Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 121

Đám linh phách đang mang ý đồ cắm rễ ở hiện thế rú lên, hò hét gọi nhau cùng giương nanh múa vuốt vồ về phía Ninh Hoài Sam!

Tiếng rú của chúng bén lẻm inh tai, nghe vào như thể dùng đao đục khoét trong ống nhĩ.

“Ồn ào quá!” Ninh Hoài Sam gằn giọng rủa một câu.

Cậu đập tan đám linh phách đó chỉ với một chiêu. Đám linh phách lãnh trọn chiêu thức bị đánh nát tươm ngay tại chỗ, tản ra trong khói độc và biến mất tăm.

Lũ còn lại bất chợt dạt hẳn sang hai bên như dòng nước chảy. Chúng dâng lên “con sóng” còn cao hơn khi nãy và đổ ầm ầm về phía Ninh Hoài Sam lần thứ hai.

Cậu thả ra một tiếng “Ha” đầy ngạo nghễ, tung chiêu càng hung hãn hơn.

Cậu chàng này ngày thường vốn đã hiếu động, không biết ở yên một chỗ bao giờ. Vào những lúc như thế này vô cùng có lợi bởi cậu phản ứng cực kỳ mau lẹ! Một chiêu vừa tung ra bên này, một chiêu tiếp tới đã tiến công sang bên kia.

Gần một trăm linh phách mang oán khí cuồn cuộn bị sa vào ảo ảnh trên ngón tay cậu, chìm trong khói độc kịch liệt không ngừng rồi tan tành không còn mảnh vụn!

Nhưng đấy cũng chưa phải tất cả…

Gần một trăm linh phách kia vừa bị Ninh Hoài Sam đánh cho tan tác, song cậu còn chưa kịp nghỉ một hơi nào thì linh phách mới đã lập tức bủa ra từ kẽ hở. Chúng kéo theo oán khí và gió âm đậm đặc, thét lên những tiếng gầm rú và hung hãn cắn xé.

Ninh Hoài Sam chùi đi giọt máu đọng trên cằm, hất máu xuống đất. “Còn nữa?!”

Cậu nhổ một phát, phóng cơ thể tuôn đầy khói độc vào trong cơn sóng linh phách đang dâng trào.

Đám linh phách đó không mang những hình thù kỳ dị mà thật ra rất giống với người sống. Chúng có tay có chân có thân thể, chẳng qua gương mặt chúng loè nhoè không nhìn rõ, giống như người ta ném hòn đá vào mặt nước khiến cho mặt nước gợn sóng, xoá đi hình ảnh phản chiếu bên dưới.

Thoạt nhìn, chúng nó có vẻ ốm yếu và vô hại, tưởng chừng quạt nhẹ tay là tan biến, chỉ cần là người có am hiểu một chút thuật pháp là có thể đương đầu với chúng mà không cần mất sức lực tí nào.

Vậy mà đến khi va chạm mới biết đám linh phách và luồng oán khí ngợp trời trên cơ thể chúng nguy hiểm và khó đối phó đến nhường nào!

Trong miệng chúng nó không có răng nhưng cứ như thể đâu đâu cũng là những chiếc răng bén nhọn.

Chỉ cần chúng bám vào cơ thể sẽ lập tức xâu xé máu thịt con người ta đến mức nhầy nhụa nát tươm. Vết thương và máu me khắp mọi nơi.

Bởi vậy, sau khi xé toạc linh phách và thoát khỏi oán khí bước ra bên ngoài một lần nữa, cả người Ninh Hoài Sam đã bê bết máu.

Máu chảy dọc từ búi tóc trên trán cậu xuống rồi len vào tròng mắt…

Đâm ra, đôi mắt cậu nhuốm một màu đỏ thẫm.

Cậu bóp nát tàn linh phách trong tay mình, ngang nhiên quay người đối mặt với kẽ hở kia và cất giọng trầm khàn, “Tới tiếp nào!”

Sau đó, cậu lại vùi mình sâu hơn vào oán khí mịt mùng dày đặc.

Mỗi lần một toán linh phách tan biến trong tay Ninh Hoài Sam, lại có một toán khác từ đủ mọi nơi trong dòng rối loạn chui đầu tới, chúng băng qua khoảnh đất hoang dã và cuồn cuộn đổ dồn về hướng này.

