Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 35

Loáng một tích tắc, trong đầu Ô Hành Tuyết bỗng hiện lên cảnh tượng ngắn ngủi…

Cũng vào thời điểm không nên lên tiếng, cũng trong tư thế tương tự lúc này, với cánh tay Tiêu Phục Huyên đang che trước miệng. Chàng thậm chí có thể nhớ rõ cảm giác khi ngón cái của đối phương khẽ chạm lên chóp mũi, và hơi thở nhạt vuốt trên vành tai khi y cất giọng thầm thì.

Nửa thân trên cứng đờ trong nháy mắt, chàng thốt lên bên dưới tay người nọ, “Tiêu Phục Huyên, huynh có biết tiếp cận một ma đầu từ phía sau là hành động lỗ m ãng đến nhường nào không.”

Nơi đây là mệnh môn, nếu bất cẩn rất dễ tung ra sát chiêu.

“Biết,” Tiêu Phục Huyên yên lặng một lát rồi chầm rãi cất giọng trầm thấp, “nhưng Ô Hành Tuyết… mau thu khí kình vào.”

Ô Hành Tuyết choàng tỉnh khỏi cảnh tượng ngắn ngủi nọ.

Sau đấy, chàng mới dần dà nhận ra ngón tay mình đã cong lên theo bản năng khi bị người vỗ vai. Giờ đây tựa lưng vào lòng Tiêu Phục Huyên và nghe được giọng nói y, chàng mới dần dà rút khí kình trở lại.

Đến khi hoàn hồn, chàng đã bị Tiêu Phục Huyên dắt tay nấp vào sau một vách tường chắn gió.

Khu chợ vẫn rộn rã nô nức, nhưng hết thảy đều xảy ra bên kia bức tường.

Ô Hành Tuyết nhìn những món đồ nóng hôi hổi bên trên kệ các cửa hàng trà bánh và hỏi, “Đây là ảo cảnh thật ư?”

Bàn tay đặt trên môi chàng chợt nhích nhẹ, sau đó rời đi.

“Sao cơ,” Tiêu Phục Huyên nói. “Ngoài kia ồn quá, nghe không rõ.”

“Ta hỏi nơi đây là ảo cảnh thật à? Trông giống hệt như thật ấy,” Ô Hành Tuyết giương mắt nhìn bên ngoài tường một chút.

Tiêu Phục Huyên trả lời, “Coi như thế.”

Ô Hành Tuyết lại hỏi, “Sao lại nói là coi như?”

Tiêu Phục Huyên: “Cảnh giới giả, cảnh trí thật.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Chàng chìm trong im lìm một hồi mới ngoái đầu lại, nói, “Thượng tiên này, nói thêm sáu chữ không tính là giải thích đâu.”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Y liếc Ô Hành Tuyết một cái, trông bộ như không muốn nói chuyện nhưng rồi vẫn mở miệng nói tiếp, “Phố núi Lạc Hoa từ lâu đã không còn, giờ bỗng dưng xuất hiện từ thinh không thì ắt nhiên là ảo cảnh. Tuy vậy, cảnh trí khu phố núi này không phải ảo ảnh mà thật sự là Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó.”

Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó?

Ô Hành Tuyết lại nhìn khu chợ lần nữa.

Sao những sự kiện này lại xuất hiện trùng hợp nhau quá vậy. Từ khi bọn họ rời khỏi thung lũng Đại Bi thì trong Lạc Hoa Đài xuất hiện dị tượng.

Những dị tượng lúc trước chỉ là có ánh lửa bất chợt xuất hiện, mà giờ họ vừa bước chân vào khu núi thì dị tượng không chỉ đơn thuần là ánh lửa nữa mà chuyển sang khung cảnh Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó.

Nếu chỉ xảy ra một lần còn có thể nói là trùng hợp, còn nếu liên tục trùng hợp thì đó là có mục đích.

Nếu đây là khung cảnh Lạc Hoa Đài vào một ngày nào đó…

Thì nó đang muốn nói cho họ điều gì? Hoặc là có mục đích gì?

Ô Hành Tuyết suy tư, ngoảnh đầu lại hỏi, “Tiêu Phục Huyên, trí nhớ huynh tốt chứ?”

Tiêu Phục Huyên: “…”

Biểu cảm Thiên Túc thượng tiên thật khôn tả nên lời.

Chưa chờ Ô Hành Tuyết tiếp tục há miệng, y đã nói, “Ta không biết đây là ngày nào.”

Ô Hành Tuyết: “Ta còn chưa hỏi gì cơ mà.”

Ánh mắt Tiêu Phục Huyên lia qua mặt chàng. “Viết rõ trên mặt.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Được.

