Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 4

Editor: Sora

Beta: Vanila — Vy Vy

Sau nửa giờ, đồ đạc bên ngoài căn bản đã được đưa vào xong hết, Trần Hiểu Quân cũng phản ứng gì nhiều lắm, mặc dù cô có ý đồ muốn bê đồ giúp dì, nhưng lại không thể để dì phát hiện mình không trông coi “em trai” mà mình không thích. Lần này, cô thông minh hơn, khi thấy dì muốn đi ra liền lập tức chạy về phía cậu bé, ngồi xuống rồi cảnh báo: “Nếu mày dám mách dì để dì đánh tao thì tao sẽ càng khinh thường mày hơn.”

Cậu bé bị Trần Hiểu Quân uy hiếp sợ đến run người, đợi nghe được rõ ý của cô thì tâm trạng càng thêm khó chịu. Từ đầu đã bị xem thường giờ còn muốn xem thường hơn nữa, cậu không muốn, không muốn bị cô xem thường: “Tớ sẽ không nói cho mẹ đâu.” Cậu nhỏ giọng bảo đảm.

“Nếu mày thất hứa, nói chuyện này ra ngoài, tao nhất định sẽ không tha cho mày.” Trần Hiểu Quân không thể tin cậu, dùng cùi chỏ thúc cậu một cái. Hừ, chuyện gì cũng không làm được, nói cũng khó có thể tin tưởng, phải cho cậu ta biết tố cáo mình thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

“Tớ nhất định sẽ không nói…” Cậu bé một lần nữa đảm bảo, giọng nói của cậu lần này chắc chắn và lớn hơn nhiều so với tiếng nói lúc nãy.

Lần này Trần Hiểu Quân hừ một tiếng lạnh nhạt rồi không khó chịu nữa, nói chuyện với cậu. Một lúc sau, Tần Uyển Linh đi ra, thấy hai đưa trẻ đang ngồi cùng một chỗ, đi tới hỏi: “Hai đứa đã trở thành bạn bè rồi sao?”

Trần Hiểu Quân thấy cậu bé không quay đầu lại đáp lời: “…”, cô cũng không biết trả lời như thế nào cho phải. Thật ra trong lòng Trân Hiểu Quân cũng muốn nói cô và em trai đã thành bạn bè, mặc kệ điều này có phải là sự thật hay không, cô chỉ muốn dì thích mình giống như thích cái tên chán quỷ này, thậm chí là thích hơn. Nhưng cậu ta nhất định không muốn dì thích cô nên mới cúi đầu không chịu nói gì, cô cũng không biết nên làm sao nữa. Trần Hiểu Quân tự nhủ với mình, sau này bắt buộc phải cưỡng chế đuổi cậu ta đi, để cậu không thể làm ai chán ngán nữa. Tính toán như vậy trong lòng, Trần Hiểu Quân cũng không còn muốn trả lời dì nữa.

Tần Uyển Linh thấy hai đứa trẻ không trả lời cũng không cảm thấy kì lạ, con trai cô không nói nhiều cô biết rõ, cô cũng nhìn ra rằng Trần Hiểu Quân không thể thích con trai của mình. Đặc biệt là tính cách nhút nhát của đứa con, thời gian ngắn như vậy không đủ, cần nhiều hơn, cô nói: “Bảo bối, cô bé này là chị con, biết chưa?” Cô nhẹ nhàng sờ đầu gối bị thương của con, sau đó đưa mắt nhìn song song với Trần Hiểu Quân: “Cảm ơn cháu đã thay dì trông coi em, cháu là chị, sau này có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải chăm sóc em trai nhé.”

Trần Hiểu Quân vừa nhìn cậu lại quay sang nhìn dì, cuối cùng gật đầu. Chăm sóc? Cô nghĩ, mày chán như vậy nhất định sau này tao sẽ “chăm sóc” mày.

“Đã tối rồi, thôi để dì đưa cháu…” Tần Uyển Linh đang định mở lời đưa Trần Hiểu Quân về nhà thì nghe tiếng Trần Hiểu Quân đứng lên gọi to “Ba ơi”, cô đứng dậy, chạy ra phía sau, gật đầu như chào hỏi.

Trần Hiểu Quân đã chạy đến chỗ ba Trần, kéo tay ông chỉ về phía Tần Uyển Linh, nói: “Ba ơi, đây là người con mới quen hôm nay.”

