Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 62

Đời này của Ninh Hoài Sam hiếm có lúc phải chịu cơn đau đến bực này.

Cơn đau bủa tới quá đột ngột khiến cậu chẳng kịp đề phòng, chỉ cảm thấy choáng váng hết cả đầu. Đến khi hoàn hồn tỉnh táo lại mới nhận ra cơ thể mình đang quỳ trên mặt đất, miệng ói ra một bụng máu to tướng.

Cậu thấy người mình như bị xé toạc thành nhiều mảnh nhỏ, rồi cơn đau lại bất chợt tan biến, chừa lại cho cậu một cái mạng.

Mất một thời gian dài th ở dốc, cậu mới gắng gượng nhấc được tay lau máu bên miệng, tiếp đến khi ngước mắt lên nhìn thì thấy nhà họ Phong đã biến mất. Toà tháp, gia chủ nhà họ Phong, Phong Huy Minh, cỗ quan tài, lẫn những thứ khác đều biệt tăm biệt tích như thể chúng chưa từng tồn tại.

Trước mắt chỉ có một con đường mòn trên núi. 

Ninh Hoài Sam lảo đảo đứng dậy, nổi một đốm lửa trên đầu ngón tay và đưa mắt nhìn đất đá bao quanh. Cậu xác nhận nơi đây không đâu khác hơn ngoài Lạc Hoa Đài.

Là Lạc Hoa Đài nối liền vào Chiếu Dạ thành.

“… Về rồi sao?” Ninh Hoài Sam lầm bầm, giọng cậu hãy còn yếu ớt và hơi nghèn nghẹn vì vừa ói quá nhiều máu. “Thành chủ ơi, hình như chúng ta quay về Chiếu Dạ thành rồi.”

“Thưa thành chủ?”

Ninh Hoài Sam gọi hai lần nhưng không nghe thấy một tiếng trả lời nào. Cậu đột ngột quay ngoắt ra sau, trước mắt chỉ thấy một màn sương mù dày đặc không cách nào xua tan.

Ngay khi cậu tưởng rằng mình lại bị tách lẻ lần nữa, một bóng người cao cao hiện ra bên trong sương mù.

Cậu bèn giơ ngọn lửa trên đầu ngón tay lên để soi, thấy được dung mạo người đang bước tới…

Đó là Thiên Túc thượng tiên khoác mình trong khói lạnh, ôm ngang một người vào lòng.

Người kia chính là Ô Hành Tuyết với gương mặt thuần trắng. Thoạt nhìn như đang ngủ, và không mảy may tỏ ra dấu hiệu đang phải hứng chịu cơn đau không cách nào kiềm nén, thậm chí hàng mày cũng chẳng nhíu một chút nào.

Tựa như, chỉ cần bất kỳ ai vô tình đến gần, người đó vẫn sẽ ngay lập tức vén mi để lộ đôi mắt trong trẻo.

Bằng vào lúc trước, chắc chắn Ninh Hoài Sam sẽ cam đoan thành chủ chỉ đang nghỉ ngơi. Thế nhưng hiện tại thì không…

Vì còn chưa bước đến gần mà cậu đã cảm nhận được khí lạnh thoát ra từ cơ thể Ô Hành Tuyết, nó lạnh băng tới mức khiến cậu thót mình. Cậu đưa mắt nhìn sang đầu ngón tay tái xanh và đôi môi lấm máu của Ô Hành Tuyết.

“Sao lại thế này?!” Ninh Hoài Sam kinh hoàng bật thốt, vấp chân chạy đến. “Cảm thấy khó chịu trong lúc thoát ra khỏi nhà họ Phong à?”

“… Không thể nào,” Ninh Hoài Sam ngờ vực, liếc nhìn bản thân mình một cái rồi mới khàn giọng tiếp tục, “tới ta còn đứng dậy nổi thì thành chủ không thể —”

Thiên Túc trầm giọng ngắt lời cậu, “Vì tất cả đều đổ lên người y.”

Ninh Hoài Sam nín thinh.

Khó trách…

Khó trách cơn đau của cậu đột ngột biến mất, hoá ra chúng đổ hết lên cơ thể một người.

“Nhanh chóng vào thành đi thôi! Có thể —” cậu tính nói có thể giấu người chỗ ta và Phương Trữ, tạm thời dừng chân nơi đó sẽ không vấn đề gì. Thế mà chỉ vừa há miệng đã thấy một trận gió mạnh quét ngang trước mắt!

Thiên Túc mang gương mặt nặng căm, không nói một tiếng nào đã ôm thành chủ bước liền xuống núi.

Ninh Hoài Sam suýt bị trận gió quật ngã, sững sờ tại chỗ một hồi mới lóc cóc chống người dậy đuổi theo!