Người chết trên đời nhiều biết bao nhiêu, thậm chí hai chữ “muôn vàn” cũng không sao đếm xiết. Bọn họ tứ tán mọi nơi, song lại dường như đồng loạt bị đánh thức và lùa về đây bởi một bàn tay vô hình. 

Hệ quả chính là… nhiều vô cùng tận.

***

Ninh Hoài Sam đã không còn đếm nổi rốt cuộc mình ngăn cản được bao nhiêu linh phách, cùng chẳng nhớ rõ mình đã canh giữ trước kẽ hở này hết bao lâu.

Mới đầu, cậu còn rủa xả và lầm bầm liên tục không ngơi. Mỗi lần chặn đứng một đợt, cậu liền cợt nhả mấy câu tục tĩu, vừa để móc mỉa mà vừa cho bõ tức. Nhưng đã là người thì ai cũng tới lúc kiệt sức, dù có là Ninh Hoài Sam hiếu động nhanh mồm cũng không phải ngoại lệ.

Dần dà, tiếng mắng chửi càng lúc càng thưa đi tại Tước Bất Lạc.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Ninh Hoài Sam không thốt ra tiếng nào nữa, cậu chỉ im lặng liên tục tung sát chiêu.

Có lẽ, đây chính là khoảnh khắc mà Ninh Hoài Sam giống với tà ma nhất trong kiếp này.

***

Hơi thở càng lúc càng nặng nề, tay chân mỗi lúc một trì trệ, nhưng cậu nhất quyết không dừng lại. Có đến mấy vạn linh phách từ dòng rối loạn xông qua kẽ hở hòng xâm nhập hiện thế, mà tất cả đều bị cậu bóp ch3t tại Tước Bất Lạc.

Trong suốt một canh giờ, chẳng ngơi một khắc.

Với một thân thể phủ đầy khói độc, cậu đã phòng thủ chặt chẽ nơi này, không để lọt một mống nào.

Sau cùng…

Khi đang xé xác một linh phách, cậu quá mạnh tay khiến chân mình lảo đảo một bước.

Chỉ mất một tích tắc để cậu đứng vững trở lại. Thế nhưng đám linh phách kia lại canh chính xác vào đúng tích tắc này để tiến hành phản công!

Chúng nó cắn xé vùng cổ, bả vai, tay, và chân của Ninh Hoài Sam cùng một lúc, còn có một đám khác chuyển hướng cấu vào ngực cậu.

Ngay khoảnh khắc đó, dường như có một tầng bụi máu xuất hiện giữa Tước Bất Lạc.

Ninh Hoài Sam bật rên thành tiếng giữa đám bụi máu ấy.

Cậu gầm một tiếng thâm thấp, mạch máu cộm lên cũng nảy mạnh thình thịch! Tiếp tới, khói độc quanh hai tay cậu cuộn thành lốc xoáy khổng lồ và đập xuống một cách tàn bạo.

Rầm!!!!

Oán khí tán loạn khắp Tước Bất Lạc bị dẹp sạch tươm chỉ trong nháy mắt.

Ninh Hoài Sam đứng không vững, cả người đổ sụm ngay lập tức. Cậu khuỵu một gối dưới nền đất đá, chống một tay xuống đất. Máu tươi nhiễu từng giọt xuống đọng thành vũng trên mặt đất.

Nhưng cậu hiểu rõ, từng này vẫn chưa phải là toàn bộ.

Vì cậu đã ngửi được mùi ẩm thấp nồng và dày đặc đang lùa tới từ kẽ hở ngay sau lưng mình. Cậu chẳng cần ngoái đầu nhìn cũng biết phải có đến hàng ngàn, hàng vạn linh phách bị người điều khiển đang tề tựu lại chỗ này.

Hiện tại, không biết cậu còn có thể cản lại được bao nhiêu…

Cậu gầm nhẹ một tiếng, siết chặt tay hòng cố đứng thẳng dậy thì chợt nghe thấy tiếng ai đó lờ mờ hô lên.

Giọng nói ấy xa xăm như đến từ một thế giới khác và đang gọi tên cậu, “Ninh Hoài Sam!!!”

“Ai đó?”

Ninh Hoài Sam đờ đẫn chớp mắt.

