Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 124

Tiên Đô vốn được sinh ra vì Linh đài, theo lẽ cũng nên thay đổi theo Linh đài. Thành thử, vạn vật nơi đây đều có thể trở thành vũ khí của Thiên đạo Linh đài.

Nếu đến cơn gió kề bên người, áng mây bảng lảng nơi nơi, vầng nhật nguyệt soi rọi trên đầu, vô vàn tiên sứ tiên đồng không kể xiết, cùng với hàng ngàn hàng vạn toà dao cung ngọc… tất cả những thứ trong tầm mắt, những âm thanh trong tầm tai, đều trở thành sự vật mang tính công kích, vậy thì tình huống quả thật nguy ngập.

Tiên Đô hiện tại đang lâm vào tình cảnh nguy ngập đó, nó khốn khó đến độ không một ai trong chúng tiên Linh đài có thể ngăn cản được.

Hành chu đồ của Tang Phụng có thể đóng mở tuỳ thích, Hoa nguyệt kính của Mộng Cô có khả năng khởi tạo ảo cảnh. Khi hai bên hợp lực với nhau, dao cung cũng khuất khỏi tầm mắt.

Các tiên như đang rảo bước trên hoạ đồ, băng xuyên qua non nước.

Cờ phiến của Vân Hãi giăng rộng khắp tám phương, lấp kín nền trời; đèn Minh đăng của Hoa Tín trải dài muôn nẻo, chiếu soi ngàn dặm.

Ngón tay Hoặc Ca lả lướt tựa sao sa, ôm nghiêng thanh tỳ bà. Dây đàn như nước xiết, tiếng ngân áp sấm rền.

Linh kiếm của Tiêu Phục Huyên đã vỡ vụn vào khoảnh khắc giáng xuống vấn thiên, trên hai tay y giờ rỗng không, thế mà y vẫn tự đốt linh phách mình, hoá ra một thanh cự kiếm ánh vàng phóng tới, chống đỡ bên dưới chín tầng mây giữa cơn chấn động kinh hoàng.

Nhờ vậy, dưới nhân gian lúc ấy xuất hiện một khung cảnh diệu kỳ…

Ngọc và đá đổ vỡ từ các vách núi Tiên Đô lật úp lại, đáng lý đã sập thẳng xuống nhân gian, nhưng rồi tất cả đều bị giữ lại bên trong ánh vàng sáng ngời. Chúng rung lên nhưng không một hạt nào rơi xuống.



***

Chỉ còn cách một bước là đến Linh đài bao trùm lên chúng sinh kia, vậy mà một bước này như trăm mối hoạ tụ về, như vạn kiếp nạn ngáng chân. Đấy là một bước xa xăm dằng dặc nhất thế gian, một chớp mắt dài như hàng trăm năm, không biết chừng cả đời cũng không chạm đến đích.

Nhưng có người dẫu linh đã lìa thể, vẫn dẫn bước chúng tiên ròng rã ba trăm năm.

Thế nên dù sau rồi pháp khí bị huỷ hoại toàn bộ, bọn họ vẫn chạm đến đỉnh ngọn núi thiêng kia.

Tay Hoặc Ca đẫm máu nhưng vẫn giữ chặt tỳ bà, đệm lên những nốt cuối cùng. Khi âm thanh đi được nửa đường, bốn sợi dây đàn đứt lìa, sắc đỏ thẫm văng cao mấy trượng, nhấn chìm pháp khí còn sót lại này vào biển lửa ngút trời.

Tiếng cầm thình lình lặng bặt.

Ngay kế đó, Linh đài bổ nhào về phía họ tựa như thứ binh khí mang đầy gió bão, mưa rền, sấm sét, lửa dữ khuynh đảo đất trời. Chúng tiên giơ tay lên che mặt theo quán tính. Bất chợt, có một bóng người nhuốm sắc máu phóng ngược lên như sao băng lướt qua, tiến thẳng vào màn gió mưa sấm lửa.

Ấy chính là Ô Hành Tuyết.