Cậu còn chưa nói chỗ nào mà, sao Thiên Túc có thể biết cậu ở đâu cơ chứ? Không thể nào. Bước thẳng vào thành như vậy chắc chắn là đến Tước Bất Lạc!

Nhưng mà gần đây Tước Bất Lạc tự niêm phong, hơn nữa lân cận nơi đó đông nghịt người, nếu chúng thấy mặt thành chủ… Chiếu Dạ thành không đảo điên đấy chứ?!

***

Đúng như đoán định của Ninh Hoài Sam, lân cận Tước Bất Lạc có rất nhiều người.

Cả một Chiếu Dạ thành rộng lớn đến vậy, dù gọi là Động Ma nhưng địa bàn có đôi phần tương tự thành thị ở nhân gian, nếu chỉ nhìn sơ qua có lẽ còn sôi động hơn một chút. Nào biển rượu rừng thịt nào hang vàng, tất cả những điều nên có và không nên có đều hiện diện nơi đây.

Tại Chiếu Dạ thành này thời trước, ở đâu có người cũng không lạ, trừ mỗi Tước Bất Lạc. Lý do là vì Tước Bất Lạc nằm ở chốn thâm cùng nhất của Chiếu Dạ thành, mình nó chiếm lĩnh một khu vực riêng. Trước đây, Ô Hành Tuyết đã chọn nơi ấy, sau đó không một tà ma nào dám bén mảng sống gần nữa.

Năm đó, vùng lân cận Tước Bất Lạc hoang vu không nhà không mái. Bất kỳ sự hiện diện của người nào cũng vô cùng nổi trội, chẳng khác nào đường đường chính chính tự tìm cái chết.

Nhưng giờ đây đã khác.

Từ khi Ô Hành Tuyết rơi vào Thương Lang Bắc Vực, tất cả mọi người đều cho rằng chàng chắc chắn phải chết, không thể sống sót thoát ra khỏi đó được. Bởi vậy mà người ta cũng dần dà chuyển đến sinh sống ở khu vực xung quanh Tước Bất Lạc.

Đám tà ma vẫn chưa hết kiêng dè nên chẳng dám đặt phủ trạch ở chỗ đó, bèn xây nên những thứ khác — đủ loại quán rượu, sòng bạc, tiệm bán “hoa”, muốn rộn ràng đến đâu xây rộn ràng đến đấy.

Ai cũng biết tân thành chủ thèm thuồng Tước Bất Lạc, chúng tà ma đều tò mò đâm ra muốn lân la đến càng gần chỗ đấy càng tốt, hóng hớt càng nhiều chuyện càng tốt.

Kết quả là, khu vực xung quanh Tước Bất Lạc đã trở thành nơi tụ tập tấp nập nhất Chiếu Dạ thành.

Duy mỗi toà phủ trạch kia vẫn bị bỏ trống suốt hai mươi lăm năm, trông thật đìu hiu cô quạnh.

Vị trí đặc biệt nhất thuộc về sòng bạc, hướng bắc nó nằm kế quán rượu, hướng nam nhìn về Tước Bất Lạc. Đám đầm hồ trong quán rượu ngâm toàn tà vật độc vật kèm theo những âm thanh quái gở và đầy rẫy những tụ đánh nhau náo loạn sau cơn say. Chim còn không dám bay qua Tước Bất Lạc.

Đám ma đầu lớn bé si mê sòng bạc hàng năm đã quen thói gây loạn ở mặt phía bắc và để yên mặt phía nam trong cô tịch. Mà đêm hôm nay, chúng bất chợt nghe thấy tiếng gió quét qua mặt hướng nam…

Mấy kẻ ngồi cạnh cửa sổ lầu hai thấy ớn lạnh cả người, lẩm bẩm nói, “Đang yên đang lành sao tự dưng lạnh quéo vậy?”

Chúng rợn cả da gà trên cổ, vừa vuốt tay lên để thả lỏng gân cốt rồi tính nói tiếp thì nghe có kẻ thốt, “Nhìn ngoài cửa sổ kìa!”

Chúng quay sang nhìn thì thấy cơn gió lạnh chợt quét qua đã đọng lại một lớp sương muối trắng xoá.

Tất cả đều kinh hồn.

Một cơn gió có thể đọng sương muối trên khung cửa sổ thì chắc chắn không tầm thường. Lần gần đây nhất chúng mục kích khung cảnh “lướt qua đâu kết sương băng nơi đấy” này đã tận hai lăm năm về trước…

Khoảnh khắc đó, sòng bạc đang náo nhiệt ầm trời đột ngột im lìm xuống. Cả đám ngó chòng chọc vào lớp sương giá trắng nhạt trên khung cửa sổ như thể tất thảy bọn chúng đều đóng thành băng.