Quả thật chàng tính hỏi câu này, nỡ nào bị Thiên Túc thượng tiên chặn miệng trước, song chàng cũng không cam lòng cho lắm.

Ô Hành Tuyết đưa mắt về phía đường phố, bóng người cao cao ban nãy đã khuất dạng, chẳng rõ chìm vào đâu trong dòng người hối hả phương kia. Chàng chưa ngoảnh đầu lại đã hỏi, “Vừa nãy huynh nói không được gọi người nọ, đó là huynh à?”

Hỏi rồi, chàng lại lầm bầm theo bản năng, “Chắc vậy rồi, dù sao ta cũng không nhìn nhầm được.”

Tiêu Phục Huyên đứng đằng sau chợt cất tiếng, “Vì sao?”

Ô Hành Tuyết ngoái lại nhìn y. “Hửm?”

Tiêu Phục Huyên dời mắt từ đường phố trở về đây và rủ nhẹ tầm mắt rơi trên người chàng, “Sao lại nói sẽ không nhìn nhầm được?”

Ô Hành Tuyết hé khẽ môi nhưng không trả lời, thốt nhiên lặng bặt.

Tiểu nhị chỗ quán trà hét lên một tiếng dài, phá tan bầu không khí bên góc khuất phía này.

Ô Hành Tuyết vội vã quay đầu sang ngoái nhìn về hướng đó, đổi chủ đề, “Nếu năm đó huynh từng đến, có còn nhớ…”

Nói lưng chừng, chàng quay lại nhìn thì thấy bản mặt quan tài của Tiêu Phục Huyên đang lom lom về phía quán trà.

Ô Hành Tuyết: “…”

Chàng chững lại một thoáng rồi đột nhiên nhoẻn cười.

Đây dường như là lần đầu tiên chàng bật cười mà không hề kéo theo gánh nặng hay ngại ngần gì kể từ khi tỉnh giấc tại Thương Lang Bắc Vực. Nụ cười ấy không nhằm đe doạ người khác, không phải cười lạnh, không phải cười bất lực vì bị chọc tức, cũng không phải vừa cười vừa toan tính chi khác.

Tiêu Phục Huyên không nhìn quán trà nữa mà đưa mắt sang phía chàng. Sau hồi lâu mới nói, “Cười xong chưa, xong thì đi thôi.”

Nói đoạn, y nhấc kiếm bước chân ra khỏi góc tường.

Ô Hành Tuyết nối bước theo sau, cất giọng hãy còn đậm ý cười, “Ôi, ta còn chưa hỏi xong cơ mà.”

Nếu Tiêu Phục Huyên xuất hiện trong ảo cảnh này thì có thể nhờ y nhớ lại chút xem thử có năm nào y từng đến phố núi Lạc Hoa và gặp phải chuyện gì lạ thường hay không.

Nhưng mà, Ô Hành Tuyết vừa ngẫm lại thì thấy những chuyện này đã xảy ra nhiều trăm năm về trước rồi, ai còn nhớ rõ những chuyện xa lắc xa lơ như vậy nữa.

Nghĩ vậy, chàng nói rồi liền sửa lại ý định và nói, “Thôi, huynh cứ xem như ta chưa nói gì đi.”

Tiêu Phục Huyên trái lại cứ như có thể đoán được ý định chàng, bèn nói, “Ta đã tới phố núi này rất nhiều lần.”

Ngụ ý là chỉ thông qua một bóng người thì thật sự không thể đoán ra được là lần nào, chứ đừng nói chi là những việc đã xảy ra từ xưa trước.

Ô Hành Tuyết gật gù. “Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

Nói dứt câu thì họ vừa khéo đến trước một mỏm đất ở vị trí cao hơn. Ô Hành Tuyết vừa ngước mắt đã thấy toàn cảnh đám người xôn xao trên những khúc quanh phía trước.

Từ nơi xa xa, chàng thấy bóng người thân quen kia, người ấy có tướng mạo lẫn chiều cao xuất sắc phi phàm, cực kỳ nổi bật khi đứng giữa biển người.

Đó là Tiêu Phục Huyên trong ảo cảnh.

“Chúng ta theo dõi huynh à?” Ô Hành Tuyết hỏi.

Câu hỏi nghe vào khá kỳ dị, Tiêu Phục Huyên chỉ Ừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

“Vậy ban nãy sao chúng ta không bám sát theo luôn mà huynh phải kéo ta vào góc tường làm chi?” Ô Hành Tuyết lại hỏi.

Câu hỏi này nghe còn kỳ dị hơn câu trước đó, sau một hồi im lặng, Tiêu Phục Huyên mới mở miệng vàng, “Gần quá sẽ bị phát hiện.”

À đúng vậy.

