Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 57

Edit: Phong Vũ

First kiss oh yeah!!!

”Trần Hiểu Quân, cậu, cậu muốn làm gì?” Nếu như lời đồn đãi là đúng, Trần Hiểu Quân đã từng đánh người còn là một người rất ngang ngược, cô ta không phải là muốn làm gì ở trong này chứ, trong lòng ba người ai cũng đều thấp thỏm không yên.

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh các cậu đâu, các cậu cũng chỉ là hơi bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh thôi, tôi sẽ không tự làm bẩn tay mình.” Trần Hiểu Quân giống như là đang suy nghĩ rất hăng, “Làm sao bây giờ, nếu không làm chút gì thì tôi sẽ không thể nào mà thoải mái được. Không bằng…” Trần Hiểu Quân nhằm lúc các cô kia không chú ý mà ném thùng rác dưới bồn rửa tay về phía ba người bọn họ, “Sau này lo mà giữ mồm giữ miệng đấy, tôi có như thế nào cũng không cần các cậu tới thêm dầu thêm mỡ, nếu chuyện này còn tiếp diễn thì lần sau sẽ không như thế này đâu!” Sau đó “rầm” một tiếng thật lớn, Trần Hiểu Quân liền đem nhốt ba cô cô còn đang sợ hãi gào thét vào trong toilet.

Tôi tính khí không tốt thế nào, hung dữ ra làm sao, mắng chửi người ta ra sao, đánh người thì thế nào? Nào là hù bạn trai sợ bỏ chạy, có ai như vậy không, tôi có thích ai, hay có người nào đó thích tôi hay không thì cũng chẳng đến lượt người ngoài như mấy người quan tâm!

Các người biết tôi bao nhiêu, hiểu tôi bao nhiêu, quan hệ giữa tôi với mấy người là thế nào, chỉ toàn nghe ba cái tin gà tin vịt đó. Chuyện của tôi có cần các cậu quơ tay múa chân à? Trần Hiểu Quân càng bước càng nhanh cuối cùng từ đi biến thành chạy chầm chậm. Mấy bà tám này chỉ biết dùng lỗ tai điếc mà nghe rồi mà miệng còn nói lung tung, một ngày nào đó các người sẽ bị trừng phạt vì cái tội lắm mồm!

Trần Hiểu Quân chỉ muốn rời khỏi nơi làm cho cô bực bội thế mà lại chạy một hơi ra ngoài trường, cũng chẳng có lòng dạ nào mà trở về, cô cứ thế mà đi lang thang không mục đích trên đường, vừa nghĩ vừa thầm rủa những người đã dèm pha mình.

Trần Hiểu Quân đi mãi đi mãi mặc cho thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, trời cũng đã tối, nhưng trong lòng cô vẫn còn tức giận vì lời nói vừa rồi ba nữ sinh kia, không muốn quay về, cô tìm một khách sạn trông không đến nỗi nào thuê một phòng. Nằm ở trên giường mà trong đầu vẫn còn ở lẩn quẩn những lời đồn đãi làm người ta không vui đó…

Trần Hiểu Quân là một người rất ngạo mạn, không thể nói lý lẽ… Về sau không chỉ có bạn trai ngay cả bạn bè cũng không có… Bành Hạo cũng bỏ cô ta mà đi… Là một cô gái đanh đá bị người ta ruồng bỏ… Bạn trai cũng không chịu nổi cô ta nên chưa tới hai tháng đã vội vàng chia tay… Về sau mấy cậu con trai ai mà dám đến gần cô ta, qua lại với cô ta… Có khi về sau cô ta cũng sẽ không có bạn trai, cũng sẽ chẳng có ai ưa cô ta, thật đáng thương… Bạn trai cũng bỏ cô ta rồi, cô ta có thể vẫn còn là một… không…

Những lời này cứ giống như một cuộn băng ghi âm hết lần này đến lần khác tua đi tua lại ở trong đầu Trần Hiểu Quân, cô không cam lòng từ trên giường ngồi dậy, hối hận ngày đó đã không đánh Vương Lệ Dung nặng tay hơn, thất vọng vì lúc tan học không nên cứ như vậy mà bỏ qua cho ba nữ sinh kia. Nói tôi không có ma nào thích, cũng chẳng ai yêu, còn nói không ai dám đến gần tôi? Tôi đây không tin!

