*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho dù trái tim đã bị lăng trì một lần, nó vẫn cảm thấy đau.
*
Lăng Viên nhìn cô lâu thật lâu, xong chợt cúi đầu. "Em đi xin nghỉ đi."
Lăng Thượng chưa đi ngay mà đứng ngẩn người, đôi môi khẽ động, thanh âm mơ hồ. "Anh, thật ra thì anh biết mà, chỉ cần em thấy anh, em vẫn sẽ cùng anh trở về..."
"Vô luận có thế nào, em cũng luôn luôn nợ anh." Lăng Viên nói.
Trái tim Lăng Thượng lại đau nhói, nụ cười nhuốm chút sầu bi. "Cho nên em rất sợ hãi kết cục như vậy." Cô hít một hơi thực sâu. "Anh chờ em nhé, nhanh thôi."
Lăng Viên dõi theo bóng lưng cô, suy nghĩ một lát rồi lôi điện thoại ra bấm một dãy số.
"Úy Nhân, là bác..."
*
Lăng Thượng đi xin nghỉ phép, bước chân cứng nhắc, đôi mắt vô hồn. Cô là một ký giả trú ngoại, rất nhiều người không biết cô, cho nên chỉ cảm thấy hơi kì quái. Thỉnh thoảng có ai đó thân quen chào hỏi, cô dường như lại không nghe được gì.
Theo mấy người đi vào thang máy, nhấn xong số tầng cần lên thì Lăng Thượng lại xoay người đối mặt với vách tường. Tường là gương, gương chiếu người, mà Lăng Thượng nhìn chằm chằm bản thân tựa như không nhận ra được chính mình. Đã bao lâu rồi chưa rơi vào trạng thái này? Vẫn cứ nghĩ sẽ dễ như trở lòng bàn tay mà. Những đôi trai gái khác đứng xung quanh vừa nói vừa cười, tuy nhiên với cô, mọi tiếng động đều vô cùng trống rỗng.
Đi thẳng tới văn phòng làm việc của cấp trên, cô thực sự khiến vị xã trưởng hơn năm mươi tuổi sợ hết cả hồn.
"Có chuyện gì à?" Ông ta mải mốt kéo cô ngồi xuống ghế salon, lại còn kêu thư ký bưng trà vào.
"Tôi muốn xin nghỉ." Lăng Thượng nói.
Xã trưởng trầm ngâm chốc lát, ông biết việc công tác tại tai khu có thể làm cho nhiều người sinh bóng ma tâm lí, bất quá đáng lẽ Lăng Thượng sau bao nhiêu năm hoạt động thì phải tiếp thu được kiến thức thâm sâu chứ, cho nên vụ động đất vừa rồi thật sự đáng ra chỉ làm cô cùng lắm là đau buồn xen lẫn tiếc thương thôi.
"Nếu cô khó chịu chỗ nào, nhất định phải nói cho tôi biết." Xã trưởng ngồi bên trái tỉ mẩn quan sát cô. Ông hiểu những điều Lăng Thượng đã trải qua, cô là một người luôn sẵn sàng chấp nhận cái chết. Thực ra cô cũng mới khỏi bệnh sau một chuyến đi nước ngoài, bởi trận động đất nọ nên tiếp tục xung phong nhận nhiệm vụ lên tiền tuyến, kết quả lại bị thương thêm lần nữa.
"Không phải vậy." Lăng Thượng rũ mi mắt. "Là việc riêng của tôi."
Xã trưởng hơi kinh ngạc. Những năm vừa qua hình như chưa từng nghe cô đề cập đến đời sống riêng tư. Nhưng ông không thắc mắc nhiều, có thể ép một người phụ nữ từ trước tới giờ luôn ung dung đến mức này, nhất định là chuyện trọng đại, cho nên ông phất tay. "Thế thì xin mời, số lượng ngày nghỉ cô tích góp bấy lâu nay đủ để cho cô có thể thảnh thơi dài hạn."
"Vâng, cám ơn ngài." Lăng Thượng hơi nghiêng đầu về phía bên trái. "Tôi không biết bao giờ mới có thể quay trở lại."
Xã trưởng không còn giật mình nữa, ông cực kỳ bình tĩnh. "Đấy là tùy cô quyết định."
Lăng Thượng đứng dậy, hơi cúi đầu rồi bỏ đi.
Sau đó Lăng Thượng không mang theo bất kỳ thứ gì cả, một thân một mình theo Lăng Viên tới trạm xe lửa.
