Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm

Chương 87

Hà Diệp mời năm nữ sinh tới nhà chúc mừng sinh nhật. Bố mẹ Hà Diệp đều rất cởi mở, sau khi đặt bánh sinh nhật cùng với pizza cả hamburger mà trẻ ở độ tuổi này thích ăn xong, lại tới nhà hàng gọi một bàn thức ăn ngon, rồi để lại không gian riêng cho bọn họ, còn bố mẹ thì có việc bận rộn phải rời đi. Mấy nữ sinh tụ tập chung một chỗ còn có thể xốc nóc phòng lên, trong nhà Hà Diệp có đầu DVD còn có mic riêng, bọn họ giống như đang ở KTV hát xong một bài tiếp một bài.

Các nữ sinh hát mệt mỏi rồi lại nằm trên ghế sa lon bắt đầu buôn chuyện.

Từ thành tích học tập nói tới giáo viên rồi lại nói đến có mấy đôi chim nhỏ trong lớp lén lút yêu đương.

Ngô Viên Viên ngồi bên cạnh Lạc Thư Nhan, cô cắn ống hút nói: “Hình như Thẩm Yến có quan hệ rất tốt với đám Giang Uyên, mình nghe nói hình như lúc trước Giang Uyên với Doãn Vũ Giai học chung một lớp, Giang Uyên còn từng theo đuổi Doãn Vũ Giai, không biết chuyện này là thật hay giả.”

Giang Uyên cũng được coi như một nhân vật nổi tiếng ở lớp mười.

Dáng dấp đẹp trai, chơi bóng rổ rất tốt, mặc dù thành tích không được tốt như vậy, nhưng chắc chắn không phải học kém, làm người trượng nghĩa lại nhiệt tình, mặc đồ bóng rổ đi ngang qua hành lang giáo viên, kiểu gì cũng sẽ khiến tim của không ít nữ sinh đập rộn lên. Thời học sinh không chỉ có mỗi dạng lạnh lùng kiêu ngạo của Thẩm Yến mới hấp dẫn nữ sinh, rất nhiều nữ sinh càng thích loại thiếu niên sáng sủa như ánh nắng này hơn.

Hà Diệp oa một tiếng: “Không thể nào? Mình còn không thấy bọn họ nói chuyện bao giờ. Thật sự chung một lớp?”

“Bạn cùng bàn của mình từng học chung một lớp với họ, là cậu ấy nói cho mình nghe, dù sao xem ra Doãn Vũ Giai cũng không giống người sẽ thích kiểu người giống Giang Uyên.”

Đọc Full Tại truyenggg.com

Lạc Thư Nhan cười cười, trái lại cô cảm thấy Doãn Vũ Giai thích Giang Uyên, mà Giang Uyên từ thời học sinh đã là ‘móng heo lớn’ điển hình, nói cậu ta từng theo đuổi Doãn Vũ Giai thì cô tin, nhưng nếu muốn nói cậu ta thích Doãn Vũ Giai bao nhiêu... Thì cô lại không tin. Cũng khó trách bảo sao Doãn Vũ Giai lại cực kỳ phản cảm với chuyện người nào thích ai, ai với ai yêu sớm, rất có thể cũng bị nam sinh ở giai đoạn chưa trưởng thành thích ai cũng như cơn gió làm tổn thương. Vẻ ngoài Doãn Vũ Giai cũng rất xinh đẹp, thường xuyên có người viết thư tỏ tình cho cô, cô lại cực kỳ ‘lạnh lùng’, mỗi lần nhìn thấy mấy lá thư kia cũng không thèm đọc mà trực tiếp vứt đi.

Nói tới Giang Uyên, đương nhiên mấy nữ sinh cũng sẽ nghĩ tới Thẩm Yến.