Trần Hiểu Quân rút điện thoại từ trong túi quần ra, cô phải tìm một người thử một chút mới được, nhìn mình cũng đâu kinh khủng đến mức như các cô nàng kia nói là sẽ không có ai thèm!

Trần Hiểu Quân lạch cạch tìm số điện thoại của người nào đó không ghét cô trong danh bạ điện thoại. Bành Hạo? Thôi đừng gây thêm phiền phức cho cậu ta nữa; Đại Lưu? Đã có bạn gái; Tiểu Uy, bị trêu chọc còn chẳng thua gì mình; quỷ đáng ghét…? Tìm cậu ta đi, nếu cậu ta không dám đến thì về sau để xem cậu ta làm thế nào mà xuất hiện ở trước mặt mình!

“Tu tu…” Sau khi điện thoại được nhấc lên, Trần Hiểu Quân liền trực tiếp ra lệnh: “Mau tới khách sạn Nghi Gia ở bên ngoài trường… Không được hỏi tại sao, nếu không đến thì về sau đừng nữa xuất hiện ở trước mặt tôi!” Nói xong liền “Cạch!” một tiếng cúp máy. Quỷ đáng ghét từ nhỏ đến lớn vẫn đi theo mình, mắng không sợ đánh không đi, lần này nếu cậu mà dám cự tuyệt tôi, tôi nhất định sẽ lột da cậu ra!

Trần Hiểu Quân không cần phải đợi lâu, chưa đến 10 phút Trình Hiểu Quân đã chạy tới nơi: “Nhanh vậy?”

“Quân Quân, trời tối rồi sao cậu không về trường học mà còn ở đây?” Trình Hiểu Quân vừa vào cửa liền kéo tay Trần Hiểu Quân lo lắng hỏi.

“Cậu thì biết cái gì?” Trần Hiểu Quân đã chuẩn bị tốt tâm lý, “Vào đi rồi tôi sẽ nói cho cậu biết!”

Trình Hiểu Quân đi vào phòng, trong lòng vẫn không thôi lo lắng Trần Hiểu Quân bởi vì chuyện ở trường mà không vui: “Quân Quân, nếu trong lòng cậu khó chịu hay không vui, có thể đánh tớ mắng tớ. Cậu cũng có thể nói với tớ, biết đâu tớ có thể giúp được cậu?”

“Cậu thực sự muốn giúp tôi?” Trần Hiểu Quân ngồi ở trên giường hỏi.

“Đương nhiên là thật!”

Trần Hiểu Quân rất hài lòng: “Vậy cậu tới đây, ngồi bên cạnh tôi!”

Trình Hiểu Quân ngơ ngác đi sang: “Quân Quân, rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”

“Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết!” Nói xong Trần Hiểu Quân nghiêng người qua như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái thật nhẹ lên môi Trình Hiểu Quân, “Bây giờ thì biết rồi đó.”

Đầu óc của Trình Hiểu Quân phải một phút sau mới khôi phục lại: “Quân Quân!” Quân Quân vừa mới hôn mình sao, nhưng tại sao Quân Quân lại đột nhiên làm như vậy?

Trần Hiểu Quân không những không giải thích với Trình Hiểu mà còn tiếp tục nghiêng người qua ôm lấy Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét!”

“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân lại lần nữa kinh hãi, sau khoảng khắc mơ màng lúc vừa được hôn thì giờ này đầu óc anh hoàn toàn tỉnh táo, nhất định là có chuyện gì đó Quân Quân mới có thể khác thường như vậy.