Ô Hành Tuyết thầm nhủ, nói cho cùng Thiên Túc thượng tiên trong ảo cảnh vẫn là Thiên Túc thượng tiên, nếu có hai người bám sát phía sau trong cự ly như vậy thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Nghĩ đến cảnh y phát hiện ra người lai lịch bất minh bám theo, rồi thêm người nọ còn giống mình như đúc nữa thì…

Bảo đánh một trận đã là nhẹ, chỉ sợ còn bị tung sát chiêu chứ không vừa.

Thảo nào ban nãy Tiêu Phục Huyên muốn bịt miệng chàng lại, chứ không che thì to chuyện.

***

Tương truyền rằng phố núi Lạc Hoa trải dài mười hai dặm núi, dõi mắt nơi xa không thấy điểm kết.

Họ bước dưới ánh đèn dầu lay lắt chưa đến một dặm, bất chợt ngửi được mùi hương vô cùng đậm vị. Mùi hương này toả nồng khắp cả con phố và lấn át hết mọi thứ mùi khác, khiến cho Ô Hành Tuyết cảm thấy nhức cả đầu. Chàng bịt mũi lại và thấp giọng nói, “Có ai đánh đổ một xe chở mỹ phẩm à?”

Quả nhiên, bỗng nghe được tiếng hô hoán than vãn inh ỏi phía trước, lời ai oán không ngừng vẳng vào tai. Đã thế, những người qua đường còn tò mò hóng hớt, tụ lại cản trở một cụm làm người ta tiến không được mà lùi không xong.

Thấy trước mặt có một tiểu nhị ốm tong từ một cửa hàng nào đó trật chân chạy hai bước, bò tới bàn của quán và hô với mọi người, “Xin các chư vị khách quan chớ vội, khoan hãy mắng, mong mọi người tạm thời bình tĩnh chút. Nhà Lý Ký bên cạnh vừa đem phấn mặt ra khỏi quán, không may va phải đá lở lật xe, làm mấy hộp son phấn mỹ phẩm đổ ra trên đất. Hiện tại đã thu dọn xong xuôi hết rồi ạ.”

“Có đá lở ở phố núi Lạc Hoa sao?” Ô Hành Tuyết hơi ngỡ ngàng. Thêm cả đang bóp mũi nên giọng chàng nghe vào nghèn nghẹn.

Tiêu Phục Huyên phải nghiêng đầu sang mới nghe rõ được, đáp lời, “Quả thật rất lạ.”

Theo thông lệ, phố núi Lạc Hoa tổ chức mỗi năm một lần, đa phần hàng quán đều châu lưng về phía sườn núi nên chắc hẳn họ đã sớm kiểm tra rõ chỗ nào vững chắc và chỗ nào nguy hiểm cả rồi. Nếu lưng núi cứ thường xảy ra đá lở như vậy thì phố núi Lạc Hoa đã không phồn thịnh đến được như bây giờ.

“Mái nhà của các cửa hàng trong phố núi đều được gia tộc tiên môn gia cố mà?” có nhiều người tỏ vẻ nghi hoặc trong đám đông. “Sao lại có đá lở vậy được, ngần ấy năm rồi đã bao giờ xảy ra chuyện này đâu.”

“Đúng là như vậy,” tiểu nhị nói. “Đúng là như vậy, ông chủ chúng tôi đã sai người đến mời nhà họ Phong đến xem xét, mong các vị chớ quá lo lắng.”

“Lại là nhà họ Phong?”

Ô Hành Tuyết không nhớ rõ danh tính các dòng họ tiên môn, ấn tượng sâu sắc nhất cũng chỉ có mỗi nhà họ Hoa. Kể ra thì nhà họ Phong có thể xem là gia tộc để lại ấn tượng thứ hai, cũng nhờ ban nãy trước khi bước vào cổng Chiếu Dạ thành, họ có nghe việc tân thành chủ Tiết Lễ từng có qua lại với nhà họ Phong, giờ đây nghe có người nhắc đến lần nữa, có muốn không để ý cũng khó.

“Nếu có vấn đề xảy ra trong phố núi, họ sẽ mời những tiên môn ở gần đấy nhất nhất hoặc những tiên môn có thế lực lớn mạnh nhất vùng lân cận,” Tiêu Phục Huyên giải thích.

Khi y nói chuyện, Ô Hành Tuyết thoáng nhìn qua vị “Tiêu Phục Huyên” mà họ đang theo dõi, thấy y chợt dừng bước và lướt nhìn lại phía sau từ bên kia đám người.

Bấy giờ, Ô Hành Tuyết phản ứng nhanh nhạy, tay nắm lấy người bên cạnh và kéo người ta chạy vù vào cửa hàng gần nhất, xem như nép vào trong hành lang cửa hàng để trốn.