Hà Diệp nhìn Lạc Thư Nhan một chút, cười mờ ám nói: “Dù sao ai yêu đương mình cũng sẽ cảm thấy không bền, dù sao chúng ta cũng không phải đang học đại học, còn tại đang học năm đầu cấp ba đấy, mấy năm liền khắp đập đổ một đống cặp, thi đại học lại đánh ngã thêm một nhóm, chị mình bảo giống như sóng lớn đánh vào bãi cát ấy, cho dù có đi đến đại học cũng không được mấy đôi. Lạc Thư Nhan, chắc chắn sau này cậu sẽ thi Thanh Bắc đúng không, Thẩm Yến cũng thế, hai ngươi lại là hàng xóm, từ nhỏ đã lớn lên với nhau rồi, dù sao mình cảm thấy hai người nhất định sẽ sóng lớn đánh cát vẫn còn lưu.”

Mọi khi cũng hay bị người trêu chọc như thế nên Lạc Thư Nhan rất bình tĩnh. Nhưng lúc này đây, trong tay cô cầm cái cốc, lại hiếm khi sửng sốt một lần.

Ngô Viên Viên cũng nói: “Nhất định sẽ vậy nha”

Lạc Thư Nhan nhìn chằm chằm coca trong cốc, không lên tiếng, dường như tất cả mọi người xung quanh đều rất tin tưởng vào cô với Thẩm Yến, hầu như tất cả những người trêu chọc cô cuối cùng đều bổ sung thêm một câu, hai người các cậu nhất định sẽ luôn ở bên nhau...

Ngay cả bạn thân Đường Vũ ở cấp hai cũng nói như vậy, hai người họ còn cá cược với nhau.

Vì sao bọn họ lại nghĩ vậy chứ.

Lạc Thư Nhan năm nay mới lớp mười, cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi tương lai sẽ ra sao.

Trước đó nữa, cô đã nghĩ sẽ cùng thi cấp ba cùng lên đại học với Thẩm Yến, cô biết Thẩm Yến cũng nghĩ như vậy, nhưng cô không biết, nếu như ý nghĩ ích kỷ sâu trong lòng cô bị Thẩm Yến phát hiện thì sẽ như thế nào...

Tất cả mọi người nói, cậu chỉ đối xử tốt với cô, nhưng cô biết cậu là người cực kỳ lí trí, trong thời khắc quan trọng này, trước khi tiến vào đại học cậu sẽ không để chuyện yêu đương với ai làm ảnh hưởng đến học tập, cậu giống như Doãn Vũ Giai, Doãn Vũ Giai cũng khinh thường yêu sớm giống vậy. Có lẽ do cô ấy từng bị tổn thương bởi chuyện yêu sớm này nên lúc này mới hăng hái học tập thật giỏi, còn cậu thì trong cuộc sống không hề tồn tại hai chữ yêu sớm, cô biết rõ hơn bất cứ ai chuyện cậu quan tâm chuyện học tập, nghiêm túc với việc học tập tới mức nào. Chính bởi vì không có kế hoạch này, cho nên dù nữ sinh khác có tốt cậu cũng không nhìn nhiều.

Vậy nếu lên đại học thì sao?

Cô phát hiện, cô không muốn nhìn thấy Thẩm Yến đối xử tốt với nữ sinh khác, cũng không muốn cậu nhìn nữ sinh khác.

Ý nghĩ ích kỷ như vậy khiến cô kinh hãi: Rõ ràng cô không phải người để ý như vậy mà.

Liệu cậu có nghĩ cô có bệnh khi biết cô có ý nghĩ như vậy không

Lạc Thư Nhan không tiếp tục đề tài này, những người khác cũng đã quen, rất nhanh lại bắt đầu buôn dưa chuyện người khác.

Ngày mai còn phải đến tự học sớm, nên bọn họ chỉ chơi đến hơn tám giờ đã chuẩn bị về nhà.

Cao Nghiệp lái xe đến dưới lầu chờ Lạc Thư Nhan.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Ngồi ở ghế sau xe, rất hiếm khi Lạc Thư Nhan lại không buôn chuyện với Cao Nghiệp, cô ngơ ngẩn nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, bây giờ đang là thời điểm náo nhiệt nhất ở Bắc Kinh, rất nhiều sạp hàng nhỏ đã xuất hiện, đầu phố này cũng rất đông đúc, xe cũng di chuyển chậm như ốc sên, đột nhiên Lạc Thư Nhan lại thấy Từ Tòng Giản ở bên đường.

