, nhìn về phía học sinh ưu tú nhất toàn năm cấp, “Sao?”

“Quyển sách này…” Trình Hiểu Quân đi tới bên cạnh Quân Quân nghiêm túc nói: “Quyển sách này là Trần Hiểu Quân nhặt được. Ngày đó em vừa đúng cùng bạn ấy cùng nhau về nhà, là em và bạn ấy cùng nhau thấy quyển sách này.”

Thầy Lưu kinh ngạc nhìn Trình Hiểu Quân không biết là kinh ngạc vì câu nói của Trình Hiểu Quân hay kinh ngạc vì dáng dấp nghiêm túc Trình Hiểu Quân. Toàn trường rất nhiều thầy cô và bạn học cũng biết hai học sinh cùng tên này là bạn học và là hàng xóm, hai nhà quan hệ cũng rất tốt, cũng biết lúc hai người học cùng một lớp thì luôn cùng nhau về nhà, nhưng trong ấn tượng của mọi người Trình Hiểu Quân chính là một học sinh ngoan, bạn tốt, nghiêm túc học tập, phụ trách cùng Trần Hiểu Quân cùng nhau về nhà. Trình Hiểu Quân hoặc là nói Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ không có ra vẻ hai người quan hệ rất tốt, Trần Hiểu Quân luôn là không lạnh không nóng, Trình Hiểu Quân im lặng không nói một lời. Nhưng mà lần này…
Bình Luận (0)
Comment