***

Chàng không nhớ được đây là dòng rối loạn thứ bao nhiêu bị mình chém đứt.

Chàng xuất kiếm quá nhiều lần, sát hại quá nhiều “người”. Giờ đây, con đường vô cùng tận khi xưa rồi cũng sắp đến hồi kết.

Từng một thời, chàng khoác ánh tiên quang toàn thân trong mỗi một lần xử chém dòng rối loạn. Chỉ riêng lần này, trên người chàng không một tia sáng của tiên mà quấn rịt quanh thân tuyệt nhiên là oán hận, hơn thế, những oán hận ấy thuộc về vô số vong hồn không sao đếm xuể.

Ô Hành Tuyết thả nhẹ giọng, ngỏ lời với những vong hồn kia, “Đây hẳn là một lời giải thích thích đáng cho các vị.”

Lời vừa dứt, chàng cầm thanh kiếm hoá hình từ “Linh Vương” dòng rối loạn trên tay, chém thẳng xuống đỉnh Linh đài từ trên cao!

Qua hàng trăm năm, biết bao dòng rối loạn không kể xiết, biết bao người chết không đếm xuể, biết bao những yêu hận chết sống rành rành nơi cõi trần đều được phó thác vào một kiếm này…

Thế rồi, nhát kiếm này trống rỗng.

***

Đáng lý ra, một khi lưỡi kiếm với khả năng chặt đứt dòng rối loạn kia chém xuống sẽ kéo theo cảm giác thân và linh bị xé toạc, tiếp đó đất trời sụp đổ, rồi dòng rối loạn hoá thành hư vô.

Nhưng chém kiếm xuống rồi, mà Ô Hành Tuyết chỉ thấy trống rỗng.

Sao lại như vậy?

Tại sao… lại như vậy?

Chàng bàng hoàng không thôi.

Sau đó, chàng lại nghe thấy giọng nói hư ảo kia. Giọng nói đó vang vọng bên trong Linh đài, vởn quanh người Ô Hành Tuyết, nó lớn tiếng giữa bão tố sấm rền, “Một Linh Vương được sinh ra trong dòng rối loạn đòi chém dòng rối loạn mà được sao? Nơi đây chính là nguyên do tồn tại của hắn.”

“Hoang đường.”

“Ngu xuẩn.”

“Châu chấu đá xe.”

Đồng tử Ô Hành Tuyết rút lại, trái tim chàng hẫng nhịp.

Bất giác, chàng hiểu thấu một lời mà người phàm vẫn thường tự nhủ hòng châm biếm bản thân, rằng dẫu có đánh đổi bằng tất cả mọi thứ mình có, hy sinh hết thảy sinh mệnh, rồi cũng phí hoài vô ích.

Phí hoài vô ích ư…

Chàng thấy mình như sa vào hầm băng rét buốt cùng cực dưới đáy biển Vô Đoan.

Bỗng dưng, biến cố ập tới bất ngờ, tình huống xoay chuyển mau chóng.

Ô Hành Tuyết thiếu chút đập người xuống mặt đất, linh kiếm nảy tiếng leng keng. Ngay tiếp đó, bão tố đột ngột quay cuồng…

Chấn động kịch liệt đến bất ngờ với sức mạnh bất thường, mỗi lần nó rung lên đều mang đến cảm giác như thân và linh bị xé rách, tưởng chừng một nửa người ở dòng rối loạn mà một nửa còn lại đã trở về hiện thế.

Tiếng r3n rỉ và âm vang bị chìm trong tiếng đứt gãy đổ sụp, rất khó mà nghe thấy được. Lẽ ra không một ai có thể phát giác, nhưng trong màn đen mịt mùng, Ô Hành Tuyết bỗng dời tầm mắt.

Bên dưới cảnh vật đang vỡ tan thành mảnh nhỏ, cả người chàng đẫm máu, trong tầm mắt không có gì ngoài màu máu, thật tình chàng không thể nhìn thấy được gì. Thế nhưng chàng lại cảm nhận được các tiên đang suy sụp hoàn toàn không chống đỡ nổi, họ sụm người quỳ rạp xuống đất.

