Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 105

Điều khó lòng tưởng tượng nhất với một Hoa Tín cầm kiếm hạ phàm chính là việc “Vân Hãi đã mất mạng”.

Nhưng sau này hắn mới hiểu hoá ra “mất mạng” còn chưa phải kết quả tồi tệ nhất.

Tồi tệ nhất là việc hắn đã tự tay gi3t chết người kia.

Hôm đó, Tiên thủ Minh Vô quỳ trên đường núi thung lũng Đại Bi, mắt đăm đăm vào gương mặt tà ma Vân Hãi bị ghim dưới kiếm mình. Trước lúc vĩnh viễn khép lại đôi mắt, đối phương đã thốt lên một câu không thành tiếng.

Hắn nói, “Người sẽ nhớ rõ ta chứ…”

Khoảnh khắc ấy, Tiên thủ Minh Vô bỗng thấu tỏ rất nhiều điều trước đây hắn không thể tuỳ tiện đồng thuận.

Trong lòng hắn ngập tràn một suy nghĩ: Miễn có thể làm người bị ghim dưới kiếm sống lại thì đánh đổi giá nào cũng được.

Hắn giam linh phách Vân Hãi trở vào thể xác, ngay lập tức chôn người xuống đáy thung lũng Đại Bi, trói bằng dây leo thần rồi trấn hết lại dưới trận pháp.

Thoạt nhìn, dường như trận pháp kia được dùng để áp chế tà ma vĩnh viễn không thể siêu sinh, nhưng thực tế nó có tác dụng níu giữ linh phách Vân Hãi không phân tán ra bên ngoài.

Hắn giam giữ người kia hòng chờ một cơ hội.

Sau khi hoàn tất hết mọi việc, Hoa Tín thu kiếm về, đặt thêm một tầng phong ấn trước miếu thờ ở thung lũng Đại Bi rồi mới trở về Tiên Đô.

Sau này, mỗi khi tình cờ nhắc đến sự việc ngày hôm ấy, các tiên trên Tiên Đô đều nói, “Tiên thủ Minh Vô ra tay trả thù cho đệ tử mình, nhưng sát phạt tà ma vốn là trách nhiệm của Thiên Túc, hành động của Tiên thủ đã vi phạm tiên quy nên sau khi trở lại Tiên Đô, hắn phải tự đi đến Linh đài nhận phạt, tiếp đó bế quan tĩnh tu một thời gian trong cung phủ mình, sau nữa mọi thứ mới trở về như thường lệ.”

Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy đó là sự thật. Và Hoa Tín cũng hy vọng mọi người nghĩ vậy.

Nhưng cứ phải tồn tại một số ngoại lệ.

Ví như Lễ các.

Lễ các trông nom công việc linh tinh trên Tiên Đô, đó đều là mấy chuyện vặt vãnh không tên, không đáng chú ý và cũng chẳng ảnh hưởng đến ai.

Trên Tiên Đô ai cũng đinh ninh như vậy.

Trước đây Hoa Tín cũng nghĩ như thế, tuy nhiên sau khi trở về từ thung lũng Đại Bi, hắn đã đổi cách nghĩ. Nguyên do là vào thời điểm nhận phạt nên phải bế quan tĩnh tu, hắn bất chợt nhận ra một điều, trên Tiên Đô có một số người dẫu dùng cách nào cũng không tránh được…

Đó là các tiên sứ và tiên đồng Tiên Đô đâu đâu cũng thấy.

Linh đài có, cung phủ có, gần như tại mỗi ngóc ngách Tiên Đô đều có.

Khi đó, trên cơ thể Hoa Tín có bám khí tà ma, trong khí tà ma còn vương dấu tích Vân Hãi, mà hắn không muốn bất kỳ một ai phát hiện ra sự bất thường nào.

Hắn càng không muốn thì càng cảm thấy hết thảy những người xung quanh mình đều là chướng ngại. Chướng ngại lớn nhất chính là các tiên sứ và tiên đồng. Mà tất cả các tiên sứ, tiên đồng đều xuất thân từ Lễ các.

Bởi vậy, Tiên thủ Minh Vô khá đề phòng Lễ các vào thời điểm đó. Có một đợt, trong lúc đề cập đến chuyện nhỏ nhặt gì đó với người khác, hắn cất giọng hờ hững, “Nếu có điều khó hiểu thì có thể đến thỉnh giáo hai vị tiên quan ở Lễ các hay hơn tìm ta đấy.”

Người kia mới thắc mắc, “Sao ngài nói thế?”

Hắn đáp, “Lễ các rất cần cù, có mối quan hệ với tất cả các tiên trên Tiên Đô nên biết được rất nhiều chuyện, có khi còn nhiều hơn cả Linh đài chúng ta nữa.”