Từ Tòng Giản mặc một cái áo hoodie đơn giản màu đen, đèn ở sạp trái cây bên cạnh chiếu lên mặt anh, anh đang lấy tiền hộ cho người phụ nữ trung niên bên cạnh.

Lạc Thư Nhan nhìn anh qua cửa sổ với đám người đi đường, cô chưa từng nghĩ sẽ tìm hiểu từng li từng tí về Từ Tòng Giản, trên người thiếu niên này có một loại khí chất khiến cô thấy quen thuộc, có thể khiến người ta bị mê hoặc. Nhưng rất kỳ quái, rõ ràng cô phân biệt rõ Từ Tòng Giản là Từ Tòng Giản, Thẩm Yến là Thẩm Yến, có đôi khi cô nhìn Từ Tòng Giản, nhưng lại không nhịn được nghĩ có phải hai năm nữa Thẩm Yến sẽ giống như này không?

Dường như Từ Tòng Giản cảm nhận được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại bị khách đến hỏi mấy câu, anh lại thu tầm mắt lại, đưa túi nhựa cho khách.

Trên phố xe chậm rãi xê dịch, Lạc Thư Nhan cũng không tiếp tục quay đầu nhìn Từ Tòng Giản.



Lạc Thư Nhan lơ đễnh trở về nhà, Lạc Thiên Viễn cũng nhìn thấy tất.

Nói thế nào nhỉ, bây giờ anh mới giật mình hiểu được, giữa người và người có một tầng ngăn cách, dù anh là người thân cận nhất với con gái trên thế giới này, nhưng lúc này anh lại cảm thấy như bản thân là người đứng ngoài hộp thủy tinh, mà con gái anh với Thẩm Yến mới là người bên trong cái hộp thủy tinh ấy, anh chỉ là một người đứng xem, người đứng xem lại không cách nào thay đổi kịch bản.

Lạc Thiên Viễn cầm lấy chìa khóa xe, nói với Lạc Thư Nhan: “Ba ba vẫn chưa ăn cơm tối, đi, Thư Nhan, muốn ra ngoài với ba ba một chuyến không?”

Đương nhiên Lạc Thư Nhan sẽ không từ chối, mặc áo khoác đi theo Lạc Thiên Viễn ra cửa.

Bên ngoài khu chung cư có một phố ăn vặt, Lạc Thiên Viễn mang theo Lạc Thư Nhan tới một quán đồ nướng.

Lạc Thiên Viễn đưa thực đơn cho con gái, nhẹ nhàng nói: “Xem thử xem có muốn ăn gì không.”

Lạc Thư Nhan điên cuồng lắc đầu: “Con không ăn, lượng calo hôm nay đã vượt chỉ tiêu rồi, con ăn bánh ngọt, ăn pizza uống coca, còn ăn rất nhiều đồ ăn vặt!”

Ông bố già nghe vậy thở dài một hơi.

Anh không hiểu nổi tại sao con gái đã gầy như vậy rồi, mà còn muốn làm mấy chuyện giảm calo giảm béo này...

Gầy quá, anh lo lúc con gái gặp gió lớn sẽ không an toàn.

Lạc Thiên Viễn vẫn gọi một đống lớn xiên nướng Lạc Thư Nhan thích ăn, giờ này có rất nhiều người đến ăn dồ nướng, nhưng đều đóng gói mang đi, lúc này trong cửa hàng không nhiều khách lắm, Lạc Thiên Viễn đưa một xâu xiên nướng cho con gái: “Ăn thử xem, không thích ăn thì để ba ba ăn, nghe nói cái này không vệ sinh cũng không sạch sẽ lắm. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn một hai lần.”

Cuối cùng Lạc Thư Nhan không chống lại được sự dụ dỗ của ông bố già nhà mình, đành phải ăn mấy miếng đồ nướng.

“Có phải hôm nay không vui không?” Lạc Thiên Viễn rót cho con gái một cốc nước cam, sau đấy làm bộ lơ đãng nói ra: “Nếu có gì không vui thì có thể nói với ba ba.”