Chàng đã quá quen với cảm giác này.

Hiện tượng này cho thấy Thiên đạo đang định đẩy tất cả những người thuộc hiện thế ra khỏi dòng rối loạn sau khi nhát kiếm của chàng chém xuống bất thành!

Thế nhưng lần này không chỉ có vậy…

Chàng cảm nhận được tất cả sự vật sự việc trong đầu mình đang phai nhạt nhanh chóng. Tất cả những điều chàng từng nghe, từng thấy, từng trải nghiệm đều đang bị rút dần ra khỏi trí óc.

Chìm trong trạng thái mơ màng dần trở nên trống rỗng một lúc, Ô Hành Tuyết đột ngột duỗi tay siết lấy lưỡi kiếm.

Lưỡi kiếm cứa rách lòng bàn tay, cơn đau nhói lên khiến chàng tỉnh táo trở lại trong giây lát!

Trong giây lát đó chàng đã nhận thức được, lần này Linh đạo không chỉ tính đẩy họ ra khỏi nơi này mà còn muốn xoá ký ức để họ quên sạch nơi này đi. Và có lẽ không chỉ nơi này mà còn tất cả những gì có liên quan nữa.

Ánh mắt Ô Hành Tuyết hoảng loạn trong phút chốc.

Chàng đột ngột lảo đảo đứng dậy, nhỏ giọng gọi, “Tiêu Phục Huyên…”

Trên thế gian không một ai hiểu rõ mùi vị của sự quên lãng hơn hai người họ, chàng đã phải trải qua điều này suốt mấy trăm năm.

Vùi mình trong núi đao biển lửa, gánh chịu cơn đau thân linh huỷ hoại cũng chưa khiến chàng phải cau mày một chút nào, chàng chỉ sợ mỗi một chuyện này mà thôi. 

Chàng không muốn phải nghe Tiêu Phục Huyên hỏi “Ngươi là Ô Hành Tuyết à?“ một lần nữa, và cũng không tài nào chịu nổi phải để Tiêu Phục Huyên nghe lại câu “Ngươi nhìn nhầm người rồi.”.

Giữa cơn càn quét và xóa nhòe không sao ngăn cản được, Ô Hành Tuyết băng băng như đao như kiếm, đâm xuyên qua sấm chớp mưa dông, truy tìm Tiêu Phục Huyên bằng cặp mắt đẫm máu của mình rồi giương mạnh tay nắm chặt lấy người kia.

Song ngay trong tích tắc, khung cảnh vỡ nát thành nhiều mảnh cùng sông núi chấn động đều thình lình dừng bặt, ngay đến cảm giác bị rút ký ức cũng chậm hẳn đi.

Cảm giác nó mang đến rất lạ, giống như là… khi đang trong quá trình quay về hiện thế, có ai đó đã kéo ngược mọi thứ trở lại.

Ngăn cản trong chớp mắt đó đến quá đỗi đột ngột, không bất kỳ ai kịp nhận biết chuyện gì đang diễn ra. Kể cả Ô Hành Tuyết.

Nhưng ngay sau đó, trong cơn lạnh giá, chàng lập tức hiểu ra.

Vì khi níu tay giữ lấy Tiêu Phục Huyên, chàng trông thấy đối phương gục hẳn đầu xuống, đôi môi tái nhợt đi. Ba thanh đinh tang trên xương tai người kia lăn dài trên mặt đất.

Để rồi mặc cho Ô Hành Tuyết cuống cuồng mò mẫm, cũng không sao tìm được linh phách trong cơ thể y.

***

Quả thật, linh phách trời sinh đã vỡ nát của Tiêu Phục Huyên không nằm trong cơ thể.

Y đã từng siết chặt một pho tượng bạch ngọc trong tay khi còn ở cực bắc, từng trải qua lần quên lãng đằng đẵng nhất thế gian. Y hiểu rõ thứ cảm giác bị rút mất tất cả mọi điều mình trân trọng, hơn ai hết, y biết tường Thiên đạo Linh đài đang có ý đồ gì.