Sau đó, giữa bầu không khí lặng yên đầy chết chóc, kẻ ngồi sát cửa sổ nhất khẽ khàng nói, “Có người ở ngoài cửa.”

“… Ngoài cửa hướng nào?” Người hỏi câu này còn thả nhẹ giọng hơn nữa.

Kẻ ngồi sát cửa sổ nuốt khan vào họng, mắt vẫn chăm chú nhìn ra phía ngoài cửa sổ, hắn nói, “Tước Bất Lạc.”

“Cái gì?!”

Nghe thấy ba chữ kia, tất cả mọi người nháo nhào ùa lại cửa sổ.

Tước Bất Lạc đã niêm phong hai lăm năm. Cho dù bọn chúng có xây sòng bạc hay quán rượu cao tới mức nào đi nữa, thì khi đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống vẫn không thấy rõ một ti hin nào bên trong phủ, tất cả những gì chúng thấy là sương mù muôn đời lãng đãng và tàng cây loáng thoáng bên dưới.

Chỉ ngay trước cửa vào thì màn sương mới mỏng hơn một tí.

Mà giờ đây, chỗ ấy xuất hiện một cái bóng dài.

Cả đám trợn to hai mắt, thiếu điều muốn càn quét toàn bộ lớp sương mịt mờ kia. Song chỉ vô ích, dù chúng căng mắt đến độ nào đi nữa cũng không thấy được người bước đến là ai.

Tà ma đã quen với sự bốc đồng, nhác thấy có mấy kẻ đã manh nha nắm lấy thành cửa sổ toan nhảy xuống, nhưng nhanh chóng bị những người khác kéo ngược lại.

“Còn nhớ lời đồn lần trước nghe được không?”

“… Mày nói là Thương Lang Bắc Vực hả?”

Thương Lang Bắc Vực sụp đổ, người bị nhốt bên trong dường như chưa chết.

Lời đồn này phát tán khắp bốn bể hẳn ai cũng tin, nhưng Chiếu Dạ thành thì không. Không một ai thấm thía sức mạnh của Thương Lang Bắc Vực hơn chúng tà ma, cả đám chúng đều đinh ninh rằng không kẻ nào có thể sống sót mà bước ra khỏi nơi đó.

Huống hồ mấy hôm nay cũng chỉ có mỗi tin đồn thất thiệt nọ, chứ chúng đâu thấy động tĩnh gì khác.

Thật ra còn có người nói Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên dường như còn sống và đã xuất hiện ở nhà họ Hoa và thung lũng Đại Bi.

Tên tà ma toan nhảy xuống nhìn chòng chọc lớp sương đọng trên khung cửa sổ, nét mặt gã biến chuyển mấy lần, rồi cuối cùng khịt mũi giễu cợt, “Không có khả năng, đừng có tự vẽ chuyện hù doạ bản thân nữa. Giờ mày bảo tao cái người đứng trước cửa là Thiên Túc thì còn đáng tin hơn đó!”

“Thế càng không thể, làm gì có tiên nào xâm nhập được vào Chiếu Dạ thành mà không bị phát giác?”

“Cũng đúng…”

Chúng nói rồi, bất chợt nhận ra nãy giờ cả đám căng thẳng đến nực cười. 

“Thần hồn nát thần tính, tự huyễn hoặc bản thân!” Chúng nhìn một lượt lớp băng đọng trên cửa sổ, rồi vọng về sương mù bao bọc toàn bộ Tước Bất Lạc và trấn an nhau, “Trong thành chúng ta có rất nhiều người lăm le bước vào trong đó, nói không chừng lại là hai đứa thiếu hiểu biết nào đó.”

Ngay đến tân thành chủ Tiết Lễ cũng từng phá cửa bất thành, cuối cùng phải hy sinh một cánh tay đấy thôi, còn những người khác ấy à? Đếm cái số nát thây bên ngoài sân chắc cũng không dưới mấy chục tên.

Ở đây chưa bao giờ thiếu những kẻ chán sống, chẳng qua vài năm nay vơi bớt một ít mà thôi.

“Chẳng bao lâu là có thể ra đó lượm xác rồi đấy, gần đây tao luyện dược đang bị thiếu người đây,” một kẻ trang điểm như quỷ nhả một câu.

Mấy kẻ khác sững lại giây lát rồi lập tức biến sắc. “Ồ? Thế thì chúng ta cần bàn xem ai tới trước có trước nhá.”

“Tao cũng đang cần người sống đây, có ai không cần đâu? Để xem ai có bản lĩnh.”