Người kia bấy giờ mới ngộ ra, bèn đồng tình, “Quả thật là vậy, Lễ các còn có giao tình với cả hai vị Linh Vương và Thiên Túc cơ mà.”

Lúc đó, Hoa Tín nghĩ bụng, ai mà không có bí mật? Chỉ e đến cả hai vị tách biệt với Linh đài ngoài kia cũng có, mà ngay cả thân phận của hai người cũng đã là một bí mật rồi.

Nói không chừng, đến cả Thiên đạo vô hình vô dạng kia còn có bí mật.

Mà còn Lễ các thì những bí mật trên Tiên Đô còn có thể giữ kín được bao lâu? Hễ muốn biết chuyện gì, chỉ cần tới tán gẫu với Tang Phụng, Mộng Cô mấy câu là có khi lộ ra chút đỉnh manh mối ngay.

Không bao lâu sau cuộc trò chuyện đó, Tang Phụng của Lễ các can thiệp vào vài việc dưới nhân gian, vi phạm tiên quy nên phải nhận xử phạt, bị điều ra khỏi Lễ các và trở thành sơn thần núi Bất Động.

Tang Phụng làm sơn thần trông coi núi Bất Động được mười mấy năm. Trong một lần đến nhân gian xử lý chút việc linh tinh, anh ta gặp trục trặc nên được Mộng Cô ra tay giúp một phen. Khi đó, Mộng Cô cũng vi phạm đến tiên quy và nhận kết cuộc tương tự là bị điều khỏi Lễ các, đến cai quản Kinh Quan.

Đối với chúng tiên, bị phạt hay bị điều đi đều phải thông qua Tiên thủ Linh đài.

Hoa Tín đã xem qua tất cả lệnh chuyển công tác và lệnh xử phạt nhưng không nhận thấy có vấn đề gì. Quả thực đều do bọn họ vi phạm tiên quy trước nên không còn gì để biện minh.

Tuy vậy, lòng hắn không thanh bạch nên nhìn thấy gì cũng suy nghĩ thâm sâu hơn một chút. Trong mắt hắn, dường như việc hai người kia bị điều đi khỏi Lễ các là chủ ý của Thiên đạo.

Nhưng Thiên đạo vô hình vô tướng sẽ không ra tay thao túng bất kỳ ai, nên dần dà Hoa Tín cũng không còn cảm giác nghi ngờ đó nữa.

Từ đó về sau cứ thi thoảng lại có tiên nhân vi phạm tiên quy, lần lượt nhận hình phạt, lần lượt bị điều đi. Hắn đọc kỹ những lệnh thuyên chuyển đó mà tuyệt nhiên không thắc mắc nhiều.

Cho đến một ngày, lần đầu tiên có một lệnh phạt có phần đặc biệt được đưa đến tay hắn.

Lệnh phạt này không áp dụng cho chúng tiên dưới quyền kiểm soát của Linh đài mà dành cho tiên môn dưới nhân gian. Tiên môn này không phải một cái tên xa lạ gì, trái lại ít nhiều còn có mối tương liên không mấy sâu sắc với hắn.

Tiên môn đó chính là nhà họ Phong.

Nhờ một lệnh phạt bình thường như vậy mà Hoa Tín đã nhìn thấy một “bí mật”. Hắn phát hiện ra tung tích thần mộc “chỉ trẻ sơ sinh và người sắp qua đời mới có thể nhìn thấy” đã tồn tại trong truyền thuyết từ mấy trăm năm trước. Thần mộc bị Linh Vương phong ấn trong Lạc Hoa Đài, và nhà họ Phong phụng theo thiên chiếu trở thành những người canh giữ cấm địa.

Nguyên do có lệnh phạt này là vì nhà họ Phong canh giữ không nghiêm, khiến có người suýt nữa đã thâm nhập vào cấm địa.

Tuy kết cuộc chuyện đó bất thành, chỉ khiến mọi người hoảng loạn một phen nhưng nếu nó thành thật chắc chắn sẽ là một mối hoạ kinh khủng. Một mối hoạ kinh khủng như vậy mà án phạt nhận được lại quá chi bình thường.

Bởi án phạt này mà lần đó Hoa Tín âm thầm xuống nhân gian một phen, có điều hắn không dùng chân thân. Hắn tàng hình đến thành Mộng Đô, đi ngang qua cổng lớn nhà họ Phong.

Ngày hôm đó, Hoa Tín dấy lên trong lòng cảm giác vật đổi sao dời. Người hậu bối bị mất đi đôi nam nữ năm nào giờ đã là gia chủ nhà họ Phong, ngồi trên ngai cao rất nhiều năm, mà trông cũng đã phảng phất bóng dáng tuổi xế chiều.

