Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 70

Edit: Phong Vũ

“Đi thôi, anh còn đứng ỳ ra đó làm gì thế?” Trần Hiểu Quân cau mày, tên quỷ đáng ghét này sao đột nhiên lại trở nên do dự như vậy, hơn nữa sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, chẳng lẽ là ở bệnh viện có chuyện gì đó không thể cho ai biết?

“Quân Quân, chuyện của chúng ta, bác Trần…” Trình Hiểu Quân không biết nên giải thích thế nào với Quân Quân.

“Chuyện này trước tiên cứ để đó đã.” Trần Hiểu Quân kéo Trình Hiểu Quân đi về phía bệnh viện, “Cứ đến bệnh viện rồi hãy nói.” Trần Hiểu Quân trong lòng nghĩ mặc kệ là người khác đang mơ tưởng đến quỷ đáng ghét của cô hay là quỷ đáng ghét của cô có ý đồ gì đó với người khác, nếu anh đã là người của cô thì cô sẽ phải đem tất cả những khả năng này bóp chết từ trong trứng nước! Loại ý nghĩ này đúng là trực tiếp và đơn giản, đại khái chỉ có Trần Hiểu Quân mới nghĩ như vậy.

Trình Hiểu Quân thở dài, anh biết tính của Quân Quân, mỗi khi đã quyết thì có đem mười con trâu tới cũng kéo không lại, chỉ có thể đi theo cô đến bệnh viện.

Hai giờ sau Trần Hiểu Quân hài lòng kéo Trình Hiểu Quân từ bệnh viện ra ngoài còn kiêu ngạo nói: “Bác sĩ và y tá trong bệnh viện xem như đều biết em rồi nhé!”

“Đúng vậy!” Dạo một lần qua tất cả các khoa, gặp người không quen cũng đến chào hỏi, tự giới thiệu mình có muốn không biết cũng khó.

“Anh không vui hả?” Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng phát giác ra điểm này, “Chẳng lẽ anh không muốn để bọn họ biết em, biết quan hệ của chúng ta?”

“Không phải như thế…” Trình Hiểu Quân vội vàng giải thích, việc này tuyệt đối không thể bị hiểu lầm, trong lòng anh cũng muốn để tất cả mọi người biết quan hệ của anh và Trần Hiểu Quân.

Cái tên quỷ đáng ghét này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy: “Vậy cái vẻ mặt đó là sao? Nếu anh không nói thì em đi đây!”

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân kéo tay Trần Hiểu Quân không để cho cô đi, “Anh… chỉ là cảm thấy hôm nay em có cái gì đó là lạ, trước kia em không có để ý đến điều này như vậy.”

“Em có cái gì là lạ á? Chẳng lẽ em như vậy không tốt?” Trần Hiểu Quân nghĩ không thông, chuyện này thì có cái gì không bình thường, đồ của mình thì mình phải giữ không để cho người khác cướp đi chứ! Trần Hiểu Quân đảo mắt một cái, cái tên quỷ đáng ghét này nhất định là có chút không quen với việc vừa rồi cô tuyên bố với người trong bệnh viện là anh là hoa đã có chủ mà người chủ ấy chính là mình, “Nếu như thế này mà cũng là lạ, vậy về sau em sẽ không làm nữa!” Cô nói rất là luyến tiếc.

Trình Hiểu Quân trợn mắt nhìn Trần Hiểu Quân, mới vừa rồi… là được hôn? Ở trước mặt mọi người được Quân Quân hôn…

“Có phải như vậy cũng là lạ không hả?” Trần Hiểu Quân đắc ý nhìn Trình Hiểu Quân đang ngây ngốc cả ra.

Trình Hiểu Quân ổn định cảm xúc một chút, bất kể là ở bệnh viện hay là nụ hôn mới vừa rồi, Trần Hiểu Quân nhiệt tình như vậy khiến anh nhất thời không thích ứng kịp, nhưng như vậy anh vẫn thích: “Dĩ nhiên không rồi, Quân Quân như vậy vẫn là tốt nhất, anh rất vui đó!”

“Uh, vậy chúng ta về nhà đi!” Trần Hiểu Quân mỉm cười kéo Trình Hiểu Quân gương mặt rất toại nguyện.

Thôi bỏ đi, Quân Quân đã muốn thì cứ như vậy đi, sớm muộn gì thì cũng phải đối mặt, nói rõ ràng cũng tốt.