Cũng không phải Lạc Thư Nhan không vui, chỉ là cô không biết nên làm sao bây giờ.

Cô còn chưa đến ngã tư đường, đã không biết nên chọn con đường nào để đi.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Trong lòng cô cũng biết con đường nào mới là đúng, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc rơi vào trạng thái do dự phân vân.

Tựa như, cô biết nên đi bên trái, Thẩm Yến cũng sẽ kiên định không thay đổi đi con đường bên trái, nhưng con đường bên phải kia lại cực kỳ thu hút cô, cô đi thì cũng chỉ có thể đi một mình

Không biết qua bao lâu, Lạc Thư Nhan mới cầm lấy cốc nhựa dùng một lần uống một ngụm nước cam, cười nói: “Thật ra không phải con, là một người bạn của con...”

Lạc Thiên Viễn: “...?”

Không hổ là lớn lên cùng nhau, cách nói chuyện với tâm tư lúc nói chuyện cũng giống y đúc nhau.

Anh cũng không biết nên vui hay nên thấy bất đắc dĩ.

“Bạn của con, ngồi ngay cạnh con luôn, cậu ấy không biết có phải cậu ấy đang thích một nam sinh cùng lớp không.” Lạc Thư Nhan không muốn bị người khác phát hiện ra, tóm tắt mơ hồ rất nhiều chi tiết, không muốn để cho ba ba nghe ra được, cô đang nói về cô với Thẩm Yến, “Nam sinh kia coi cậu ấy như bạn, hai người từng học chung một trường cấp hai, cậu ấy bảo cậu ấy biết nam sinh kia chỉ muốn nghiêm túc học tập, trong lòng cậu ấy biết nên làm gì, bây giờ cậu ấy cũng không nói với nam sinh kia. Nhưng khi cậu ấy nghĩ tới sau khi lên đại học có thể nam sinh kia sẽ thích người khác, ở cạnh người khác là cậu ấy lại thấy rất phiền...”

Lý trí nói cho cô biết cô không nên nghĩ nhiều như vậy, phải một lòng một ý với học tập.

Nhưng trên tình cảm cô lại không nhịn được nghĩ nếu cô có suy nghĩ như vậy  với cậu, vậy thì cô... Dựa vào đâu mà cô không thể là người đầu tiên?

Cô hiểu rõ cậu như vậy, chỉ cần cô muốn cô có thể làm người đầu tiên chứ? Thế nhưng là mỗi lần cô đọc tiểu thuyết cô đều đau lòng thay nữ phụ một chút, mỗi khi câu chuyện bắt đầu nữ phụ sẽ vì thích nam chính mà khuôn mặt dữ tợn, làm hết tất cả mọi chuyện xấu, chỉ để đuổi nữ chính bên cạnh nam chính đi, thế nhưng mặc kệ cho dù cô có làm thế nào, nam chính vẫn chỉ thích nữ chính mà sau này anh ta gặp được.

Cô sẽ nghĩ, tại nữ chính chưa từng xuất hiện trong thế giới lúc trước của nam chính, nam chính với nữ chính cũng từng có những hồi ức đẹp đẽ mà?

Sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô làm nữ phụ trong câu chuyện của người khác. Nếu như cô dùng tình nghĩa của cô với Thẩm Yến, đi đường tắt làm người đầu tiên, vậy liệu sau này lúc Thẩm Yến gặp được nữ chính của cậu, có phải cô cũng đổi từ người trong lòng thành nữ phụ như con hề nhảy nhót không? Cô không muốn.

Lạc Thư Nhan nói chuyện này rất bình tĩnh, như thể cô chỉ đang kể một câu chuyện của người khác, nhưng vẻ u sầu, uất ức giữa lông mày cô vẫn bị Lạc Thiên Viễn bắt được.

Lạc Thiên Viễn để đũa xuống, không biết chuyện gì xảy ra, tại buổi tối đó, nghe con gái mới biết yêu nói lên chuyện buồn phiền của bản thân lại khiến anh cảm thấy hơi chua chát.

Có lẽ quan hệ của bố mẹ với con cái là như vậy đi.

Hiện tại anh chỉ có thể là người đứng bên ngoài cái hộp thủy tinh này.