Hôm nay không sử dụng phi cơ, chỉ ngồi chờ xe lửa, khoảng chừng bốn giờ mới có chuyến.
Xe lửa đến rồi lại đi.
Bởi vì là chuyến xe đêm cho nên nhân viên phục vụ không nhiều, bóng tối ập xuống, bên tai còn văng vẳng tiếng còi tàu. Trước đây một tháng Lăng Thượng vẫn còn ở tai khu, cũng vừa mới quay về. Lòng cực kỳ mệt mỏi, cảm thấy phải gánh vác quá nhiều trọng trách khó khăn. Nhưng đấy chẳng qua xuất phát từ nền tảng tình người, là đặc tính tự nhiên của tất cả cộng đồng. Song bây giờ, sau khi cô trở về sẽ thấy cái gì đây?
"Anh nghĩ, nếu như cô ấy đã đi tìm em, có phải em cũng nên ghé qua thăm cô ấy một chút hay không?"
Chẳng lẽ....
Nội tâm Lăng Thượng như bị xoắn vặn mười bảy, mười tám vạn phát, bó buộc gắt gao, cô thậm chí còn không dám hỏi.
Lại mặt đối mặt dựa bên cửa sổ. Hình như xe lửa vừa đổi đường ray, tại thời điểm Lăng Thượng khẽ lắc lư, cô tựa hồ nhìn thấy hình ảnh của nhiều năm về trước.
Cánh tay Lăng Viên che chở cho đầu Vân Liệt, Vân Liệt nhắm mắt, dãn lông mày không lo ưu.
Cho dù ngồi trên xe lửa, trong giấc mộng vẫn vô cùng ôn hòa, đó là một loại hạnh phúc như thế nào cơ chứ. Lăng Thượng chống đầu mình, vô thần nhìn mặt bàn màu xanh nhạt, giọt lệ đã từng rơi tựa như còn đọng lại ở đấy.
"Anh, em không ngờ hai người sẽ ly dị...."
Lăng Viên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật tối tăm thoáng cái lại biến mất, nhếch khóe miệng. "Em còn chưa hiểu rõ cô ấy ư? Thật ra anh cũng phải rất lâu sau mới hiểu được cô ấy mạnh mẽ đến nhường nào."
"Nhưng...." Lăng Thượng yếu ớt nói. "Khi đó cô ấy mang thai."
"Vậy thì sao chứ, em đã đi rồi." Lăng Viên quay đầu lại. "Đừng suy nghĩ nhiều, đây mới là chuyện không còn cần thiết phải để tâm nữa. Nói thêm một chút về em đi, anh chưa thấy em rể anh đâu, anh còn cho rằng Lâm Phổ sẽ tìm ra em kia."
"À." Lăng Thượng suy nghĩ một lát, bỗng dưng mỉm cười. "Từ đó đến giờ em chưa từng gặp lại anh ta. Còn em rể anh... Ừm, đi về mà hỏi Kiều Úy Nhân ấy."
Lăng Viên hồ nghi nhìn cô.
"Anh, anh và Hà Thù.... vẫn ổn chứ?"
"Vợ chồng mà." Lăng Viên gật đầu. "Cô ấy đối xử với anh không tệ."
"Vậy à " Lăng Thượng nhẹ nhàng nhắm mắt lại. "Em ngủ một lát nhé."
"Ừ, ngủ đi." Lăng Viên cẩn thận quan sát cô, chợt phát hiện ra bên phải chân mày xuất hiện một vết sẹo nhàn nhạt, ông liền không nhịn nổi mà đưa tay vuốt ve.
Lăng Thượng không mở mắt, nhưng nở một nụ cười tự giễu. "Do đạn lạc thôi, chẳng ra làm sao cả."
"Đau không?" Lăng Viên thấp giọng hỏi.
Lăng Thượng tiếp tục nhắm nghiền hai mắt, chỉ chỉ vào tai phải của mình. "Chỗ này đau hơn, đã vô tri vô giác rồi."
"Cái gì?" Lăng Viên khẽ thốt lên.
Lăng Thượng chậm rãi mở mắt. "Đụng phải một tay tự sát bằng thuốc nổ, ừm, tai bên này của em đã không còn nghe được, bất quá mất cũng chả sao, tất cả âm thanh trên thế giới so với trước kia khác lắm, cảm giác rất đặc biệt."
Lòng dạ Lăng Viên nhất thời ngũ vị tạp trần. Ông muốn mở miệng, nhưng Lăng Thượng lắc đầu. "Đừng nói gì, em lại phải dùng mắt để đoán."