Lúc này đây, y muốn ngăn chặn chuyện đó, bằng bất cứ giá nào. Thành thử, ngay tích tắc đợt càn quét và xoá nhoè kia vừa bắt đầu, Tiêu Phục Huyên đã gỡ đinh tang xuống.

Lập tức, linh phách vốn trời sinh vỡ nát bị phát tán ra ngoài. Những mẩu vụn linh phách đó tản mác trên từng điểm một khắp tám hướng, không mẩu nào rơi xuống. Trông vào tưởng như vì tinh tú xa xăm giữa cái lạnh đêm đông thăm thẳm đầy tịch mịch.

Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên chống một gối quỳ trên mặt đất, dùng toàn bộ linh phách mình làm “dây”, đóng chặt vào dòng rối loạn để níu giữ toàn bộ. Nhờ vậy, tất cả những càn quét và xoá nhoè trực tiếp bị cản lại, tiến không được mà lui cũng không xong.

***

Thời khắc đó, sấm chớp mưa dông mịt trời trên đỉnh Linh đài thốt nhiên tĩnh lặng, rồi liền kế đó gầm rú điên cuồng.

Trong tiếng rít gào, giọng nói của Linh đài mà Ô Hành Tuyết từng nghe rất nhiều lần lại vang lên khẽ khàng, nó nói với người đang quỳ một gối trên mặt đất, cũng nói với tinh tú xa xăm khắp nền trời.

“Người như vậy…”

Thực chất từ mấy trăm năm trước, khi Tiên Đô vừa hình thành đã từng có người hỏi Tiêu Phục Huyên việc này, hỏi rằng, “Vì sao Thiên Túc lại thành tiên?”

Người phàm tu hành luôn mong cầu điều gì đó. Họ cầu trường sinh, hoặc cầu mong bảo vệ một người, hoặc cầu trở nên hùng mạnh. Những điều đó quả tình hời hợt nếu đặt trên người Tiêu Phục Huyên, dường như y vẫn luôn sống một đời kiên định, không e không sợ.

Rồi sau cùng, ngay cả Thiên đạo Linh đài cũng phải thốt lên câu “Người như vậy”.

Một người có thể cõng thi thể đứa bé trên lưng băng qua rừng núi; một người giữa khi hấp hối đã dùng thân mình chắn cản lôi kiếp cho cây thần thân cao chọc trời; một người ngồi trấn giữ ở nơi oán hận dày đặc nhất suốt mấy trăm năm nhằm tránh cho tai hoạ đổ ập xuống nhân gian; một người sẵn lòng dùng toàn bộ linh phách mình để chống đỡ vào thời điểm dòng rối loạn sắp lẩn mình đi mất…

Rốt cuộc, một người như vậy làm thế vì điều gì?

Tuy vậy, Tiêu Phục Huyên và Thiên đạo không cùng nguồn cùng cội, câu hỏi đó thốt lên bằng tiếng trời của Linh đài nên y hoàn toàn không nghe được.

Bằng không, có lẽ y sẽ trả lời rằng, “Vì đã từng hứa.”

Vì y đã từng hứa với người thương: Ngươi có thể đi đến bất cứ nơi nào ngươi muốn, có thể chấm dứt bất cứ việc vì cần được chấm dứt, thoả ý tự do, không gì cản nổi.

Quân tử nhất ngôn, tuyệt không nuốt lời.

Và còn cả một vài chuyện mà đến bản thân y cũng không nhớ rõ…

Y sinh ra với nghiệp binh suốt ba kiếp liền, cả ba đời bỏ mạng nơi sa trường. Trên người y mang sát khí nặng nề nhất thế gian. Y có mệnh cách rắn rỏi nhất, linh phách vỡ nát nhất, và đường kiếm ngông cuồng nhất. Những linh hồn chết dưới kiếm y cũng tương tự như Linh Vương, nhiều không đếm xuể.