Đọc Full Tại truyenggg.com

Anh muốn vươn tay ra để xoa đầu an ủi con bé như bao lần trước, tay vừa vươn ra, nhưng anh lại hạ tay xuống, ánh mắt dịu dàng: “Chắc bạn học của con cũng học năm đầu cấp ba nhỉ, giống như con nói, bạn con có quan hệ rất tốt với nam sinh kia, đứng dưới góc độ người từng trải bố thấy đây không phải chuyện quan trọng nhất hiện tại,. Đương nhiên, không phải bố phản đối, cũng không phải phủ định tình cảm ở giai đoạn độ tuổi này, trái lại nếu sau này nhớ lại có khi đấy lại là một kỷ niệm đẹp. Hiện tại có rất nhiều phụ huynh có thái độ phê phán với yêu sớm, thật ra bố cảm thấy yêu đương không chia sớm muộn, nó là một loại bản năng của con người, giống như khi còn bé sẽ thích một bộ váy đẹp...”

“Vậy tại sao phụ huynh như bố lại phê phán chuyện này nhỉ? Bởi vì ở thời điểm này chuyện các con thích một người theo bản năng thật sự rất đẹp, người từng qua cái tuổi này sẽ rất khó có thể đơn thuần thích một người như ở tuổi này, thời học sinh mỗi người đều tưởng bản thân chính là người đặc biệt nhất. Mỗi một đôi lúc mới bắt đầu yêu nhau sẽ tưởng tượng rất xa, nhưng bây giờ các con không có năng lực kinh tế, thậm chí không có cách nào để sống tự lập, các con vẫn còn chưa đủ trưởng thành, có mấy đôi lúc chia tay rất đau khổ, nhưng đến mấy năm sau nhớ lại lại thấy rõ ràng có thể dùng cách rất dễ dàng để giải quyết những mâu thuẫn kia. Vấn đề gặp phải khi yêu đương ở tuổi mười lăm trong mắt đôi yêu nhau ở tuổi hai mươi lại chỉ là vấn đề nhỏ, thậm chí còn không phải là vấn đề.” 

Lạc Thiên Viễn nhìn về phía con gái vẫn còn đang ngơ ngẩn: “Đây chính là thời cơ, thời cơ rất quan trọng, có lẽ kết quả của yêu một người lúc mười lăm tuổi sẽ khác với yêu một người lúc hai mươi tuổi. Thư Nhan, con có thể nói với bạn con, nếu không ngại chờ một chút, nho càng chín sẽ càng ngọt. Đương nhiên, con đường mà các con đi qua có lẽ sẽ không giống con đường mà bố từng đi, cũng chưa chắc kinh nghiệm với đạo lý của bố đã phù hợp với các con.”

Lạc Thư Nhan lại nghe hiểu.

Có những chuyện bây giờ làm với khi đó làm sẽ có kết quả khác nhau.

Cô nguyện ý chờ, đợi đến khi cô trưởng thành hơn, so với đi làm người đầu tiên, cô càng muốn làm người duy nhất hơn.

Nếu như cô không phải nữ chính trong cuộc đời cậu, vậy cô cũng không cần phải đi làm nữ phụ.



Tiết cuối cùng buổi chiều, Từ Tòng Giản nhận được tin nhắn của bạn tốt lúc trước.

Từ Tòng Giản đi tới cửa sau trường học, trường học vì an toàn của học sinh nên không cho phép học sinh ra ngoài mua đồ ăn, Trần Thịnh Phong ngay bên ngoài rào chắn, trong tay cậu ta cầm theo một phần hộp đóng gói, nhét qua khe hở nhỏ hẹp kia, đưa cho Từ Tòng Giản, “Anh em tốt không, cố ý đến Trăm Vị Quán mua cơm cho cậu, còn có khoai tây sợi cậu thích.”

Trần Thịnh Phong chuyển đến Bắc Kinh vào năm đầu cấp ba, lúc ấy thành tích cậu ta không tốt lắm, vì để cho cậu ta có thể tham gia cấp ba ở Bắc Kinh nên để cậu ta học lớp chín, vừa lúc cậu ta học lớp của Từ Tòng Giản.