Khi người ta đã luống tuổi, được công thành danh toại rồi lại càng ước mong những điều trước đây mình chưa đạt được. Và vị gia chủ kia cũng không ngoại lệ.

Hoa Tín nghe nói trong mấy năm vừa qua, vị gia chủ kia không ngừng nhắc đến hai người con chết non của mình, nghe đâu ông ta đã thử rất nhiều phương thức, nghĩ đủ mọi cách hòng giúp hai đứa nhỏ sống lại để nhìn ông ta lần nữa, ông nghĩ nhiều đến mức ám ảnh.

Hoa Tín chợt nhớ lại mấy trăm năm về trước khi đi ngang qua Mộng Đô, hắn từng nhìn thấy đèn trắng giăng kín trước cửa nhà họ Phong và người đàn ông mang tang hai đứa con trẻ với gương mặt hốc hác tiều tuỵ chỉ sau một đêm.

Ấy thế mà hắn lại cảm thấy mình có ít duyên phận với người gia chủ nhà họ Phong này.

Khoảnh khắc ấy, Tiên thủ Minh Vô thầm nghĩ: Đây chính là cơ hội hắn đã chờ rất nhiều năm.

Và thậm chí hắn còn cảm thấy cơ hội này được Thiên đạo ngầm chấp thuận cho. Bằng không, vì cớ gì hắn có thể tìm ra bí mật của thần mộc và Linh Vương chỉ với một tấm giấy xử phạt tầm thường như thế này?

Song đây dầu sau cũng chỉ là suy đoán và cảm nhận của hắn chứ không có bằng chứng gì cả. Thế nên hắn đã thử xem sao. Hắn nghĩ cách xâm nhập vào giấc chiêm bao của gia chủ nhà họ Phong rồi thông qua giấc mơ đó để chỉ cho đối phương hai con đường.

Một con đường ngay thẳng, đường còn lại thì không.

Hắn đã nghĩ, hết thảy để trời cao định đoạt.

Sau nhiều năm chờ đợi, Hoa Tín đã thấy được đáp án.

Ban đầu, gia chủ nhà họ Phong chọn con đường ngay thẳng nhưng đi hoài chẳng đạt được kết quả, sau cùng ông ta cạn kiệt sức nhẫn nại, chấp niệm nặng nề hoá thành nỗi ám ảnh. Bởi vậy, ông ta đã chọn đi con đường còn lại…

Ông ta lợi dụng việc nhà họ Phong mình được giao nhiệm vụ canh giữ cấm địa để tự trộm đồ mình trông coi, mượn sức mạnh của thần mộc hòng đưa mọi việc trở lại điểm ban đầu.

Thành thử, Tiên thủ Minh Vô đã tự thân chứng kiến thế gian xuất hiện thêm một dòng rối loạn mới.

Hắn tận mắt thấy gia chủ nhà họ Phong trở thành khởi nguồn của nhân quả rồi sống mất hồn như điên như dại ở hiện thế, sau đó chìm sâu vào mê man.

Người nhà họ Phong không rõ nguyên do nên chỉ đành nói gia chủ bế quan tu hành, không tiếp người ngoài. Mỗi mình Hoa Tín biết thực ra gia chủ nhà họ Phong đã dấn mình trong dòng rối loạn.

Việc này chệch hẳn khỏi suy tính ban đầu của Hoa Tín, rõ ràng trong hoàn cảnh này, gia chủ nhà họ Phong biết dòng rối loạn không phải hiện thế, tất cả mọi thứ bên trong dòng rối loạn đều chỉ là ảo ảnh như trăng trong gương, hoa trong nước mà thôi.

Người đã khơi mào dòng rối loạn đấy chỉ còn đường đón nhận một cái kết thảm hại cùng cực. Và thậm chí, những thứ trong dòng rối loạn còn có thể quấy nhiễu đến hiện thế.

Hoa Tín hiểu tường tận hết cả một cách tỉnh táo…

Thế nhưng “trăng trong gương” sao mà mê hoặc quá đỗi.

Hắn vẫn sử dụng cơ duyên của gia chủ nhà họ Phong để đi vào dòng rối loạn, bài bố lại tà trận vốn không tìm được chỗ ẩn náu năm xưa xuống dưới đáy thung lũng Đại Bi trong dòng rối loạn, cộng sinh với dây leo thần để hấp thụ máu thịt xương linh của người sống, đồng thời chạy ngược về nuôi nấng linh phách Vân Hãi ở hiện thế. Hết thảy để đánh đổi một cơ hội sống vô vọng.