Cậu đang canh giữ tại Tước Bất Lạc ở hiện thế, chỉ có thể ngửi được hơi gió từ dòng rối loạn thông qua kẽ hở vô hình chứ ngoài ra không nhìn thấy được bất kỳ thứ gì.

Vậy nên cậu cũng không hề hay biết…

Rằng vừa mới nãy, khi muôn vàn linh phách tụ lại vùng sơn dã của dòng rối loạn hòng chen qua kẽ hở để xâm nhập vào hiện thế, đã có một bóng người bên dòng rối loạn phóng qua tầng mây như ánh sao sa đáp xuống biển oán khí linh phách ngút trời với hai tay mang đầy sát chiêu.

Ngay tích tắc hắn chạm chân xuống đất, sát chiêu thình lình phóng ra…

Muôn vàn linh phách bị bóng người đó ngăn chặn lại!

Người đã phóng xuống ngay thời khắc hiểm nghèo đó không ai khác hơn ngoài Phương Trữ.

Phương Trữ đang ở bên dòng rối loạn ngăn cản không cho linh phách chạy sang hiện thế. Hắn đưa lưng về kẽ hở nối với hiện thế, gọi tên Ninh Hoài Sam rồi hỏi, “Còn chịu nổi không?”

Cách biệt giữa dòng rối loạn và hiện thế không thể đo lường bằng thời gian hay khoảng cách, lẽ ra họ không thể nghe thấy giọng nhau.

Song tại khoảnh khắc đó, Phương Trữ ở bên dòng rối loạn cảm thấy mình dường như có thể nghe được âm thanh bên Tước Bất Lạc.

Vì vậy, hắn tựa lưng mình chặn trên chỗ liên kết, hô to mà không ngoảnh đầu lại, “Đồ đần! Mày còn sống không?!”

Câu hỏi này men theo đường liên kết chẳng biết dài ngắn bao nhiêu để truyền đến hiện thế trong mơ hồ.

Ninh Hoài Sam đang quỳ một chân trong sân Tước Bất Lạc, cậu bật cười ngặt nghẽo trên nền đất đẫm máu. 

Những lời này quá thân quen, dẫu có xa xăm và mơ hồ thì cậu vẫn có thể nhận ra.

Trước đây, mỗi một khi nghe Phương Trữ gọi mình “đồ đần”, cậu đều sẽ hung hăng đáp trả mấy câu. Chỉ riêng lần này, cậu bật cười.

“Cái thằng này…” Ninh Hoài Sam cười mắng lại một câu.

Cậu mở mắt ra, cũng cất giọng nói qua chỗ liên kết trong lúc quay lưng lại, “Sao mày tới đây?”

Giọng cậu đã khàn đi từ sớm, âm lượng cũng không to. Vậy mà người ở bên dòng rối loạn có vẻ vẫn nghe được.

Sau hồi lâu, cậu loáng thoáng nghe Phương Trữ trả lời, “Còn sao nữa, thành chủ kêu tao tới giúp mày.”

Ninh Hoài Sam phun máu trong miệng ra, nói, “Phắn đi, tao dư sức cân được, không cần mày tới giúp! Chưa kể mày tới đây rồi thành chủ với Thiên Túc ở bên kia phải làm sao?!”

Phương Trữ dường như rủa một câu gì đó từ phía bên kia, sau đó mới nói, “Mày câm miệng đi.”

Ninh Hoài Sam lại bật cười sang sảng.

Cậu lau máu bám đầy trên mặt, xoay vai xoay cổ rồi chầm chậm đứng dậy.

Cậu nói, “Tao còn sung mãn lắm, dư sức xé nát mấy vạn đứa nữa, mày đừng có tranh công với tao, thả cương cho bọn nó tràn qua mau!”

Ngay sau đó, cậu vung hai tay ra, khói độc lại bủa ra ào ạt, che mịt trời chẳng khác gì mây mù.



Từ thời điểm họ ôm phất trần gật gà gật gù bên hàng hiên Toạ Xuân Phong đến hiện tại đã qua hơn ba trăm năm.

Tính từ kiếp trước của họ đến giờ cũng chẳng rõ bao lâu rồi.

Từ sớm, hai người họ đã không phải là anh em ruột thịt, mà vào lúc này đây lại thấp thoáng bóng hình của mấy trăm năm trước…

Một người ở dòng rối loạn, một người ở hiện thế, đồng thời che chắn hai đầu đường nối, lưng đối lưng.

