Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 102

Hoa Tín đột ngột rút tay về và thu sát chiêu lại.

Dù đã rút về nhưng áp lực từ sát chiêu chưa suy giảm ngay mà vẫn tiếp tục quét ngang tới. Nhất thời, cả lòng đáy thung lũng Đại Bi chấn động như sấm rền, đất đá nứt vỡ.

Hắn nhanh chóng bước lùi về sau, song linh thức vẫn bị oanh tạc tan nát. Tuy vậy chỉ trong một loáng mắt, hắn đã tụ ra được một cơ thể khác.

Cũng chính thời khắc đó, tà khí đen ngòm bủa trào từ đám dây leo bị quét sạch đi, lộ rõ khung cảnh bên dưới nền đất…

Ở chính giữa là hố sâu cung cấp chất dinh dưỡng cho đám dây leo, hai bên đầu là hai bóng người đứng đối diện nhau qua trận cục cùng hố sâu.

Vân Hãi liếc nhìn bàn tay đang siết chặt rồi vung tay ra sau vai. Tấm cờ phiến khổng lồ lộng gió phần phật cũng theo đó mà được thu về.

Hắn ngước mắt nhìn sang phía này, cất giọng, “Xem ra… ngươi chính là người lập tà trận này.”

Giọng điệu quá chi lạ lẫm, ánh mắt chẳng chút thân quen, Hoa Tín nghe hỏi mà chợt ngẩn người. Hồi sau, hắn mới sực nhớ ra khi linh thức mình hoá hình đã biến thành dáng vẻ của Phong Tiết Lễ theo bản năng.

Vì vậy, hai chữ “Vân Hãi” còn chưa ra khỏi miệng đã bị nuốt ngược vào trong. Mà ngoài việc gọi hai chữ “Vân Hãi”, Hoa Tín đã không còn biết phải nói gì.

Hắn nhìn vị tiên quan trong y bào xanh một hồi lâu mới nói, “Ngươi đến lòng đáy thung lũng Đại Bi để làm gì?”

Vân Hãi còn đang săm soi hắn, nghe hỏi thế thì bật cười, “Lạ thay, ta nên hỏi ngươi câu này mới phải. Toàn bộ khu vực thung lũng đều đặt dưới sự trông coi của ta, ta làm gì ở thung lũng Đại Bi cũng nên xếp vào hàng thiên kinh địa nghĩa, còn ngươi…”

Vân Hãi liếc nhìn trận cục, trông thấy đám dây leo xoắn vặn như mãng xà cuồng loạn giờ đã lặng im, nép xuống lòng hố một cách ngoan ngoãn. Nhưng khi hắn ngước mắt lên lần nữa, lại thấy tấm cờ phiến sau lưng rung lên cành cạch, chứng tỏ khí kình xung quanh vẫn luôn lưu chuyển chưa ngơi và có thể tung chiêu bất kỳ lúc nào.

Tuy thế, hắn lại nói tiếp chứ không ra tay ngay lập tức, “Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc ngươi là người phương nào mà có thể xuống tay bày trận ở nơi này trong thầm lặng không ai hay biết. Nếu hôm nay ta không nhận được truyền thư thì không biết đến chừng nào ta mới phát hiện ra sự dị thường bên dưới lòng đất này.”

Hoa Tín lặng người chốc lát. “Ngươi nhận được truyền thư?”

Vân Hãi có phần ngỡ ngàng, nét mặt cũng thâm trầm hẳn xuống. “Giọng điệu ngươi… ngươi biết truyền thư ta nhắc đến là gì?”

Hoa Tín một thời là Tiên thủ, tất nhiên biết truyền thư là gì.

Một khi vùng đất đặt dưới sự cai quản của tiên nhân nào đó xảy ra vấn đề cần họ phải hạ phàm giải quyết thì tiên nhân đó sẽ nhận được truyền thư. Nhưng nói cho cùng, đấy vẫn là quyết định của Thiên đạo Linh đài.

Thiên đạo tận dụng cơ hội này để đưa Vân Hãi xuống lòng đất thung lũng Đại Bi, khiến hắn phát hiện ra trận cục này…

Hoa Tín sa sầm hẳn nét mặt. Nhưng rồi hắn chợt nghe được lời chốt lại của Vân Hãi sau một hồi suy tư, “Ngươi thuộc tiên môn?”

Hoa Tín thình lình ngước mắt.

Vân Hãi nói, “Phản ứng như vậy hẳn là ta đoán đúng rồi.”

Hoa Tín: “Từ đâu lại nói thế?”

