Hôm đó khi Vân Hãi vừa vào đến Tiên Đô, đã có một vị tiên sứ Linh đài cầm gậy ngọc dài đứng đợi sẵn.
Tiên sứ vừa thấy hắn liền mỉm cười niềm nở, “Chào Lang quan.”
Giọng của người trên Tiên Đô cứ thật mềm mại, cuối câu hơi cao lên, hai chữ nọ còn mang hàm ý thân thiết thế nào, nghe bùi tai tới lạ…Vân Hãi thầm nghĩ.
Hắn hỏi, “Vì sao lại gọi như vậy?”
Tiên sứ Linh đài đáp, “Những tiên quân chưa phong hào đều được gọi như vậy.”
Vân Hãi: “Ai gặp ta cũng sẽ gọi như thế à?”
Tiên sứ Linh Đài gật đầu. “Ai gặp cũng sẽ gọi như thế.”
Vân Hãi: “Tiên thủ cũng gọi vậy ư?”
Tiên sứ Linh đài hơi ngỡ ngàng. “?”
Vân Hãi khoát tay. “Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Tiên sứ Linh đài dẫn hắn lên một bậc thang dài vô cùng, chỉ tay từ xa và nói, “Thưa Lang quan, tất cả tiên nhân mới đến đều phải ghé bái trời trên Linh đài, nhận một chỉ thiên chiếu, tiếp đó sẽ gặp Linh đài Thập nhị tiên. Gần như tất cả chúng tiên tại Tiên Đô đều tôn kính Linh đài Thập nhị tiên và đặc biệt là Tiên thủ Minh Vô.”
Theo lẽ hiển nhiên, Vân Hãi vui mừng tột độ, Hoa Tín vốn không thường xuống nhân gian nên một năm hắn cũng không gặp người kia được mấy lần.
“Thế nhưng cậu vừa nói gần như?” Vân Hãi thắc mắc.
“Đúng vậy,” tiên sứ Linh đài giải thích, “có hai vị ngoại lệ.”
Ắt là cậu ta đã giải thích việc này với rất nhiều người rồi nên khi thấy Vân Hãi tò mò chỉ trình bày đơn giản, “Hai vị ấy không thăng thiên từ tu hành mà được Thiên đạo Linh đài trực tiếp triệu hoán.”
Cậu ta giải thích cho Vân Hãi ý nghĩa của triệu hoán, xong nói tiếp, “Thiên đạo có chiếu lệnh gì cũng sẽ báo thẳng cho hai vị ấy, người khác không ai biết được, lẽ hiển nhiên họ không thuộc quản lý của Linh đài Thập nhị tiên.”
“Trực tiếp nhận thiên chiếu?” Vân Hãi sững sờ cùng cực.
“Đúng thế.”
Với tầm ảnh hưởng sâu nặng của Vấn Thiên Liêu, Vân Hãi tưởng rằng Linh đài Thập nhị tiên là vị trí tối cao của Tiên Đô, và Minh Vô Hoa Tín là tôn sư được kính trọng nhất trong bậc tôn giả. Giờ đây mới nghe đến việc có hai vị nằm ngoài nơi ấy, hắn nhất thời không biết nên tiếp nhận thế nào.
“Nói thế chẳng phải so ra còn hơn vị trí Tiên thủ…” Vân Hãi bật thốt.
Tiên sứ Linh đài không thể trả lời câu hỏi này, dù sao bản thân cậu cũng trực thuộc Linh đài. Cậu chỉ đành ngừng đoạn, nói qua loa, “Hai vị ấy không quan tâm những việc lẻ tẻ, không hưởng thờ phụng, không nhận điều động của Linh đài. Nói chung, họ không can thiệp vào chuyện của Linh đài và ngược lại, cả hai bên đều kính trọng lẫn nhau, kính trọng lẫn nhau.”
“Hai vị nọ dung mạo ra sao? Phong hào là gì? Có dễ nhận diện không? Sau này ở Tiên Đô nhỡ gặp mặt có cần tránh đi không?” Vân Hãi suy tư rồi cười nói, “Tính ta ưa đùa giỡn, nhỡ đâu sơ ý đắc tội người ta mà không biết thì không hay lắm. Phiền tiên sứ nhắc nhở trước một vài điểm?”
Tiên sứ Linh đài đáp, “Một vị phong hào Thiên Túc, khi triệu hoán được trời ban danh tự “Miễn”, chưởng quản hình xá. Trên xương tai có bấm ba thanh đinh tang, hẳn là dễ nhận diện.”
