Cuối cùng không biết Thẩm Yến dùng phương pháp nào mà tra được cuộc đời Hall.
Một đứa trẻ từ lúc có ký ức đã ở bệnh viện, gần như không có bạn bè, trong sinh hoạt chỉ có bố mẹ với bác sĩ y tá, Hall làm người thiện lương chân thành, người đứng bên cạnh cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý cậu có thể rời đi bất cứ lúc nào từ rất sớm. Nhưng khi cậu thật sự nhắm mắt vĩnh viễn, tất cả mọi người khóc không thành tiếng, y tá chăm soc Hall lâu nhất còn coi cậu như em trai. Có lẽ cuộc sống của Hall không được nhiều màu sắc như những người khác, cậu bất hạnh nhưng cũng may mắn, mỗi người bên cạnh cầu đều thật sự yêu thương cậu.
Thẩm Yến rơi vào một loại cảm xúc rất khó chịu, bất đắc dĩ ngầm cho phép Lạc Thư Nhan trở thành bạn với Hall.
Chỉ là mấy tháng sau, sau khi em trai Hall ra đời, cậu lựa chọn một lần nữa đi đầu thai làm người, cậu đã không còn chấp niệm.
Sau khi Hall đầu thai, Thẩm Yến cũng đến ngày nghỉ, cậu điều tra được Lạc Thiên Viễn đang làm hoạt động từ thiện ở một vùng núi xa xôi. Thế là cậu thay đổi hành trình, không trở về Bắc Kinh luôn, mà thay đổi tuyến đường đi về phía ngôi làng ở một ngọn núi đẹp nhưng cũng nghèo khó. Sau khi Lạc Thiên Viễn tỉnh lại, thái độ khác thường, dường như không còn hứng thú với mở rộng sản nghiệp, ngược lại bắt đầu tích cực nhiệt tình làm từ thiện, thật ra chuyện này cũng dễ hiểu, Thẩm Yến biết, trong mấy gia đình giàu có có rất nhiều người làm từ thiện, làm vì danh tiếng, làm vì tích đức, rất nhiều người tin làm việc thiện với từ thiện có thể góp nhặt được công đức, cậu cảm thấy nếu Lạc Thiên Viễn có mục đích để làm những chuyện này, hẳn là vì tích công đức cho Lạc Thư Nhan.
Trên đường đến ngôi làng kia, Lạc Thư Nhan rất hiếu kỳ, “Đến đây làm gì thế? Không phải mẹ cậu gọi điện bảo cậu nhanh chóng về Bắc Kinh sao?”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm con đường núi kéo dài vô cùng tận, lại nhìn cô một lúc, thấp giọng nói: “Bởi vì có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Lạc Thư Nhan hỏi, “Chuyện gì?”
“Đến rồi cậu sẽ biết.” Thẩm Yến cũng không chắc lúc Lạc Thư Nhan nhìn thấy Lạc Thiên Viễn lúc, có thể nhận ra đấy là ba ba cô không.
Ngôi làng này thật sự rất xa.
Đi máy bay đến thành phố, lại ngồi tàu hỏa đến thành phố khác, tiếp đến đi xe buýt đến huyện, đến huyện rồi còn phải đi một lần xe đến trên trấn, thuê một chiếc xe đi hai ba giờ mới đến một ngôi làng hẻo lánh, nếu không phải Thẩm Yến tự đi tới, thì cậu cũng không tưởng tượng ra nổi phía sau đô thị phồn hoa, lại có một nơi nghèo khó lạc hậu như vậy.
Đoạn đường này vừa mệt vừa cực, Lạc Thư Nhan là một con ma không có cảm giác đau đớn khó chịu gì, vừa xuống xe cũng gục xuống kêu rên: “Trừ phi cậu mang mình đến đào kho báu, không thì còn lâu mới thuyết phục được chân của mình!”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm mấy chiếc xe bên ngoài ngôi làng, trong lòng đã nắm chắc.