Linh phách và oán khí bất tận đang hung hãn đổ tràn về phía bọn họ.

Hai người miệng mắng nhiếc nhau, nhưng sống nương nhờ lẫn nhau.

***

Trong khoảnh khắc, Ninh Hoài Sam túm lấy đám linh phách đang xâu xé trên cổ mình quăng mạnh xuống dưới. Tầm mắt cậu đen ngòm giây lát, cậu phải vịn tay lên đá tảng trong sân để vững người lại.

Trong đầu cậu hiện lên một số ý nghĩ vô cớ. Những ý nghĩ mang tính “không tưởng” mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến…

Nói sao đi nữa đây cũng là một trận chiến với “Trời”, e là kết quả không mấy khả quan. Nếu họ không chống giữ nổi, nếu cả thành chủ lẫn Thiên Túc đều xảy ra chuyện, nếu tất cả mọi người đều chết…

Ninh Hoài Sam chống vào tảng đá để đỡ lấy người mình, cậu chợt thốt, “Phương Trữ, nếu lần này chúng ta phải chết thì có thể đầu thai chuyển kiếp không?”

Có vẻ như Phương Trữ bị ngỡ ngàng trước câu hỏi bất thình lình của cậu, sau hồi lâu sững sờ hắn mới trả lời, “Mày nói cái thứ gì xui xẻo vậy.”

Ninh Hoài Sam hít một hơi thật sâu rồi nói, “Ai nói cái gì xui xẻo, tự dưng tao chợt nhớ tới nên nói vậy thôi.”

Vọng lại từ dòng rối loạn ở bên kia là tiếng dộng đập không ngừng từ chiêu thức và âm thanh của gió ẩm âm u.

Một lúc lâu sau, giọng Phương Trữ mới loáng thoáng truyền sang, trong giọng nói kèm tiếng th ở dốc ngắt quãng giữa các chiêu thức được tung ra liên tục, “Nếu dòng rối loạn tồn tại thì hiện thế sẽ không còn, vậy lúc đó, chúng ta, e là, cũng sẽ biến mất, không… không được đầu thai chuyển kiếp nữa.”

Ninh Hoài Sam bĩu môi một cách chật vật.

Phương Trữ nói tiếp, “Nhưng nếu hiện thế được bảo vệ, thì… thì mọi chuyện sẽ khác. Cho dù chúng ta phải đón nhận kết quả ra sao cũng không đáng sợ.”

Ninh Hoài Sam: “Sẽ như thế nào?”

“Nếu hiện thế còn thì chúng ta có thể đầu thai chuyển kiếp.” Phương Trữ ở phía bên kia có lẽ cũng bị thương, giọng nói cất lên không liền mạch. “Cơ thể tà ma này phải chịu kiếp kỳ, có oan hồn bám víu… mất đi thì thôi, không có gì phải tiếc cả.”

Ninh Hoài Sam cũng tự cười nhạo theo, cậu th ở dốc, nói “Nhưng chuyển kiếp thì chúng ta không ai biết ai được nữa.”

Giọng Phương Trữ bị ngăn lại một chút rồi truyền đến trong tiếng gió, “Ở trong dòng rối loạn này… tao đã biết được một việc, trên người chúng ta có hai dấu ấn đặc biệt.”

Ninh Hoài Sam: “Dấu ấn gì?”

Phương Trữ nói, “Do thành chủ đặt lên.”

“Chỉ cần có hai dấu ấn đó thì dù cho chúng ta có chuyển kiếp đến đâu, thành chủ cũng sẽ biết được.”

“Mấy trăm năm nay, chúng ta luân hồi bao nhiêu lần, miễn còn sống trên đời này là thành chủ biết cả.”

“Ninh Hoài Sam.” Giọng Phương Trữ vọng lại từ xa xăm nhưng lại lọt vào tai Ninh Hoài Sam một cách rành rọt, hắn nói, “Sống rồi chết, sống rồi chết, vẫn luôn có người dõi theo chúng ta.”

Có người vẫn luôn ghi nhớ bọn họ, dõi theo bọn họ, đón nhận bọn họ những lúc chẳng còn chỗ để về…

Thế thì còn sợ chi sinh tử bất tương phùng.
Bình Luận (0)
Comment