Ba Trần bị Trần Hiểu Quân kéo tới trước mặt Tần Uyển Linh, theo kinh nghiệm xưa nay cùng tình huống bây giờ đại khái ông cũng đoán ra con gái mình vừa gây ra phiền toái cho người khác: “Chào cô, con gái của tôi rất nghịch ngợm, hi vọng nó không làm gì phiền hà.

“Không có không có.” Tần Uyển Linh khoát tay “Con gái của anh rất tốt bụng, cô bé đã giúp tôi không ít việc”

“Đúng vậy đó ba, con giúp dì đi bê rất nhiều đồ…” Trần Hiểu Quân phấn khởi nói, khi biết mình đã lỡ lời liền lập tức nhìn Tần Uyển Linh: “Dì…”

Ba Trần ngắt lời Trần Hiểu Quân, cười nói: “Con gái của tôi chỉ không gây phiền toái cho cô thôi.” Ba Trần nhìn về căn phòng phía sau Tần Uyển Linh: “Cô mới chuyển đến đây à, chúng tôi ở tầng trên, sau này hai nhà sẽ là hàng xóm rồi, có gì gây phiền toái thì xin cô thứ lỗi cho.”

Tân Uyển Linh cười nói: “Thì ra hai người sống ở tầng trên à, vừa nãy tôi còn định đưa cô bé về nhà, xem ra sau này không cần lo xem nên làm thế nào để đưa cô bé về nhà rồi.”

Ba Trần vẫn tiếp tục nói chuyện với Tần Uyển Linh, một bên, Trần Hiểu Quân liếc cậu bé đang ngồi, thật là kín như hũ nút, sau này coi cậu ta là em trai chắc chắn cũng sẽ chắng có gì vui. Không đúng không đúng, cô cũng khá muốn có em trai, em trai không thú vị một chút còn hơn là không có. Làm sao bây giờ, cái tên chán quỷ là con dì, sau này lại là hàng xóm, không phải ngày nào cô cũng sẽ phải gặp cậu ta sao? Vừa nãy tâm trạng cậu ta không tốt, chờ lúc khác cậu không có ở đây thì đi tìm dì. Hắc hắc hắc, Trần Hiểu Quân trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô còn đang nghĩ lúc nào tốt nên tìm dì thì bụng bắt đầu kêu không ngừng, tiếng kêu vang không xa, Ba Trần, Tần Uyển Linh còn cả cậu bé đều nghe rất rõ.

Thật là! Trần Hiểu Quân một tay ôm bụng, một tay lôi ba Trần: “Ba ơi, con đói bụng rồi.”

Ba Trần nhìn thời gian, đúng là đã muộn: “Thật không may, trời đã tối, chúng tôi về nhà đã, nếu không con gái tôi sẽ dựng cờ cách mạng mất. Nếu cô có gì cần giúp đỡ thì cứ lên tầng trên tìm chúng tôi.”

“Là tôi không tốt mới đúng, con gái anh hôm nay giúp tôi không ít, bây giờ hai nhà đã là hàng xóm rồi, sau này ổn định nhà cửa rồi, tôi sẽ đích thân đến thăm anh, xin làm phiền.” Tần Uyển Linh nghĩ tới việc đến nơi này có nhiều chuyện không biết, quả thật cần người giúp đỡ.

“Không thành vấn đề, chúng tôi rất hoan nghênh cô tới.” Ba Trần hoàn toàn không phản đối hàng xóm đến chơi “Thôi, tôi đưa con gái về nhà đây” Nói xong ông nắm tay Trần Hiểu Quân lên tầng.

Đi chưa được hai bước, hai người đã đói rã rời, Trần Hiểu Quân hướng về phía cậu bé đang ngồi, quát: “Mày, cút ngay đi!” Rồi không đợi ba Trần cất tiếng dạy dỗ, cô đã phóng thẳng về nhà.

Ba Trần ngồi xuống chỗ cậu bé xin lỗi, lại quay sang Tần Uyển Linh nói: “Con gái tôi…xin lỗi, con bé khi đói bụng thường rất hay nổi giận.”

Thì ra vừa nãy anh nói dựng cờ cách mạng là thế này sao? Tần Uyển Linh cười cười: “Không có gì, con trai tôi không để ý chuyện này đâu, con gái anh hình như không thể thích ứng được, dù sao cũng bình thường, trẻ con mà. Anh mau về xem cô bé thế nào rồi đi.”

Ba Trần gật đầu rời đi, bụng con khoẻ hay không là quan trọng nhất.