Nhưng điều y hằng mong mỏi nhất chính là được chứng kiến một thời điểm khi y đứng ôm kiếm nhìn quanh và không phải thấy người cần bị chém giết. Nhờ đó, y có thể tra lại kiếm vào vỏ đặng yên lòng thưởng thức phồn hoa mười hai dặm vào dịp tháng ba xuân sang.

Có người đã từng ngồi trên chạc cây và lắng nghe những điều ấy. Thế nên cho dẫu bản thân Tiêu Phục Huyên đã quên, vẫn còn một người trên đời này thay y nhớ rõ, và nhớ đến tận hôm nay.

***

Hai mắt Ô Hành Tuyết hoen đỏ, chàng quỳ trước thân thể Tiêu Phục Huyên. Ngón tay chàng đặt lên giữa trán Tiêu Phục Huyên, đầu ngón tay run lên khe khẽ, lạnh lẽo như băng.

Không linh phách một ai có thể tách lìa cơ thể trong thời gian dài, cũng không một cơ thể nào có thể rỗng không trong thời gian dài.

Chàng cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên trán Tiêu Phục Huyên đang lạnh dần đi, chàng biết, việc dồn hết sức chống trời này không thể kéo dài lâu.

Chỉ lâu thêm một chớp mắt thôi cũng khiến chàng thương tâm.

Giọng hư ảo của Linh đài văng vẳng: Các ngươi là một lũ hoang đường, ngu xuẩn, châu chấu đá xe.

Quá nhiều chuyện xảy ra đã cho chàng hay rằng: Có những lúc, dù có đánh đổi bằng tất cả mọi thứ mình có, hy sinh hết thảy sinh mệnh, rồi cũng phí hoài vô ích.

Nhưng không.

Sao chàng có thể bỏ mặc để mọi thứ phí hoài vô ích sau khi tất cả những người này, sau khi người thương chàng đã phải đánh đổi tính mạng mình?

Chàng không cam tâm.

Vào thời khắc đó, Ô Hành Tuyết ngước đầu thoáng nhìn tinh tú xa xăm. Tiếp đến, chàng nghiêng đầu, nghẹn ngào thì thầm vào bên bên tai người kia.

Chàng nói, “Tiêu Phục Huyên, chờ đến tháng ba tới ở nhân gian, chúng ta cùng nhau ngắm hoa rơi nhé.”

***

Lời vừa dứt, thanh linh kiếm trong tay chàng rung lên lách cách, biến hình thành “Linh Vương” dòng rối loạn.

Cùng lúc đó, ấn thờ khảm năm lần trên cổ Ô Hành Tuyết loé lên rồi lưu chuyển ánh sáng.

Nhờ có ấn thờ này, chàng có thể dùng linh thần của mình để điều khiển thể xác “Linh Vương” dòng rối loạn.

Nói cách khác…

Hiện tại, chàng chính là “Linh Vương” dòng rối loạn.

Ô Hành Tuyết giữ bản thể gốc tại chỗ, kế đó tự mình nhảy xuống khỏi Tiên Đô.

Chàng nghĩ ra một biện pháp.

Một biện pháp bất đắc dĩ nhưng là biện pháp duy nhất lúc này.

Giữa thời gian bị Tiêu Phục Huyên tạm giữ chặt, chàng lao thẳng xuống, trông không khác nào một dải sao ánh bạc hạ phàm từ chín tầng mây.

Nơi chàng hướng đến chính là phố núi Lạc Hoa trong dòng rối loạn.

***

Ô Hành Tuyết dùng cơ thể của “Linh Vương” dòng rối loạn đi vào khu cấm địa trong phố núi Lạc Hoa. Và rồi, chàng thực hiện lại một lần nữa chuyện mình từng làm ba trăm năm trước…

Dưới vòm trời xanh thẳm trong cấm địa, chàng xẻ linh phách thần mộc, tự lột sống thần lực trên thân thể mình.

Chàng phải một lần nữa chịu đựng cơn đau xẻ linh, một lần nữa cảm thụ máu me đầm đìa, chứng kiến tiên khí tan biến khỏi cơ thể, để lại tà khí ngợp trời.