“Trực giác,” Vân Hãi nói. “Sau khi nghe thấy ta nói toàn bộ khu vực thung lũng đều đặt dưới sự trông coi của ta, ngươi chẳng mảy may lộ vẻ ngạc nhiên. Điều này chứng tỏ ngươi từng gặp ta, có biết ta? Hoặc đã từng nhìn thấy ta trong tiên phổ. Không chỉ thế, ngươi còn biết ý nghĩa của truyền thư mà ta nhắc đến. Thêm nữa…”

Hắn chợt ngưng giọng, hàng mày hơi chau lại. Ánh mắt hắn lia một lượt qua người Hoa Tín, thoáng dừng khi đến vai cổ người kia. Trông hắn ngẩn ngơ có vẻ như đang thất thần.

“Thêm nữa thế nào?” Hoa Tín hỏi.

“Thêm nữa tư thế ngươi quá mực thước, thật sự rất giống…” 

Nói đến đây, Vân Hãi mới chợt hoàn hồn, bèn vội chỉnh lại lời, “Thật sự còn chuẩn mực hơn một tiên nhân chân chính như ta, nên chỉ nhìn qua là biết ngay xuất thân từ tiên môn. Ngươi họ gì?”

Hoa Tín bình tĩnh đáp, “Phong.”

Vân Hãi như đã tỏ tường. “À, nhà họ Phong, khó trách khó trách, đây là một trong những gia tộc tiên môn lớn nhất nhân gian.”

Cảm thán xong xuôi, nét mặt hắn đã đổi. Hắn từ tốn nói, “Nếu đã xuất thân từ tiên môn, tại sao lại sa đà xuống con đường này đến độ phải lập tà trận dưới đáy thung lũng Đại Bi?”

Hoa Tín lặng thinh không trả lời.

Sau hồi lâu, hắn mới hỏi, “Tại sao phải nhiều lời với ta như vậy?”

Vân Hãi sững sờ, bản thân hắn có lẽ cũng không tường tận được ngay lý do, chỉ biết trả lời theo phản ứng tự nhiên, “Ta không biết.”

Song liền sau đó, nét mặt hắn đã trở lại như cũ. Hắn cất giọng thờ ơ, “Xưa nay ta đều hành động theo cảm tính, hễ thấy tò mò sẽ hỏi thêm mấy câu, bằng không sẽ bứt rứt khó chịu trong lòng lắm. Nói chứ… cũng có lẽ vì khi nãy ngươi thu sát chiêu về. Lễ thượng vãng lai, có qua có lại, nghiễm nhiên ta cũng không nên đánh liền tay mà nên tâm sự với ngươi đôi lời.”

Những lời này khiến Hoa Tín lặng bặt một lúc lâu.

Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe những lời như thế. Rất lâu về trước hắn từng nghe Vân Hãi nói thế rồi, chẳng qua khi ấy hắn không hiểu được và cũng không thể đồng tình qua loa. Cảm nhận của hắn khi đó là đối phương sống quá cảm tính, dễ rước hoạ vào thân. Vậy mà hôm nay, hắn chỉ cảm thấy thế sự đổi dời, lâu rồi chưa được nghe thấy.

Vân Hãi nhìn vào hố sâu và nói, “Tà trận này được lập bằng linh, thịt và cả máu, xương chỉ để nuôi dưỡng đám dây leo ấy, ngươi làm vậy để đổi mệnh hay để hại người?”

Lúc này, Hoa Tín mới lần đầu nhận ra, khi thốt những câu chữ ấy, giọng điệu người kia còn lộ vẻ hung dữ đe doạ, khiến người ta nghẹn lời không đáp được.

Hắn không trả lời, Vân Hãi lại tiếp tục nói, “Vào những lúc như thế này, đa phần những người ta từng gặp sẽ trả lời cả hai đều không phải, đáp án là họ muốn cứu người. Còn ngươi thì sao? Cũng như vậy sao?”

Hoa Tín đặt tầm mắt trên người hắn và im lặng không nói.

Vân Hãi thấy hắn không trả lời thì lắc đầu. “Có rất nhiều cách để cứu người, sao phải chọn con đường tà đạo như vậy.”

Trong câu nói, dường như sự tò mò “lễ thượng vãng lai” đã đi đến hồi kết. Cờ phiến trong tay hắn run lên nhè nhẹ.

Hắn vừa định tung chiêu thì Hoa Tín đột nhiên nói, “Phương pháp bình thường không có tác dụng.”