Sau khi thi cấp ba xong, cậu ta không thi đỗ trường cấp ba ở đây, học cấp ba khác, nhưng vẫn giữ liên hệ với Từ Tòng Giản.

Từ Tòng Giản nhận hộp đóng gói cậu đưa, anh hiểu rất rõ người bạn này, “Có việc nói thẳng.”

Trần Thịnh Phong sờ lên mũi, có chút xấu hổ.

“Không sợ cậu cười, trước kia có người đưa mình một món quà, lúc ấy mình không chú ý lắm nên cứ thế bỏ trong phòng ngủ, đứa em trai ba ngày không đánh là leo lên nóc lật ngói kia của mình lại mượn hoa hiến Phật, chưa được mình đồng ý đã lấy đi tặng cho nữ sinh mà nó thích rồi.”

Từ Tòng Giản: “... Đúng là em trai cậu.”

Trần Thịnh Phong thở dài một hơi: “Cậu cũng biết chuyện của mình với Du Vãn mà, lúc ấy mình thực sự không biết đấy là cô ấy, gần đây mình mới phát hiện thế mà cô ấy từng tặng quà cho mình, mình tìm trong nhà rất lâu. Sau đấy nghe bà nội nói mới biết là em trai mình cầm đi, mình hỏi em minh, lúc đầu tên oắt kia còn không thừa nhận, gần đây bị mình đánh cho không có cách nào khác mới thừa nhận, sau đó thì sao, mình để nó đi nghe ngóng, vậy mà bây giờ cô gái kia đang ở trường học của cậu, mình bảo nó tới lấy mà nó sống chết cũng không chịu.”

Từ Tòng Giản: “Cũng đã lâu, cậu có chắc món quà kia còn không?”

Nói không chừng người ta còn không tìm ra.

Trần Thịnh Phong trong gió rét đặc biệt đáng thương, “Vậy cũng phải thử một chút. Cậu biết đây là gì không, đây chính là báo ứng.”

Từ Tòng Giản cười, “Vậy cậu tìm mình làm gì?”

Đọc Full Tại truyenggg.com

Tinh thần Trần Thịnh Phong tỉnh táo, “Cậu tìm cô gái kia hộ mình đi, hình như bây giờ đang học lớp mười, cái nào ban ta không biết, mình không biết học lớp nào nhưng mình biết tên, cậu đi hỏi thử xem, có lẽ có thể tìm ra.”

Hiện tại Từ Tòng Giản rất muốn trả lại hộp cơm này, mặc dù biết chắc chắn Trần Thịnh Phong có việc cần anh, thế nhưng không nghĩ tới lại là việc này.

Bảo anh đến khối mười tìm nữ sinh đòi quà, anh không muốn làm chuyện này.

Trần Thịnh Phong còn nói: “Anh Giản, giúp em lần này đi, em không cần anh nói, anh chỉ cần tìm cô gái kia bảo em có việc tìm là được, hạnh phúc cả đời em nhờ anh cả đấy...”

Từ Tòng Giản bị quấn lấy không còn cách nào khác, đành phải bất đắc dĩ đồng ý: “Được, cô gái kia tên là gì?”

Trần Thịnh Phong mừng đến không nhịn được, “Lạc Thư Nhan, tên Lạc Thư Nhan.”

*

Tác giả có lời muốn nói:

Từ đầu đến cuối ba Lạc lo lắng nhất không phải vấn đề yêu sớm, chính là vì anh là người từng trải, không phải loại phụ huynh thấy con gái thích ai sẽ nổi điên rồi rơi vào trạng thái phòng thủ toàn diện. Anh chỉ lo con gái với bóng(Tiểu Yến) không thể xử lý tốt vấn đề giữa các cặp đôi, từ đó mất đi đối phương, cho nên anh hi vọng hai đứa bé có thể lớn hơn một chút, trưởng thành hơn một chút mới bắt đầu lo lắng vấn đề này.

Có lẽ, còn có người nhớ kỹ Trần Thịnh Phong or Trần Thịnh Vân?
Bình Luận (0)
Comment