Không phải cậu không chuẩn bị gì đã tới đây, lần này tới mang theo hai vệ sĩ rất xuất sắc, cậu đi ra ngoài cũng không dám tỏ vẻ giàu có, chỗ như vậy đúng là rất nghèo, nhưng cũng có một câu gọi là điêu dân ở nơi rừng thiêng nước độc, ra ngoài cẩn thận không bao giờ thừa. Cậu ngụy trang thành một thanh niên bình đến đây tìm họ hàng thì sẽ không có người nào nghi ngờ.
...
Đọc Full Tại truyenggg.com
Lạc Thiên Viễn định xây hai ngôi trường ở làng này.
Đoạn đường này anh chưa nghỉ ngơi được chút nào, vẫn nói chuyện với trợ lý bên cạnh: “Không có nhân viên nữ nào đi theo à?”
Làm từ thiện không phải chuyện chỉ cần một người là xong, Lạc Thiên Viễn cố ý thành lập một trung tâm từ thiện, có một số nhận viên sẽ chạy đến trời nam đất bắc với anh.
Trợ lý là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cười cười, “Không, La Thiến muốn theo nhưng tôi không đồng ý.”
Ông chủ như Lạc Thiên Viễn rất cẩn thận, không để nhân viên nữ theo cùng mà để ba cô gái ở lại khách sạn trong thành phố.
Người trẻ ở nơi này đã ra ngoài làm việc hết, rất nhiều người sau khi rời khỏi đây mấy năm sau mới quay lại một lần.
Ngôi làng này đa số chỉ có người già với trẻ nhỏ, cũng có mấy giáo viên, phòng học lại quá cũ, năm ngoái suýt nữa sập, may mà các giáo viên phản ứng kịp thời nên mới không có thương vong.
“Vẫn nên chú ý một chút.”
Trê giày Lạc Thiên Viễn còn dính đầy bùn đất, lúc đoàn người đi chọn địa điểm xây lớp học lại vừa hay đụng phải Thẩm Yến.
Lạc Thiên Viễn đi đầu tiên, nhìn thấy có một cậu bé xuất hiện ở đây còn hơi bất ngờ.
Rõ ràng cậu bé này không phải người ở đây.
Trưởng thôn đứng bên cạnh Lạc Thiên Viễn dùng tiếng phổ thông không chuẩn lắm giải thích: “Cậu bé kia đến tìm họ hàng, người nhà kia mấy năm trước đã dọn nhà đi rồi.”
Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng.
Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lạc Thư Nhan đang đi theo mình.
Chỉ thấy Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn Lạc Thiên Viễn, đột nhiên cậu không biết nên thả lỏng hay nên lo lắng, cô nhìn thấy Lạc Thiên Viễn sẽ có phản ứng gì...
Thẩm Yến đi tới bên cạnh, nhường con đường vốn không rộng lắm cho đoàn người của Lạc Thiên Viễn.
Đột nhiên Lạc Thư Nhan hỏi: “Thẩm Yến, đấy có phải ba ba mình không?!”
Lúc cô hỏi câu này, nước mắt cô rơi xuống lã chã.
Thật ra lúc có ma vẫn có ký ức, thời gian mất càng ngày càng dài, ký ức cũng sẽ dần dần phai nhạt cho đến khi biến mất, có quỷ thì ngay từ đầu đã không có ký ức, ký ức này không hề biến mất mà bị niêm phong lại. Trong tiềm thức cô nhìn thấy người thân của mình cô vẫn cảm nhận được.
Thẩm Yến nhẹ nhàng gật đầu.
Đọc Full Tại truyenggg.com
Lạc Thư Nhan đã nhận được đáp án khẳng định, không hề nghĩ ngợi mà chạy như bay về phía Lạc Thiên Viễn, cô muốn nhào vào lòng ba ba, thế nhưng lại tốn công vô ích, hồn ma không thể chạm vào con người. Cô bay xuyên qua người ông, ngã nhào trên đất, lại đứng lên, thử một lại một lần nữa, mỗi lần tiếng khóc lại càng lớn hơn.