Hai người đang bên ngoài sau khi cơm nước xong thì đi bộ về đến nhà, lúc ở dưới lầu thì gặp ba Trần đang nửa dìu Tần Uyển Linh lên lầu, hai người bất giác dừng bước lại nhìn nhau, trong mắt đều có sự nghi ngờ.

“Quân Quân, hình như mẹ anh không khỏe, anh về trước xem một chút.” Trình Hiểu Quân trong lòng có chút lo lắng cho mẹ.

Trần Hiểu Quân không chịu: “Ba và dì vừa đúng đều ở đây, vậy chúng ta có thể nói cho họ biết chuyện của chúng ta, như vậy không phải là rất tốt sao?”

“Nhưng là mẹ anh… Để sau có cơ hội rồi nói có được không? Hôm nay mẹ anh ốm chắc không phải là điềm may mắn…” Trình Hiểu Quân thấy mẹ ở cạnh bác Trần thì có chút không tin tưởng, hơn nữa anh thực sự rất lo lắng cho mẹ.

“Anh không muốn nói bây giờ?” Trần Hiểu Quân sắc mặt không tốt, từng bước một tiến tới gần, “Vậy là anh muốn trốn tránh? Hay là anh căn bản không muốn nói với ba và dì chuyện này?”

“Làm sao có thể!” Trình Hiểu Quân kiên quyết xóa tan suy đoán của Trần Hiểu Quân, “Anh cho tới bây giờ chưa nghĩ như vậy, chẳng qua là mẹ anh hôm nay thoạt nhìn thực sự không phải là rất tốt, anh không muốn làm cho bà lo lắng, Quân Quân em phải tin anh!”

Lo lắng? Chuyện này làm sao lại khiến cho dì lo lắng, dì vẫn rất thích mình mà? Trần Hiểu Quân nghi ngờ nghĩ, Trình Hiểu Quân cho là Trần Hiểu Quân không tin anh nên vội vàng cúi đầu hôn Trần Hiểu Quân, một nụ hôn rất dịu dàng rất chuyên chú rất thâm tình, hôn mãi đến khi Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa ngừng hô hấp thì Trình Hiểu Quân mới buông cô ra: “Quân Quân, tin anh, anh không có gạt em đâu.”

Trần Hiểu Quân cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị người ta hôn đến mất hồn mất vía, còn phải nắm chặt lấy cái người đã hôn cô không muốn buông ra, Trần Hiểu Quân ngây ngất choàng qua vai Trình Hiểu Quân gật đầu, những thứ khác cô đều không nhớ tới. Trần Hiểu Quân cũng không biết mình làm thế nào mà về đến nhà vào phòng được, chờ đến lúc cô tỉnh táo lại mới giật mình phát hiện mình thế mà lại trúng mỹ nam kế, được lắm quỷ đáng ghét anh dám dùng cách hèn hạ như vậy… Thủ đoạn lắm, để xem ngày mai em có tha cho anh không nhé? Trong lòng suy nghĩ ngày mai nên làm sao đối phó với Trình Hiểu Quân mà trên mặt lại tràn đầy nụ cười ngọt ngào, nếu là cô nhìn thấy nét mặt này trên mặt người khác nhất định sẽ mắng người đó là mê trai…

Trình Hiểu Quân khi về đến nhà thì thấy Tần Uyển Linh đang ngồi ở trên ghế sa lon trầm tư: “Mẹ, mẹ không khỏe ạ?”

“Sao con biết?” Tần Uyển Linh kinh ngạc nhìn con trai.

Trình Hiểu Quân ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Linh: “Con vừa mới thấy mẹ về cùng bác Trần, Quân Quân cũng thấy.”

Tần Uyển Linh không nói gì trong mắt đầy vẻ phân vân.

“Mẹ, thật ra thì mẹ không cần băn khoăn quá nhiều, trong lòng nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, đừng làm khó mình.” Trình Hiểu Quân cũng không nhẫn tâm nhìn mẹ vì mình mà khó xử.

“Đừng chỉ biết có nói mẹ, con với Quân Quân thế nào rồi?” Tần Uyển Linh miễn cưỡng cười cười.

Tần Uyển Linh cười càng khiến Trình Hiểu Quân thêm áy náy, anh tiến lên ôm mẹ: “Mẹ, con xin lỗi!”

“Con trai ngốc của mẹ!” Tần Uyển Linh cũng ôm Trình Hiểu Quân, dịu dàng vuốt tóc anh, hai người đã lâu lắm không có ngồi chung một chỗ như vậy, “Sao phải nói xin lỗi với mẹ, chỉ cần con vui vẻ con hạnh phúc là mẹ đã thỏa mãn lắm rồi.”