Khác với mặt tiền đường đông đúc người tụ tập, bên trong cửa hàng vắng vẻ hơn nhiều. Chỉ có một người đàn ông đứng tuổi với đôi mí sụp đang cặm cụi đẩy bàn tính đằng sau quầy tủ gỗ.

Nghe có tiếng người, ông ta cũng không ngẩng đầu lên mà cất giọng khàn khàn, chầm chậm nói, “Tiểu nhị, có khách tới.”

Ô Hành Tuyết chỉ tính né vào trong một chút rồi quay trở ra, song lại thấy bên trên giá đặt trên quầy có treo một chiếc chuông đẽo bằng bạch ngọc, toả ra ánh sáng ấm áp nhờ đặt dưới ánh đèn.

Thoạt nhìn, giống chuông mộng đến tám phần.

Chỉ thoáng dừng như vậy, đã có một bóng người mập lùn giẫm gót vững chãi trên bậc thang gỗ, bước từng bước cồm cộp xuống dưới lầu.

“Khách tới là sao hả ông chủ? Lại có khách tới? Hai hôm nay cửa hàng chúng ta hơi bị bất thường rồi nha!” Tay mập lùn tí hon trông còn trẻ, lết thân tới nhìn không khác gì quả banh lăn lộc cộc, suýt chút đã va thẳng vào người họ nhưng bị cánh tay Ô Hành Tuyết duỗi ra cản lại.

Tay Ô Hành Tuyết lạnh lẽo như băng, làm mập lùn tí hon buốt điếng người run rẩy một chút, khi ấy mới giương mắt nhìn kỹ hai người rồi chẳng hiểu thế nào lại đực mặt ra tại chỗ.

Hắn nhìn Tiêu Phục Huyên, rồi nhìn sang Ô Hành Tuyết, miệng hấp háy không ngừng nhưng mãi hồi sau vẫn không hó hé gì.

“Cậu làm sao thế?” Ô Hành Tuyết xoa xoa đầu ngón tay mình, lòng tự nhủ thầm không lẽ tay mình lạnh quá nên đóng băng người ta váng đầu luôn rồi.

Mập lùn tí hon lật đật xua xua tay. “Không không không không.”

Có lẽ hắn ta đứng quá gần mà động tác lại cực kỳ mạnh mẽ, nên khi này mùi vị son phấn đậm đặc trên đường cũng không còn quá nồng nữa.

Từ cơn gió quét qua theo động tác huơ tay của mập lùn tí hon, Ô Hành Tuyết ngửi được một mùi hương thoang thoảng. Mùi này chỉ thoáng lướt qua rồi tức thì tan biến, ngửi lại lần nữa đã không cảm nhận được gì.

Bằng là ai khác cũng có khả năng không hề phát giác ra vấn đề.

Thế nhưng Ô Hành Tuyết thì khác, vừa nãy chàng có ấn tượng sâu sắc với mùi này trong giấc mơ của mình, thêm nữa lại ngửi thấy lần thứ hai ở trước cửa Chiếu Dạ thành.

Đến bây giờ đã là lần thứ ba…

Trên người tay mập lùn này thế mà có mùi vị âm tà của những kẻ luyện Thi đạo như bọn Tang Dục, Tiết Lễ.

Cửa hàng này tuyệt đối không bình thường.

Mập lùn ấp a ấp úng một hồi khiến cho ông chủ quầy chú ý. Người đàn ông đứng tuổi sau quầy đặt bàn tính sang một bên và chầm chậm cất giọng hỏi, “Tiểu nhị đừng rề rà, hai vị muốn trọ lại quán à?”

Ô Hành Tuyết nhớ đến mùi hương âm tà mới nãy, rồi cả chiếc chuông mộng treo trên giá đỡ trước quầy, bèn tính trả lời “muốn”.

Thì thấy chủ quầy ngẩng đầu lên.

Sau cùng, người đàn ông đứng tuổi cũng thấy rõ diện mạo của khách nhân, ban đầu ông ta giật mình sững sờ, phản ứng y hệt mập lùn tí hon kia.

Một chốc sau, ông mới cao giọng hỏi, “Khoan đã nào, không phải nhị vị vừa mới trả phòng đây à?”

Ô Hành Tuyết nuốt ngược chữ “muốn” vào trong.

“………”

Hả???



Lời tác giả:

Tối hôm qua lễ mừng thọ ông tui nên về nhà muộn, tui viết xong ngủ quên mất mà không đăng giấy xin nghỉ phép QAQ, chương trả cho ngày hôm qua, hôm nay sẽ cập nhật chương mới buổi tối nha, *quỳ
Bình Luận (0)
Comment