Thẩm Yến không đành lòng quay đầu đi, không muốn nhìn thấy cô như vậy, cậu cố gắng nhịn lại, hốc mắt đỏ lên.
Cậu không phải người thân của cô, cậu không thể ra quyết định cho cô.
Lạc Thư Nhan mệt mỏi, ngồi dưới đất, khó chịu nhìn bầu trời che mặt gào khóc.
Trong lòng Thẩm Yến rất buồn bực rất khó chịu, cậu quen Lạc Thư Nhan lâu như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc nức nở ra thì cô vẫn luôn rất vui vẻ, vẫn luôn nở nụ cười, cậu cảm thấy cô lạc quan sáng sủa, làm ma cũng là con ma hoạt bát nhất. Cậu nghĩ cô sẽ vượt qua dễ thôi. Có lẽ chỉ khi nhìn thấy người thân, thấy được người mình thương nhất mới dám bộc lộ ra cảm xúc chân thật?
Lạc Thiên Viễn đang đi về phía trước đột nhiên quay đầu.
Trợ lý bên cạnh anh vội vàng hỏi nói: “Sao vậy tổng giám đốc Lạc?”
Lạc Thiên Viễn lắc đầu, “Luôn có cảm giác như tôi nghe thấy tiếng ai đấy đang khóc.”
Lại cẩn thận vểnh tai lên nghe, nhưng không nghe thấy gì, có thể do gần đây anh nghĩ ngơi không tốt nệ tinh thần không tỉnh táo lắm.
Chờ đến khi đoàn người rời đi, Thẩm Yến yên lặng đứng bên cạnh Lạc Thư Nhan, hai người ngồi cạnh gốc cây.
Lạc Thư Nhan đã bình tĩnh lại, đang cúi đầu nhìn con kiến trên đất, trước giờ cô luôn liên tục líu ríu, giống như không bao giờ hết lời để nói, yên tĩnh như bây giờ khiến Thẩm Yến thấy không quen.
Về sau, có lẽ do Lạc Thư Nhan thấy mệt mỏi, cô nằm trên đồng cỏ nhìn lên bầu trời ngủ thiếp đi.
Thẩm Yến không đành lòng đánh thức cô, lặng lẽ đi theo những người kia, đi tới trường tiểu học cũ ở ngôi làng này, lúc nào bên cạnh Lạc Thiên Viễn cũng có người, lúc này có người đưa hộp cơm tới, Lạc Thiên Viễn thấy không muốn ăn. Anh ngồi một bên, Thẩm Yến đi tới, đứng cách một khoảng cách nhìn Lạc Thiên Viễn, cậu đi về phía Lạc Thiên Viễn, trợ lý của Lạc Thiên Viễn đứng dậy, muốn ngăn cậu, nhưng lại bị Lạc Thiên Viễn gọi lại.
Lạc Thiên Viễn hỏi Thẩm Yến: “Tìm chú có chuyện gì không?”
Thẩm Yến nhẹ gật đầu, “Chú, cháu muốn hỏi bao giờ thì mọi người ròi đi, nếu như đi, có thể tiện đường chở cháu một đoạn khônh? Xe cháu thuê không đi được.”
Lạc Thiên Viễn không do dự, nhìn về phía trợ lý: “Tiểu Trương, xe chúng ta còn trống không?”
Trợ lý chần chờ nói: “Còn hai ghế.”
Bản thân Lạc Thiên Viễn là người trượng nghĩa, anh đột nhiên hỏi: “Nhóc con, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Yến: “Mười sáu.”