Tần Uyển Linh ôm con: “Bảo bối, bị chị ấy làm mất hứng sao?”

Cậu bé lắc đầu.

Đôi khi đến Tần Uyển Linh cũng không hiểu con trai mình đang nghĩ gì trong lòng: “Bảo bối, con không muốn chị ấy làm chị gái con sao?”

Trầm mặc một hồi, cậu bé lên tiếng: “Chị ấy không thích con.”

“Sao thế được?” Tần Uyển Linh ôm con hướng vào nhà “Không có ai không thích bảo bối hết, chị ấy chỉ mới quen nhà ta, sau này cả hai qua lại lâu dài, nhất định chị ấy sẽ thích con thôi.”

“Có thật không ạ?” Cậu bé ngờ vực hỏi mẹ, nhưng Tần Uyển Linh không nghe thấy, cô an ủi con, đảm bảo: “Sau này chị gái nhất định sẽ thích con.”

Có lẽ là thật…

(Nhật kí ngày…) Cảm ơn.

Hôm nay chúng tôi chính thức chuyển đến nhà mới, mẹ mời mấy công nhân giúp đỡ khuân nhà rồi cũng nhất quyết đứng bên cạnh hỗ trợ. Mẹ để tôi ngồi nghỉ ngơi trong một góc, nhưng nhìn mẹ chạy tới chạy lui cực khổ bê đồ, tôi muốn giúp mẹ một tay làm chút chuyện cho mẹ nhẹ lòng. Tôi đợi lúc mẹ không nhìn thấy bèn lén bê một cái hộp, nó rất nặng, dùng hết sức lực mới có thể vác đến cửa, kém chút nữa là đụng phải mấy chú công nhân. Nhưng lập tức bị mẹ phát hiện, mẹ không trách tôi không nghe lời, có thể mẹ biết tôi rất thích giúp mẹ, cho nên mới cho tôi bê những đồ nhỏ và nhẹ, tôi thật vui khi mẹ để cho mình giúp, việc này chứng tỏ tôi đã trưởng thành sao.

Tôi cảm thấy tôi khuân đồ rất lâu, so với mẹ và các chú công nhân, tôi cảm thấy mình chẳng giúp đỡ được gì cho họ, bởi những đồ này các chú chỉ cần một lần đã giải quyết xong. Không được, tôi không phải một đứa trẻ con! Vì thế, tôi quyết định bê một cái hộp lớn hơn, mới bê được một chút thì bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc …là cô ấy?

Thật sự là cô ấy, tôi vui vì có thể gặp lại cô ấy một lần nữa, nhưng từ bộ dạng của cô ấy, tôi biết cô ấy không thích tôi. Càng đau lòng hơn khi ngay trước mặt cô ấy, tôi té rầm, chân cũng sưng lên. Tôi không dám nhìn cô ấy, không làm gì được hơn ngoài núp trong mẹ, hi vọng cô ấy không chán ghét tôi thêm. Sau đó, mẹ và cô ấy cùng vào nhà dọn, một mình tôi ngồi bên ngoài, không biết làm thế nào thì cô ấy mới không ghét tôi nữa.

Một lát sau, cô ấy một mình đi ra ngồi bên cạnh tôi, không nói lời nào. Chắc hẳn cô ấy cảm thấy tôi rất nhàm chán, rất chán nên mới không để ý gì tới tôi…Đại khái là cô ấy cảm thấy nhàm chán khi chỉ có một mình mình đi giúp các chú công nhân.

Sức lực của cô ấy thật ghê gớm, mới vừa nãy tôi còn dồn hết sức mà cũng không di chuyển được cái hộp, thì cô ngay lập tức đã khiêng được nó lên. Mẹ nhất định thấy cô ấy mệt nên mới để cô ra ngoài nghỉ ngơi…Cô ấy chỉ ngồi cạnh tôi khi không có mẹ ở gần, không muốn mẹ tôi mệt, vừa nãy cô ấy lại đi khuân đồ, tôi sẽ không nói chuyện này ra kể cả khi mẹ hỏi. Tôi bây giờ không thể giúp gì cho mẹ, vì vậy rất cảm ơn cô ấy có thể giúp đỡ mẹ, thật sự cảm ơn cô ấy đã giúp tôi làm chuyện mà tôi không thể làm.

Có một ngày, tôi nhất định sẽ giống như cô ấy “Sức mạnh vô địch”…
Bình Luận (0)
Comment