Hắn liên tục nhắc nhở bản thân rằng tất cả mọi thứ thuộc về dòng rối loạn đều không phải sự thật, tuyệt đối không được chìm đắm bên trong. 

Ấy vậy mà đến khi nghe nói có một vị tiên quan tên Vân Hãi ở trên Tiên Đô của dòng rối loạn nhận được lệnh điều sang làm sơn thần thung lũng Đại Bi, hắn vẫn không cách nào kiềm lòng nổi, cuối cùng lại nhúng tay can thiệp.

Bởi vậy, thung lũng Đại Bi nơi Vân Hãi cai quản chẳng còn là một vùng đất hoang vu. Ở nơi ấy, ngựa xe nối đuôi nhau không ngớt, hương hoả dồi dào nghi ngút. Và vị sơn thần được thờ phụng cũng chẳng cần phải lo việc hương hoả phai nhạt rồi bị giáng xuống nhân gian.

Dầu vậy, hắn vẫn một mực tránh đi chứ không gặp vị sơn thần thung lũng Đại Bi ở dòng rối loạn một lần nào. Hắn sợ rằng một khi chạm mặt rồi hắn sẽ ngỡ ảo ảnh chính là sự thật mất.

Bởi thế, hắn để một phần linh phách mình lại ở dòng rối loạn để trông chừng, còn bản thân quay về hiện thế.

Một quãng thời gian rất dài trôi qua, hắn vẫn không ngừng kiếm tìm một biện pháp khác.

Nếu có thể biết nơi phong ấn thần mộc, biết được nơi nhà họ Phong đang trông coi, hắn chắc chắn sẽ tìm được một biện pháp để thật sự hồi sinh người dưới đáy thung lũng Đại Bi.

Những năm tiếp sau đó, Hoa Tín đã mượn tay rất nhiều người, dòng rối loạn của gia chủ nhà họ Phong không phải là nhánh rẽ duy nhất. Song hắn chưa bao giờ bước vào những dòng rối loạn khác. Về sau hắn bắt đầu nhận ra những dòng rối loạn kia đang lần lượt biến mất, và những nhánh rẽ ấy lần lượt bị kéo ngược trở về.

Đến tận lúc ấy hắn mới hiểu cái danh hào Linh Vương rốt cuộc dùng để đảm nhiệm việc gì trên thế gian.

Và thậm chí, đến một lời xin lỗi “có điểm dừng” hắn cũng chẳng có.

Năm xưa, người thầy dạy luyện đan từng nói “Nếu vẫn sẽ giữ được như vậy thì thật tốt”, nhưng ông ấy vẫn để dở nửa câu sau: Với tính cách của con, nhỡ đâu bỗng có một ngày con muốn bảo vệ một ai đó hoặc có chấp niệm với một việc gì đó, chỉ e dễ lầm đường lạc lối.

Mà trái ngang hơn cả chính là việc hắn biết rõ đây là lạc lối.

Hoa Tín thử hết lần này đến lần khác, càng về sau hắn càng có thể khẳng định Thiên đạo Linh đài ngầm chấp thuận cho sự lạc lối này.

Từng có lúc hắn thắc mắc không biết vì sao Thiên đạo lại ngầm chấp thuận việc này, hẳn là không đến mức muốn che chở cho hắn hay Vân Hãi. Sau đó nữa, hắn mới dần dò la ra manh mối.

Hắn cảm thấy, không biết vô tình hay hữu ý mà có vẻ như Linh Vương đang chống đối Thiên đạo Linh đài, vì vậy mà Thiên đạo ngầm chấp thuận việc này hòng châm củi nổi lửa đàn áp sự chống đối kia xuống.

Hắn tình cờ chứng kiến chuyện ấy, tình cờ tận dụng cơ hội ấy, mà những hành động của hắn lại vô hình trung trở thành “cơn sóng” mà Thiên đạo muốn nổi lên.

Đây có lẽ là vai trò đầy châm biếm nhất của Tiên thủ Linh đài.

Nhưng hắn không quan tâm.

Hoa Tín đã hiểu ra chuyện đó từ lâu, và những diễn biến về sau gần như đều chứng minh suy đoán của hắn là chính xác. Cho đến hai lăm năm trước khi Tiên Đô sụp đổ và gần như toàn bộ chúng tiên đều ra đi, hắn mới bỗng nhận ra suy đoán này không thật sự đúng lắm.



Cá:

Ôi cứ thấy Hoa Tín và Vân Hãi đậm vibe Romeo và Juliet ấy nhỉ (ᓀ ω ᓀ), cái kiểu ngược này nó hợp gout toi vãi các chị em ạ
Bình Luận (0)
Comment