Biểu cảm Lạc Thiên Viễn đau thương, nếu như con gái anh còn sống, có lẽ cũng sẽ lớn như thế: “Vậy được rồi, cháu về thành phố với bọn chú đi.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Thẩm Yến muốn nói vớ Lạc Thiên Viễn, nói cho anh biết Lạc Thư Nhan vẫn chưa rời đi, cô ở ngay bên cạnh ông, nhưng lời đến khóe miệng lại không nói ra nổi, không biết sao cậu bắt đầu hắt xì liên tục hoàn toàn không dừng được! Lạc Thiên Viễn với trợ lý đều bị cậu làm giật mình, Lạc Thiên Viễn đứng dậy đi đỡ Thẩm Yến, vừa giúp cậu dễ thở hơn vừa vỗ lưng cho cậu, Thẩm Yến hắt xì gần hai phút...
“Cháu không sao chứ?” Lạc Thiên Viễn cau mày, “Có muốn chú đưa cháu đến trạm xá ở trên trấn khám không?”
Thẩm Yến xua tay, cậu nghĩ do bản thân không quen khí hậu ỏa đây, vừa mớ hít thở bình thường, lúc chuẩn bị nói tiếp với Lạc Thiên Viễn, cơn hắt xì vừa nãy lại cuốn tới.
...
…
Chờ lúc Thẩm Yến mệt mỏi trở lại trên đồng cỏ tìm Lạc Thư Nhan, biểu cảm cậu đờ đẫn, trong tay còn nắm chặt mấy gói giấy với mấy hộp thuốc trợ lý của Lạc Thiên Viễn cho.
Vừa rồi nếu như không phải cậu chạy thật nhanh, chỉ sợ cậu đã bị đưa đến trạm xá trên trấn khám rồi.
Cậu chắc chắn bản thân không bị bệnh, hắt xì là để ngăn cản cậu nói với Lạc Thiên Viễn chuyện Lạc Thư Nhan vẫn còn ở đây, chẳng lẽ đây là chuyện không thể nói với người khác sao?
Cũng đúng, đây là hiện tượng phi tự nhiên.
Lạc Thư Nhan nhìn lên bầu trời, thấy Thẩm Yến cả nửa ngày không có phản ứng, cô chủ động tìm chủ đề nói: “Hóa ra cậu ngồi xe đi xa như vậy, là để dẫn mình đến gặp ba ba mình?”
Thẩm Yến không lên tiếng.
“Hóa ra ba ba mình làm từ thiện, mình nghe thấy mấy dân làng nói là ba ba mình muốn xây trường học cho bọn họ.” Lạc Thư Nhan đã không còn nhớ rõ mọi chuyện, sự gần gũi của cô với Lạc Thiên Viễn đến từ tiềm thức, sâu trong nội tâm, cô quay đầu, đôi mắt to trong veo lại sáng tỏ, “Xem ra ba ba mình là người cực kỳ tốt, đúng không!”
“Rất khó để dùng tốt và không tốt để định nghĩa nhà tư bản.” Thẩm Yến đánh giá tương đối đúng trọng tâm.
Lạc Thư Nhan sững sờ, vội vàng bò lên, “Nhà tư bản? Ý cậu là ba ba mình cũng rất có tiền?”
Thẩm Yến không biết nên nói như thế nào, mỗi lần điểm chú ý của Lạc Thư Nhan đều quá kỳ quặc.
“Ừm, có tiền.”
Thẩm Yến kể lại đơn giản tình hình khi cô còn sống, ví dụ như từ nhỏ cô được ba ba nuôi lớn, hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, ví dụ như tình cảm hai cha con rất tốt, ví dụ như ba ba cô thật sự rất có tiền.
Một giây sau Lạc Thư Nhan tiến vào trạng thái hưng phấn: “Vậy có tiền đến mức nào, có bằng nhà cậu không?”
Thẩm Yến: “...”
“Nói đi, mình muốn biết.”