Lăng Viên thở dài, tiếp tục dịu dàng vuốt ve vết sẹo nhỏ dài kia.
Thời điểm xe lửa đến trạm đã là bốn giờ bốn mươi phút rạng sáng, sân ga vắng ngắt, cảm giác lành lạnh phát rùng mình.
Sau khi rời khỏi sân ga, Kiều Úy Nhân cùng Y Hoa Hồ đã đến đón, chỉ mới nhìn thấy hai cô gái đứng phía đằng xa thôi đã khiến Lăng Thượng xúc động không ngừng.
Dĩ nhiên cô biết Kiều Úy Nhân giống ai, mà Hoa Hồ....
Lúc càng đến gần, Lăng Thượng dứt khoát dừng bước chân, cô không nhấc chúng lên nổi, cũng không có cách nào đến gần hai người kia.
"Thật khờ..." Mắt Lăng Thượng đã hơi ươn ướt, cô bật cười. "Cả hai đều ngốc...."
"Anh biết Hoa Hồ giống em, nhưng còn Úy Nhân... tự dưng phát hiện ra..." Lăng Viên kinh ngạc nói. "Em giấu quá nhiều bí mật."
Tới giờ vẫn mơ hồ cảm thấy Kiều Úy Nhân nhìn vô cùng quen mắt, cho nên thời điểm mới gặp mặt liền tạo cảm giác thân thiết, là do ngoại hình tương tự sao? Không phải, vậy do thần thái? Cũng không phải, nhưng lại có loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Loại cảm giác này rất vi diệu, ông quả thực chưa từng suy nghĩ qua, song hiện tại hai đứa nó đang đứng đối diện, sánh vai nhau, thời gian như đang chảy ngược dòng.
"Mẹ...." Kiều Úy Nhân chờ không nổi nữa bèn lao nhanh đến, nhào vào lồng ngực Lăng Thượng, vừa hơi nũng nịu, lại vừa có chút oán trách.
"Úy Nhân, thật xin lỗi." Lăng Thượng vỗ lưng con bé, thế nhưng ánh mắt lại nhìn một cô bé khác.
Hoa Hồ do dự một hồi mới chậm chạp tiến lên.
Ba người bọn họ là người một nhà, còn mình, là người họ Y.
"Hoa Hồ, đây là cô của con." Lăng Viên nhẹ giọng.
Hoa Hồ trợn mắt nhìn Lăng Thượng, không thể mở miệng, sự kinh ngạc trong lòng nàng không ai biết, mà những thứ cảm xúc phức tạp kia cũng chẳng ai hay.
Một tiếng "cô" không thể thoát khỏi cổ họng, vô luận có thế nào cũng không thể.
"Hoa Hồ phải không," Lăng Thượng buông Kiều Úy Nhân, đi tới bên Hoa Hồ. "Lúc cô đi, cháu còn chưa ra đời cơ..."
Hoa Hồ không né tránh ánh mắt cô, thật lâu sau mới hỏi. "Cô còn sống ư, tại sao?"
"Y hoa Hồ..." Kiều Úy Nhân tức giận la lên. Thời điểm bác thông báo qua điện thoại rằng đã tìm được mẹ cô, cô đã vui sướng thế nào kia chứ, kích động muốn chết. Bởi vì còn phải đón chuyến xe lửa này nên quyết định lập tức kể cho Hoa Hồ, bảo đây mới chính thức là đoạn kết của câu chuyện một năm về trước. Bất kể là cô Vân Liệt đi tìm mẹ hay mẹ đi tìm cô Vân Liệt, đây mới chính là kết thúc hoàn mỹ. Nhưng, Hoa Hồ không hề hưng phấn giống cô, thậm chí còn có chút mờ mịt. Tại sao bà ấy còn sống, trên đường tới đây Y Hoa Hồ đã hỏi Kiều Úy Nhân, Kiều Úy Nhân cũng rất muốn biết, chẳng qua không có gì quan trọng bằng việc có thể gặp lại người ấy.
Kiều Úy Nhân không ngờ Hoa Hồ sẽ mặt đối mặt hỏi ngay cái vấn đề kia, biểu cảm còn không thèm che giấu sự thô lỗ và nỗi tức giận.
Hết Phần III.
Lời bạn Editor: Dịch mấy chương cuối chả hiểu sao cảm giác mình sắp hết đát =)) Mạnh mẽ lên nào các bạn
Lăng Thượng sắp gặp lại Vân Liệt rồi