Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 72

Tiêu Phục Huyên càng cảm thấy kỳ quái hơn.

Y quét mắt một vòng căn phòng tròn mà không thấy bóng dáng Y Ngô Sinh đâu, song trên mặt đất vẫn còn lưu dấu vết —

Y Ngô Sinh rơi từ nắp cửa bẫy bằng đá trên mặt đất xuống, sau đó dường như bị thứ gì lôi vào sâu trong hầm mộ.

Tiêu Phục Huyên không nấn ná bên ngoài nữa mà nhanh chóng dấn sâu vào trong.

Con đường này y từng đi qua một lần nên giờ rất quen lối. Thậm chí y hãy còn nhớ rõ từng nơi đặt tượng đồng nam đồng nữ, mỗi lần bước đến vị trí một pho tượng, y đều dừng bước, vung kiếm phá tường để kiểm tra bên trong.

Càng nhìn, nét mặt y càng trầm hẳn đi, vì bên trong mỗi nơi ấy, y đều tìm thấy một pho tượng đồng nam hoặc đồng nữ. Điểm khác biệt duy nhất là thung lũng Đại Bi này không có những bá tánh vô tội bị “triệu hoán”, bởi thế bên trong những pho tượng đồng nam đồng nữ này đều sạch tươm, không có những thi thể méo mó, không có vết cào loạn, và cũng không có những vệt máu khô.

Suốt dọc đường vào trong có vừa đủ ba mươi ba bức tượng đồng nam đồng nữ, không hơn không kém.

Hết thảy nơi đây hệt như một khung cảnh được phục dựng, nhưng có điểm gì đó cực kỳ bất nhất khó diễn tả.

Càng vào sâu bên trong đường hầm mộ, cảm giác bất nhất này càng trở nên nặng nề hơn.

Tiêu Phục Huyên phi thân đến cuối lăng mộ, bước vào gian phòng vòm tròn khổng lồ.

Không ngoài dự kiến, gian phòng vòm tròn này chất đầy những tượng thần to lớn, không khác gì cánh rừng đá tảng cheo leo hiểm trở.

Người bình thường muốn thấy rõ gương mặt những thần tượng nơi đây đều phải ngưỡng đầu thật cao. Nó dấy lên trong lòng người sự bức bách nặng nề, khiến người ta e sợ không dám cất cao giọng.

Dưới chân những pho tượng thần khổng lồ bằng đá đặt san sát nhau này cũng có bệ thờ, trên mặt sau của bệ thờ vẫn khắc chữ, ắt hẳn là danh hào của vị thần đó.

Trên mặt bệ thờ phủ đầy tro bụi.

Tiêu Phục Huyên ngồi xổm nửa thân, duỗi tay lau lớp tro bụi che kín bệ thờ, để lộ những dòng chữ khắc rõ —

Mộng Cô, chưởng quản Kinh Quan.

Hoặc Ca, chưởng quản Huyết Trì.

Tang Phụng, chưởng quản núi Bất Động.



Đến cả những tượng thần nơi đây cũng giống như đúc.

Tiêu Phục Huyên gần như còn cảm nhận được trận cục lưu động âm ỉ bên dưới chân mình.

Ở hiện thế, những tượng thần bên dưới thung lũng Đại Bi này được sắp xếp thành một trận cục khổng lồ, trận cục ấy được dùng để trấn áp Vân Hãi, khiến hắn vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Mà tại đâytrong dòng thời gian rối loạn của mấy trăm năm về trước, Vân Hãi hãy còn đang sống, không ai cần bị trấn áp cả, vậy trận cục này được thiết lập ra để làm gì?!

Tiêu Phục Huyên trầm mặc không lên tiếng, chỉ lẳng lặng rảo một vòng xem kỹ một lần những pho tượng đá khổng lồ kia, bỗng phát hiện một vấn đề.

Cuối cùng, y đã hiểu rõ nguyên cớ cho cảm giác bất nhất nơi đây —

Bởi vì lăng mộ thần dưới đáy thung lũng Đại Bi này không phải được phục dựng từ hiện thế, mà được xây nghịch lại hoàn toàn!