Vân Hãi: “Đinh tang? Sao lại là đinh tang?”
Tiên sứ Linh đài đáp, “Không rõ, trước giờ đều gọi như thế. Thiên Túc được triệu hoán từ rất sớm, từ khi Linh đài Thập nhị tiên ra đời đã có ngài ấy rồi nên chúng tiên cũng theo đó mà tỏ lòng tôn kính. Lại nói, tính tình vị Thượng tiên ấy khó gần, đâm ra cũng không ai dám hỏi nhiều.”
Vân Hãi tự nhủ với lòng nếu mình tránh được thì cứ tránh vẫn hơn.
“Vị còn lại thế nào?”
“Vị còn lại… vị còn lại thăng thiên còn sớm hơn Thiên Túc thượng tiên,” Tiên sứ Linh đài cho hay. “Ngài ấy phong hào Linh Vương, khi triệu hoán được trời ban danh tự ‘Chiêu’.”
Linh Vương…
Vân Hãi còn chờ nghe kể tiếp thì thấy tiên sứ Linh đài nọ chợt ngẩn người. Dường như cậu thấy ai đó nên bèn xoay người lại, gác gậy ngọc và cúi người trịnh trọng thi lễ.
Vân Hãi vừa tính xem xem là ai mà tiên sứ Linh đài phải kính cẩn như vậy thì đã nghe tiên sứ mở lời, “Không biết Thiên Túc đại nhân ghé Linh đài có việc chi?”
Vân Hãi ngỡ ngàng, ngoái đầu lại nhìn thì thấy Thiên Túc thượng tiên đang bước lên bậc thang.
Đó là một chàng trai trẻ tuổi tột độ, lạnh lùng và toả đầy áp lực. Quả thật, dù có đứng giữa nhóm chúng tiên cũng nổi bật vô cùng, chỉ nhìn từ đằng xa hàng mấy bậc thang vẫn có thể cảm nhận sát khí nồng đậm bao quanh ba thanh đinh tang trên xương tai y. Trông y tưởng chừng sắt lạnh phủ ngọc thạch, khí chất ngang ngược và lãnh đạm thoạt ngỡ mâu thuẫn, nhưng hoà chung một chỗ mang đến cảm giác đặc biệt vô cùng.
Chẳng là Thiên Túc tính tình khó gần chứ không phải ngạo mạn vô lễ. Y gật đầu với tiên sứ Linh đài và cất giọng nhàn nhạt, “Có việc.”
Tiên sứ Linh đài nói, “Hôm nay có Lang quan phi thăng, có lẽ nhóm Tiên thủ còn đang bộn bề, để không chậm trễ, có cần ta đi trước báo tin không?”
Nghe câu “Lang quan phi thăng”, Vân Hãi cười khẩy, quay sang hành lễ với cậu ta và nói, “Đại nhân có việc xin mời vào Linh đài trước, ta nói chung tương đối rỗi rãi, có thể chờ thêm ít lâu.”
“Không cần.”
Thiên Túc chuyển tầm mắt sang, gật đầu với hắn một cái. Kế đó tiếp tục cất giọng trầm thấp một cách lạnh nhạt, nói, “Ngươi đi với cậu ta, ta không đến tìm Hoa Tín.”
Khi y còn đang nói, màn sương lành lạnh ngoài lối vào Tiên Đô lại khẽ động, tiếng hành lễ của tiên sứ trông cửa vang vào từ xa, nghe qua vô cùng cung kính.
Sao hôm nay tấp nập quá vậy.Vân Hãi nghĩ thầm, đoạn nhấc chân tính bước tiếp lên trên thì nhác thấy Thiên Túc thượng tiên dừng động tác, mắt lướt nhìn cửa vào phía dưới bậc thang.
Rồi kế tới, vị tiên sứ Linh Đài vội khom người thi lễ với người vừa vào từ đằng xa.
Vân Hãi tò mò ngoảnh nhìn thì thấy một bóng người đang bước qua màn sương lạnh.
Người nam này vận áo lụa màu bạch ngọc, thít chặt đai nơi cổ tay và eo, trên có thêu hoa văn chìm ánh bạc, tôn lên vóc người cao dỏng với đôi chân dài, toát ra thần thái quý phái đầy dạn dĩ.
Sau khi người này bước khỏi màn sương thì không đi tiếp mà nghiêng người chờ đợi gì đó.