“Không kém hơn là bao.” Thẩm Yến giải thích với Lạc Thư Nhan, “Nhà mình ở phương bắc tương đối tốt, sản nghiệp của nhà cậu ở phương nam ở tương đối nhiều. Thật ra không thể so sánh được, nhưng nếu nhất định phải so sánh tài sản, mình cảm thấy có lẽ không kém nhau bao nhiêu.”
Lạc Thư Nhan sợ ngây người, “Vậy chẳng phải mình là Lạc phương nam à?”
Thẩm Yến bất đắc dĩ bóp sống mũi, “Nếu cậu nhất định phải tự xưng như vậy, cũng có thể.”
Lạc Thư Nhan đắc ý, nghĩ đến nhà mình giàu không kém gì nhà Thẩm Yến, cô lập tức cảm thấy hoàn cảnh bản thân khác hẳn!
Cô còn nói: “Sau này mình tiêu tiền cậu thì cậu ghi lại vào giấy ghi nợ, để cho ba ba mình tra cho cậu.”
Có đôi khi cô thấy tiêu tiền của Thẩm Yến không tốt lắm, nhưng chỉ có đồ mà Thẩm Yến mua cho cô thì cô mới có thể sử dụng, cảm giác như thiếu nợ này khiến cô không được tự nhiên, không đến khi cô rất thèm thì cô không mở miệng bảo Thẩm Yến cô muốn.
Hiện tại tốt rồi, ba ba cô có tiền nha!
Thẩm Yến vừa định nói ‘mình chỉ nói cho ba ba cậu biết cậu tồn tại đã bị thiên đạo trừng phạt, đừng nói đến đòi tiền của ba ba cậu’, lời đến khóe miệng lại nuốt lại, “Được, cậu coi mình như thẻ tín dụng, đã đến lúc mình tìm ba ba cậu, để ba ba cậu trả nợ rồi.”
Lạc Thư Nhan làm dấu OK, “Vậy là quá tốt luôn.”
Hai người nói chuyện lúc có lúc không, nhìn mặt trời lặn xuống núi, cảm nhận được làn gió nhẹ thổi qua, Thẩm Yến nghiêng đầu nhìn Lạc Thư Nhan đang ngâm nga một bài hát, miễn cưỡng đè xuống nỗi buồn vô cớ trong lòng, hỏi: “Bây giờ cậu đã gặp được người mà cậu không buông bỏ được rồi, có phải cậu sẽ đi đầu thai không?”
Lạc Thư Nhan a một tiếng, tạm ngừng, yên lặng, không biết nên trả lời như thế nào.
Rất nhiều con ma hướng tới cuộc sống mới, cô thường xuyên nhìn thấy mấy con ma cầu thần bái Phật, bày ra bộ dạng mê tín phong kiến mong được đầu thai vào người tốt.
Dường như cô không quá thích thú với cuộc sống mới.
Cô không nỡ bỏ ba ba, cũng không nỡ bỏ Thẩm Yến.
Thế nhưng, Thẩm Yến nói đúng, hình như cô không lý do gì để vương vấn nữa.
Cô nhìn thấy ba ba rồi, không phải sao?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ đến Hall...
Không đúng, vẫn có lý do!
Đột nhiên Lạc Thư Nhan phấn chấn, “Hall muốn đợi đến khi em trai cậu ấy sinh ra mới chịu đi. Vừa nãy cậu nói mình với ba ba mình sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại mình không có ở đây, cha mình chỉ còn một mình, vậy nhất định rất cô đơn, mình muốn đợi ba ba mình kết hôn rồi sinh cho mình một đứa em gái hoặc em trai rồi mới đi. Còn có, mình vẫn chưa được thấy cậu tốt nghiệp đại học, chưa được thấy cậu mặc lễ phục tốt nghiệp, chưa được thấy máy bay tư nhân của cậu.”
Thẩm Yến quay đầu, không muốn để Lạc Thư Nhan nhìn thấy ý cười mà cậu không giấu nổi trên mặt: “Vậy cậu đợi đi.”