Bọn chúng móc ra đủ loại bao, chẳng khác gì lũ kền kền sài lang săn đêm đang ẩn nấp trong bóng tối để chờ cái bóng người kia tru lên thảm thiết, chờ hắn bị cấm chế xé toang thành mảnh vụn, rồi sẽ được phân năm xẻ bảy giữa bọn chúng…

Nhưng thứ mà chúng chờ thấy đến, là hình ảnh những đợt sấm chớp trắng dã chăng dày đặc như lưới cắt ngang màn sương mù muôn đời không tan quanh Tước Bất Lạc, chúng xuyên phóng từ giữa mây mù, giáng thẳng xuống dưới với tốc độ kinh hoàng, băng qua tất cả những mái hiên bên trong phủ trạch rộng lớn và đánh thẳng vào trước cửa —

Ba mươi ba tia chớp, ba mươi ba đợt sấm rền.

Căn phủ bỏ hoang lâu năm tựa chừng trái tim của Chiếu Dạ thành, nó bất ngờ rung động dữ dội ngay khoảnh khắc phong cấm được giải!

Hàng tầng hàng lớp sương mây thoắt đã tản ra, rồi thoắt đã gom lại. Trừ kẻ ngồi sát bên cửa sổ, gần như không một ai trông thấy chuyển biến đột ngột đó.

Chỉ vào giây phút mây mù tụ lại lần nữa, chúng mới nghe được tiếng cánh cổng phủ mở ra.

Cái bóng dài kia bước qua cánh cổng và tức thì mất dạng.

Ngay kế đó, một người khác hớt hả chạy tới và nối gót vào trong.

Rất nhiều người trong Chiếu Dạ thành quen thuộc với bộ dáng của người hớt hả chạy phía sau này, chúng nhận ra đó là Ninh Hoài Sam thông qua hình thể và động tác của cậu.

Trước khi bước vào cửa, cậu ta còn mở miệng nói một câu, câu ấy thật ngắn và cũng rất loáng thoáng. Thế mà xuyên qua sương mây, nó đánh vang bên tai tất cả bọn chúng như sét gầm giữa đồng bằng!

Cậu ta gọi… Thành chủ.

Chẳng một ai hay biết, sòng bạc đã tĩnh lặng độ nào trong khoảnh khắc ấy.

Thậm chí đến toàn bộ Chiếu Dạ thành đều lặng bặt vào thời điểm đó, vì dư chấn từ rung động dữ dội ở Tước Bất Lạc đã lan ra hết thảy lầu các trong khu vực, khiến từng người trong chúng sững lại ngỡ ngàng và ngoái mặt nhìn về cùng một hướng, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ bàng hoàng không thể tin nổi.

Để rồi trong sự tĩnh lặng đáng sợ đó, cánh cổng khổng lồ của Tước Bất Lạc đóng sầm trở lại, tung lên cát bụi mịt mù. Bấy giờ, kẻ nào đó ở tầng hai của sòng bạc mới chuyển tầm mắt và cất lời, “… Thành chủ?”

Âm thanh đó như đổ dầu sôi vào nước.

Ngay lập tức, cả sòng bạc bùng nổ.

Chỉ qua một đêm, gần như toàn bộ tà ma đều nhận được tin: Thành chủ Chiếu Dạ thành Ô Hành Tuyết đã trở lại.

***

Khi Chiếu Dạ thành nổ tung trong tin chấn động này, bản thân thành chủ lại chẳng hề hay biết.

Chàng đã rơi vào cơn hôn mê sâu, sử dụng thân thể tà ma để chuyển hoá những chấn thương mà Linh Vương từng chịu đựng. Chàng đau đớn, và lạnh lẽo, nhưng vốn đã quen với chúng rồi, thế nên gương mặt chàng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, trông chỉ như đang tựa đầu chợp mắt bên ô cửa sổ rộng thoáng ở Toạ Xuân Phong.

Chàng chẳng hay biết mình được người ôm vào Tước Bất Lạc, đi suốt mười hai dặm đường núi, lĩnh hơn ba mươi đợt sấm rền, mà vẫn chưa một lần buông tay.

Chàng cũng chẳng hay biết, có người đã rút cạn linh thức, rót tràn khí kình khắp cơ thể mình và chảy xuôi dòng theo huyết mạch.

Chàng chỉ chìm trong hơi thở đang nghiêng mình bao bọc lấy cơ thể, để mơ về đôi chuyện xưa cũ trong giấc hôn mê.

Lời tác giả:

Đợi lâu rồi QAQ tối hôm qua tui đang viết dở thì ngủ mất, hôm nay mới viết tiếp.

Trước, chúc mọi người một ngày Lễ Tình Nhân vui vẻ ~ mai sẽ gửi lì xì cho mọi người trước giờ cập nhật nhé ~
Bình Luận (0)
Comment