Giây lát sau, có hai tiên đồng theo gót bước ra từ màn sương. Một cậu vác thanh trường kiếm, miệng càu nhàu một cách khó chịu, “Bẩm đại nhân, nó nặng thật đấy ạ.”
Thanh kiếm ấy xinh đẹp muôn phần, trên vỏ kiếm chạm hoa văn bạc tinh tế, ngó chừng dáng bộ bước không nổi của cậu tiên đồng kia thì thanh kiếm này thật sự rất nặng.
“Có nặng như ngươi không, đưa cho ta nào,” người nọ đáp ngược lại.
Tiên đồng vừa nghe vậy thì hớn hở hẳn ra, lập tức ném thanh kiếm về phía trước —
Người nọ bắt lấy kiếm bằng một tay.
Thanh kiếm xoay vài vòng trên ngón tay thon dài nhưng đã được nắm vững chãi. Người kia cầm kiếm và ngoảnh người bước lên bậc thang đầy khí khái.
Đến bấy giờ, Vân Hãi mới nhận ra người nọ đeo mặt nạ.
Trên mặt nạ cũng chạm những đường vân mỏng cầu kỳ và xinh đẹp như trên vỏ kiếm, và cũng toát ra khí chất cao quý đẹp đẽ thật ma mị. Giữa chúng tiên, nó nổi bật chẳng khác nào đinh tang trên xương tai Thiên Túc.
Vân Hãi thấp giọng hỏi tiên sứ Linh đài, “Vị đó là…”
Tiên sứ Linh đài nhỏ nhẹ đáp, “Chính là người kia mà ta nhắc đến.”
Khi người kia thong thả cất bước lên bậc, ánh dương bàng bạc rẽ màn mây mù trên Tiên Đô đặng vẽ nên vầng hào quang sáng ngời bọc lấy dáng người thon cao của y.
Vân Hãi chợt nhớ về cái tên trời ban cho người kia, Chiêu.
“Vì sao vị Linh Vương này phải mang mặt nạ? Lẽ nào cần kiêng kỵ điều gì?” hắn lại hỏi.
Tiên sứ Linh đài nhỏ giọng đáp, “Cũng không phải có gì cần kiêng kỵ, chẳng qua Linh Vương đại nhân luôn mang mặt nạ mỗi khi tiếp nhận thiên chiếu đi làm việc.”
“Làm việc gì?”
“Chuyện này chỉ có Thiên đạo mới rõ,” Tiên sứ Linh đài không nói nhiều.
Vân Hãi những tưởng vị Linh Vương này sẽ lãnh đạm khó gần như Thiên Túc, để rồi nhanh chóng phát hiện không phải như vậy.
Linh Vương đi lên vài bậc thang rồi chợt ngừng bước.
Dù đang đeo mặt nạ, nhưng có thể thấy rõ y hơi nghiêng đầu, khẽ khàng nhìn sang Thiên Túc.
Chính chủ chưa nói gì, song hai tiên đồng bên người đã lên tiếng trước, họ hành lễ với Thiên Túc, hô to từ dưới bậc thang xa xôi, “Bẩm đại nhân, đại nhân nhà ta nói trò đùa lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, đáng ra chúng ta không nên làm vậy.”
Thiên Túc không tỏ vẻ gì, chỉ im lặng nghe hai đứa gáy quạc quạc, sau một hồi mới mấp máy khoé môi nói, “Miễn.”
“Tâu đại nhân, ngài ấy nói miễn,” tiên đồng ngước mặt lên.
Vị Linh Vương nọ “Ò” một tiếng, kéo mép dưới mặt nạ lên một chút để lộ khuôn cằm trắng phau và góc mũi thẳng thóm.
Người nọ cười khẽ rồi thả tay ra, mặt nạ lại che kín gương mặt. Kế đó, y khẩy chuôi kiếm vào tiên đồng một chút rồi mang kiếm rẽ sang một hướng khác.
***
Vân Hãi vừa lên Tiên Đô ngày đầu tiên đã gặp được hai vị kia nên có ấn tượng đầu với họ từ trước khi kết bạn với những vị tiên khác, có lẽ vì thế mà hắn không mấy bị tác động từ những tin đồn lạ kỳ quái đản về sau.
Nhờ vậy mà trong một trăm năm sau đó, hắn đã trở thành một trong số hiếm hoi trên Tiên Đô có giao tình với hai người họ.
Nhưng quan hệ với Thiên Túc thượng tiên có phần nhạt hơn, bởi nói cho cùng tính tình người kia chính là như vậy, đã thế còn chưởng quản hình xá, không vương chút bóng dáng tư tình trên thân.