Vân Hãi ngước mắt nhìn sang. “Tại sao?”

Hồi lâu sau, Hoa Tín mới thả nhẹ giọng, “Vì ta muốn cứu người đã chết.”

Khoảnh khắc đó, toàn bộ thung lũng Đại Bi chìm vào tĩnh lặng.

Vân Hãi không hiểu tại sao, song vẫn dịu giọng hẳn đi dù không hề cố ý. Hắn hỏi, “Người đó là ai?”

“Là…” đối phương nói ra một tiếng rồi mơ màng nét mặt, im lặng như không biết nên miêu tả ra sao. Chẳng rõ mất bao lâu, Vân Hãi mới nghe một câu, “Ái đồ của ta.”

“Ái đồ…” Vân Hãi lặp lại theo, rồi hỏi tiếp, “Vì sao hắn chết?”

Câu hỏi này dường như còn khó trả lời hơn, vì hắn thấy người kia rủ mắt, trầm mặc một lúc lâu hơn khi nãy rồi mới thốt, “Bị một kiếm đâm xuyên.”

Trái tim Vân Hãi gõ nhịp dồn dập, tưởng chừng có thể cảm giác được như thế nào là một kiếm xuyên tim.

Hắn lại cụp mắt nhìn hố sâu, quan sát đám dây leo trong mê man. Đến khi hoàn hồn, hắn mới nhận ra mình đã vô tình hỏi một câu. Hắn hỏi, “Ngươi có đau lòng không?”

Đối phương đáp, “Đau lòng.”

Vân Hãi gật đầu. 

“Cũng phải, ta hỏi thừa mất rồi.” Vân Hãi nhìn vào hố sâu kia và nói, “Nếu không đau lòng thì làm gì đến mức phải dùng mệnh nuôi mệnh đâu.”

Hắn dường như sực nhớ ra điều gì đó, bèn tiếp tục, “Nói đến, ta cũng có một sư phụ. Có những lúc nhàn rỗi ta cũng suy nghĩ không biết nếu nhỡ sau này ta xảy ra chuyện gì, liệu người có đau lòng hay không?”

Rồi không chờ đối phương trả lời, hắn đã nói tới, “Nhưng bây giờ ta lại mong người không nên đau lòng quá.”

“Vì sao?”

“Vì ta sợ người sẽ trở thành giống ngươi.”

Khi những lời này vang lên, không gian lặng yên không một tiếng động.

“Có điều người sẽ không…” Vân Hãi nhủ thầm trong bụng.

Vì người chính là Tiên thủ Minh Vô cơ mà.

Vừa dứt lời, cờ phiến trên tay hắn dịch chuyển. Hàng mấy chục thớ vải vun vút lao thẳng ra, tấn công bóng hình đang lặng im không hé nửa lời ở đối diện.

Đối phương rút sát chiêu một lần, hắn đáp lễ một khắc, lễ thượng vãng lai, có qua có lại vậy là huề.

Dù thứ tà trận này được bài bố ở thung lũng Đại Bi để cứu người, nhưng nó cũng sẽ hại người và để lại mối hiểm hoạ khôn lường. Dẫu hắn cảm thông, nhưng không vì thế mà xiêu lòng. Đây chính là sự công bằng mà hắn nhìn nhận.

Thế nhưng, khi cờ phiến dẫn theo áp lực đủ khả năng siết chết tà ma sắp cuốn chặt lấy người bày trận, Vân Hãi kinh ngạc trong giây lát. 

Vì hắn nhận thấy người bên kia hãy còn đang thẫn thờ, không hề có ý định đánh trả.

Hắn trông thấy ngọn đèn dầu lửng lơ bên cạnh bóng người cao cao ấy mà lòng chợt thảng thốt.

Ánh huỳnh quang đó dấy lên trong lòng hắn hình ảnh ngọn đèn chiếu thế của Hoa Tín. Khi băng qua rừng hoang đất vắng về đêm, lẩn sau màn sương mù che phủ, ánh đèn ấy cũng lập loè thứ ánh sáng mờ ảo như kia.

Vân Hãi trợn to mắt!

Hết thảy tựa như vận mệnh an bài…

Khi cờ phiến chạm đến cổ người nọ, Vân Hãi loáng thoáng nghe tiếng một danh hào hô lên trong gió lùa qua thung lũng khoáng đãng —

Có ai đó đã chui xuống lòng đất thung lũng Đại Bi, gọi người xa lạ lập nên tà trận này một tiếng, “Tiên thủ Minh Vô.”
Bình Luận (0)
Comment