“Không được hỏi!” Trần Hiểu Quân ở bên tai ngăn cản lời Trình Hiểu Quân muốn hỏi. Cô đã quyết định, cái gì mà không ai dám đến gần, không ai thích, không ai dám đụng vào, hôm nay cô phải để những lời này trở thành quá khứ, “Ôm tôi đi! Bỏ qua cơ hội lần này thì về sau sẽ không còn đâu.” To gan cũng chỉ có một lần như vậy, về sau, cô khẳng định mình sẽ không có dũng khí mà tiếp tục làm chuyện như vậy.

“Quân Quân?” Lần này giọng Trình Hiểu Quân bắt đầu khàn khàn, “Cậu làm sao vậy? Có ai đó đã kích động cậu phải không?” Trình Hiểu Quân nói ra suy đoán trong lòng, nếu như không phải có người kích động Quân Quân, Quân Quân sẽ không thể nào mà làm như vậy.

“Cậu ôm không?” Giọng Trần Hiểu Quân cũng không còn kiên định như trước.

“Quân Quân, cậu đừng làm chuyện ngốc nghếch, cậu không vui có thể nói cho tớ biết, cậu mà cứ như vậy, tương lai sẽ hối hận đấy.” Trình Hiểu Quân ngồi im không nhúc nhích, nếu quả thật Quân Quân sẽ như vậy thì lòng anh chỉ càng thêm khổ sở mà thôi.

“Cậu có ôm không?” Trần Hiểu Quân một lần nữa lặp lại câu hỏi.

“Quân Quân?” Trình Hiểu Quân kéo Quân Quân đang ôm chặt lấy mình không buông, “Tớ biết cậu không thực sự muốn như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Hiểu Quân liếc mắt nhìn nét mặt cứng rắn của Trình Hiểu Quân: “Cậu không muốn?”

“Quân Quân, không thể.” Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có tớ bị tổn thương mà cậu cũng bị kéo vào.

Trần Hiểu Quân thấy Trình Hiểu Quân cự tuyệt thì trong lòng như rơi thẳng xuống đáy cốc, cô không biết phải làm sao mới trút hết được những bực bội, căm giận trong lòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Trình Hiểu Quân. Quỷ đáng ghét, bây giờ ngay cả cậu cũng không muốn đến gần tôi, tránh xa tôi như vậy sao? Đi theo tôi nhiều năm như vậy tại sao lại có thể vào lúc không ai chịu tin tôi mà muốn bỏ đi? Sự oán giận Trần Hiểu Quân đột nhiên càng lúc càng khó chịu, ánh mắt chợt mơ hồ không thể thấy được gì trước mặt…

Nếu cậu đã làm tôi ghét nhiều năm như vậy thì không thể dễ dàng nói ‘không thể’ như vậy được! Trần Hiểu Quân tức giận nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân, cậu nói không thể là không thể sao? Vậy thì tôi càng muốn như vậy!

Trần Hiểu Quân đưa bàn tay đang đặt trên vai Trình Hiểu Quân lên xoa má anh rồi hung hăng hướng về phía cái miệng của anh mà gặm…

“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân bị đau liền đẩy đầu Trần Hiểu Quân ra, “Cậu có biết mình đang làm gì không hả? Cậu cho là cậu làm vậy thì có thể nguôi giận sao? Cậu nhìn cho rõ tớ là ai đi?”

“Tôi dĩ nhiên biết cậu là quỷ đáng ghét Trình Hiểu Quân!” Trần Hiểu Quân quát, “Cậu cũng giống như những người đó nói cũng ghét tôi, cũng muốn rời khỏi tôi có đúng không!”

Trình Hiểu Quân nghĩ đến Trần Hiểu Quân mà muốn nói lại nói không được.

Trần Hiểu Quân lại tưởng anh đang thừa nhận: “Cậu cũng nghĩ như mấy con đó, cũng thấy tôi hung dữ, tôi kiêu ngạo, tôi vô lối có phải không?” Trần Hiểu Quân đè nén cảm giác khổ sở ở trong lòng mà không chớp mắt nhìn Trình Hiểu Quân đang yên lặng, “Tôi thường đánh cậu mắng cậu, cậu nhất định còn cho tôi là một cô gái tính khí tồi tệ hơn cả những người kia!”
Bình Luận (0)
Comment