Mối giao hảo giữa hắn và Linh Vương sâu sắc hơn, cũng bởi tính tình người kia chính là như vậy.
Nhưng dù có giao tình đi nữa, Vân Hãi vẫn không khỏi tò mò. Tính tình vị Linh Vương kia không lạnh lùng cô quạnh mà trái lại rất mực niềm nở hoạt bát. Thế mà nơi ở của y xa xôi cùng cực.
Tiên Đô rộng lớn nhường ấy, dao cung có đến vạn toà, mà y lại sống nơi xa lìa chúng tiên nhất, chưa kể bốn phía quạnh quẽ không người, cận kề còn là Phế Tiên đài nơi ai ai cũng kiêng dè.
Hắn từng hỏi Linh Vương, “Sao huynh lại ở một nơi như thế này?”
Người nọ đáp, “Vì thích hợp.”
Hắn cũng từng nhắc đến việc đó với Hoa Tín, Hoa Tín trả lời rằng, “Không biết, tự y có tính toán riêng.”
Linh đài không can hệ đến hai vị kia, mà Hoa Tín còn là người không bận tâm đ ến chuyện của kẻ khác, nên khi đi cùng nhau họ cũng ít khi đề cập đến những đề tài như vậy.
Phần lớn thời gian, Vân Hãi cố gắng mua vui cho sư phụ.
… Hoặc nói chọc tức sư phụ cũng không sai.
Có lẽ trước đây, hình ảnh nét mặt vô cảm không buồn không vui khi Hoa Tín đón hắn về đã đốt nên dấu ấn sâu sắc mà dài lâu trong lòng hắn, để rồi sau này hắn đã nảy sinh một chấp niệm.
Rằng hắn muốn nhìn thấy cảm xúc phong phú trên gương mặt ấy, không phải những cảm xúc hoà nhã dịu dàng trên tượng thần hay tranh vẽ mà là cảm xúc vui vẻ và tức giận thật sự…
Loại nào cũng được.
Có đôi khi, hắn chọc cười sư phụ mà hồ hởi trong lòng, nhưng cũng đồng thời phỉ nhổ bản thân…
Hắn thấy bản thân mình thật kỳ lạ.
Xưa kia nỗ lực hết mình hòng tu luyện khi còn ở nhân gian chỉ để một ngày có thể bước lên Tiên Đô. Mà khi lên đến Tiên Đô rồi, hắn lại gắng hết sức cố hết mình làm đủ mọi cách chỉ để mang về chút nhân khí cho vị Tiên thủ với dáng vẻ thần tiên bậc nhất kia.
Hắn đã nhiều lần thất bại, và cũng không ít lần thành công.
Đến mấy vị tiên sứ Linh đài cũng trầm trồ rằng Tiên thủ dường như có hơi khác xưa rồi.
Một lần nọ, hắn nhìn dáng vẻ cười rộ lên của Hoa Tín mà nghĩ thầm trong lòng, nếu cứ sống như thế cũng bõ mấy trăm mấy ngàn năm, xem như đứa cô nhi chân gãy mắt mù năm nào đã mất mạng bên trong ngọn núi hoang kia vậy.
Sau rồi hắn phát hiện hoá ra vẫn không xong.
Hắn cai quản tang hỉ nhân gian, là vị tiên có giao tiếp nhiều nhất với phàm nhân hạ giới, hiển nhiên có muốn né cũng không cách nào tránh khỏi việc gặp lại những người lúc xưa hắn từng thề nguyền phải giết.
Hắn cố tránh ba lần để rồi không thể tránh được lần thứ tư.
Những người nọ thế mà sống lâu đến trăm tuổi thật, hắn mãi chẳng cách nào hiểu nổi chuyện đó. Và thế là, hắn xuống tay giết họ.
Tổng cộng ba mươi mốt người, song vẫn ít hơn những người đã mất ở nhà hắn khi xưa.
Sau khi xuống tay rồi, hắn lãnh chiếu và đến quỳ trước Linh đài nhận thiên phạt.
Đó là lần đầu tiên hắn trông thấy Hoa Tín tức giận đến bậc ấy.
Lời tác giả:
Quỳ thêm một ngày nữa QAQ thời gian cập nhật mấy ngày này tương đối âm phủ, cộng thêm đụng trúng lúc bận rộn, mong mọi người đừng thức đêm chờ đợi ~