“Mẹ!” Trong giọng nói của Trình Hiểu Quân dường như còn có sự khổ sở, “Nếu như vì hạnh phúc của con mà mẹ phải hy sinh hạnh phúc của mình, thì làm sao con có thể hạnh phúc chứ?”

“Nói như vậy con với Quân Quân đang bên nhau?” Tần Uyển Linh buông Trình Hiểu Quân ra nhìn anh hỏi.

Trình Hiểu Quân gật đầu: “Dạ…”

“Hiểu Quân.” Tần Uyển Linh cảm thấy buồn bã, “Đây không phải là chuyện con đã đợi từ rất lâu rồi sao, tại sao nhìn con lại không vui?”

“Mẹ, hạnh phúc của con cũng không thể thiếu mẹ được, con và Quân Quân ở bên nhau vậy mẹ và bác Trần phải làm sao bây giờ?” Trình Hiểu Quân đau lòng nhìn chăm chú vào mẹ, mẹ là người mà đời này anh gần gũi nhất cũng biết ơn nhất, anh dĩ nhiên cũng hy vọng mẹ có thể lại được hạnh phúc.

Tần Uyển Linh cúi mày: “Con đừng quan tâm đến những chuyện này, mẹ nói chỉ cần con hạnh phúc những thứ khác cũng không sao.”

“Mẹ, con không muốn mẹ tự ngược đãi mình. Chúng ta thử một lần có được hay không, nói chuyện với bác Trần, nói không chừng bác ấy sẽ đồng ý, hơn nữa còn có Quân Quân, cô ấy sẽ giúp chúng ta.” Trình Hiểu Quân nói ra suy nghĩ của mình, có lẽ nói không chừng còn thật sự có thể vẹn cả đôi đường.

Tần Uyển Linh do dự, vậy lỡ Hoằng Đào không đồng ý, vậy Hiểu Quân và Quân Quân không phải là sẽ…

“Mẹ, con biết chuyện này rất khó khăn, nhưng chúng ta cũng không có thể từ bỏ một chút xíu cơ hội nào, nếu như bác Trần thực sự yêu Quân Quân và mẹ, bác ấy sẽ không chia rẽ con và Quân Quân.” Trình Hiểu Quân tiếp tục thuyết phục, anh không thể không để ý đến hạnh phúc của mẹ.

“Vậy phải làm như thế nào?” Tần Uyển Linh rốt cuộc cũng mở miệng, trong lòng bà cũng có chút hy vọng.

“Cái này…” Trình Hiểu Quân suy nghĩ một lát, “Ngày mai bác Trần đến đón mẹ đi ăn cơm, mẹ cứ nói với bác ấy chuyện của con và Quân Quân, con sẽ cùng Quân Quân đến chỗ mẹ và bác Trần ăn cơm, coi như là ngẫu nhiên gặp mặt rồi hành động, có được không ạ, có Quân Quân ở đó, con nghĩ bác Trần sẽ không nhẫn tâm, chỉ là đành có lỗi với Quân Quân thôi…”

“Hà tất phải vậy chứ?” Tần Uyển Linh cũng đau lòng vì con trai, “Bác Trần con có vẻ cũng là người bình thường, dù sao nhà bọn họ không không có nhiều quan hệ phức tạp như chúng ta.”

“Cứ quyết định như vậy, ngày mai con sẽ hẹn Quân Quân cùng đi, mẹ chỉ cần đem chuyện của con cùng Quân Quân nói trước với bác Trần hơn nữa nói trước cho con biết hai  người ở đâu là được.” Trình Hiểu Quân không cho Tần Uyển Linh từ chối.

“Ừ, được rồi. Hiểu Quân, bất kể bác Trần con nghĩ như thế nào, làm như thế nào thì con cũng không được oán trách ông ấy, con và Quân Quân cũng phải mãi mãi ở bên nhau biết không?” Tần Uyển Linh đồng ý đề nghị nhưng cũng muốn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.

“Mẹ!” Trình Hiểu Quân cảm động nhiều hơn là đau lòng, “Sẽ tốt, mọi chuyện cũng sẽ tốt thôi mà, tin con, tin bác Trần nha mẹ.”

“Ừ, mẹ tin con!” Tần Uyển Linh cười nói.
Bình Luận (0)
Comment