Để rồi ngay vào khoảnh khắc chàng từ tiên biến thành ma, màn trừng phạt tương tự như ba trăm năm về trước cũng bị kích hoạt và đổ ập xuống người chàng một lần nữa…

Đó chính là tận diệt của Thiên đạo.

Ấy là loại ảnh hưởng khủng khiếp và cũng cô quạnh nhất thế gian, tất cả mọi thứ liên quan đến “Linh Vương” của dòng rối loạn, từ sự hiện hữu đến mọi vết tích đều biến mất hoàn toàn. Cũng đồng nghĩa, sự tồn tại của “Linh Vương” dòng rối loạn bị xoá sạch đến ngọn nguồn.

Mà cũng ngay thời khắc ấy, dòng rối loạn đang được chống đỡ cũng rung lên dữ dội. Lần chấn động này không bắt nguồn từ việc nó muốn đẩy người ra ngoài mà là trời đất đổ sụp, vạn vật về hư vô đúng nghĩa.

Bởi lẽ…

Nếu dòng rối loạn này chưa từng tồn tại một “Linh Vương”, cũng tức là chưa từng có người nào mang một chiếc chuông mộng khác tiến vào hiện thế, và cũng không có người đi ngược dòng thời gian hiện thế hòng truy tìm ngọn nguồn. 

Vì vậy, cũng không một ai tình cờ ghé ngang vùng sơn dã trong lúc ngược dòng thời gian, không ai nhìn thấy Vân Hãi bên bờ sinh tử dưới móng tà ma, không có tiếng chuông mộng ngân lên trong khoảnh khắc ấy.

Vân Hãi không nghe thấy tiếng chuông giữa khi hấp hối, không hề nhớ ra bản thân trong quá khứ từng là một vị tiên.

Hắn không còn vương vấn không cam lòng, không lưu lại nỗi hận hiềm.

Vị lang quan Tiên Đô xưa kia, sau thành phàm nhân Vân Hãi đã không vùng vẫy và phản phệ rồi trở thành tà ma. Hắn lặng lẽ đi vào luân hồi chuyển kiếp chứ không mất mạng dưới kiếm của Hoa Tín dưới đáy thung lũng Đại Bi.

Ngọn nguồn của dòng rối loạn biến mất, dẫn đến vạn vật sụp đổ.

Khoảnh khắc Thiên đạo Linh đài tận diệt “Linh Vương” dòng rối loạn cũng là lúc nó đang tự tận diệt bản thân.

***

Trong cơn đau cùng cực, Ô Hành Tuyết không tài nào chống cự, chàng quỳ sụm gối giữa khu cấm địa hoang vu tịch mịch, vạt áo bào rũ tán loạn trên nền đất, máu trào ra từ các huyệt đạo trọng yếu, thấm nhuộm trang phục một sắc đỏ thẫm.

Giữa mê man, chàng nuốt máu trong miệng xuống, gắng ngước khẽ đầu lên trong âm thanh ù ù bên tai. Năm giác quan của chàng đã nhạt nhoà, hiện giờ chàng không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Điều cuối cùng chàng trông thấy là một vùng không gian đen kịt.

Nhưng thực chất, Tiên Đô của ngày hôm ấy không ảm đạm đen tối mà sáng loà rực rỡ.

Thời điểm dòng rối loạn sụp đổ cũng đã vén bức mành để hiện thế lộ diện. Khung cảnh ấy rơi vào thời điểm bình minh vừa rạng, ánh nắng mai chầm chậm rọi sang từ xa tít chân trời…

Chàng thực hiện việc tương tự như ba trăm năm về trước, nhưng lần này không còn phí hoài vô ích, cũng chẳng phải đánh cuộc hết thảy mọi điều.

***

Cho dẫu về sau, hiếm có ai trên đời biết rằng…

Thế gian này đã từng có một vị Linh Vương.

Người có tên hiệu là Chiêu.

Chiêu giả, tức nắng ấm ban mai, huy hoàng rạng rỡ.(1)

(1) Từ giả trong học giảdiễn giả, ý chỉ người á.
Bình Luận (0)
Comment