Thứ tự những pho tượng họ nhìn thấy dưới thung lũng Đại Bi ở hiện thế lúc trước lần lượt là Tang Phụng đứng đầu tiên, Mộng Cô đứng cuối cùng, và Hoặc Ca đứng ở giữa phía bên tay trái. Vì vậy trên đường đi, người đầu tiên họ nhìn thấy là Tang Phụng, tiếp nữa là Hoặc Ca, và cuối cùng mới là Mộng Cô.

Còn ở nơi này, Mộng Cô đứng ở vị trí đầu tiên, Tang Phụng ở vị trí cuối cùng, Hoặc Ca vẫn đứng vị trí giữa, thế nhưng lại nghiêng bên tay phải! Dẫn đến việc y đi qua thấy bức tượng Mộng Cô trước, tiếp đến là Hoặc Ca và tượng cuối cùng mới là Tang Phụng.

Vừa nhận ra điểm này, Tiêu Phục Huyên tức thì ngẫm lại bức tượng Vân Hãi mình trông thấy ở bên ngoài hầm mộ thì phát giác nó cũng không đúng…

Đúng là Vân Hãi vẫn một tay phất cờ trắng, một tay cầm nhánh hoa, thế nhưng tay phía nào đã bị đổi ngược. 

Toàn bộ ngôi mộ này không được phục dựng nguyên mẫu mà là hình ảnh phản chiếu.

Ngay trong các thuật pháp ở dân gian, gương là vật phẩm thường được sử dụng nhất, nó đại diện cho việc phản chiếu, tráo giả thành thật…

Và lật ngược.

Tiêu Phục Huyên nhíu chặt mày.

Nếu theo hướng tráo giả thành thật — nơi đây chính là giả, hiện thế là thật. Nơi này được bài trí hoàn toàn giống với hiện thế, quả thật có thể đánh tráo thật giả.

Còn nếu theo hướng phản chiếu — những bài trí ở nơi đây cho thấy có người mang ý đồ chiếu thứ gì đó ở nơi này đến hiện thế.

Cuối cùng, nếu theo hướng lật ngược — cự trận bằng tượng thần ở hiện thế kiến hiệu trấn áp, khiến người bị trấn không bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời. Vậy nếu lật ngược lại chẳng phải thành…

Một trận cục có tác dụng sinh sôi sự sống không ngừng nghỉ, là khô mộc phản xuân?!

Tiêu Phục Huyên lập tức biến sắc!

Y đặt bàn tay mình trên chuôi kiếm, phần bao kiếm phía dưới mũi kiếm đập mạnh xuống nền đất, dắt theo khí kình ngùn ngụt tuôn trào.

Ánh vàng dội tung khắp không trung, nổ vang một tiếng ầm trời! Trận cục âm ỉ dưới chân đột nhiên hiện rõ, những đường dài loá lên ánh huỳnh quang như dòng nước đang lưu chuyển dọc ngang, dệt nên tấm lưới khổng lồ lan rộng đến những pho tượng khổng lồ cuối cùng.

Nhìn hướng lưu chuyển của ánh huỳnh quang, có thể xác nhận nó đang vận động theo chiều đảo nghịch!

Ngay thời khắc trận cục bị cưỡng chế khởi động, cuồng phong thình lình nổi lên giữa phòng vòm tròn, cơn gió kia lùa ào ạt qua những pho tượng thần, chẳng mấy chốc đã cuộn thành một cơn lốc xoáy hình rồng.

Cơn lốc xoáy hung mãnh đổ dồn về một phía theo hướng vận hành của cự trận.

Nếu ở hiện thế, điểm cuối của nó chính là huyệt mộ chôn cất Vân Hãi.

Tiêu Phục Huyên không chần chờ một khắc nào, ngay lập tức đạp gió đuổi theo, chỉ một bước đã phóng trăm trượng. Trong nháy mắt, y đã vững vàng đáp xuống điểm đó chẳng khác gì thanh kiếm sắc bén cắm phập trên nền đất.

Ngay khi đáp xuống mặt đất, y nghe được tiếng r3n rỉ vọng lên từ giữa cơn lốc gió, đồng thời thấp thoáng trông thấy một bóng người ôm ốm gầy gò.

Y đâm kiếm xuống đất một lần nữa, ngăn cản triệt để cơn lốc xoáy cuồn cuộn như rồng.

Ngay khi vùng trời tạnh gió, bóng người kia cũng hiện ra. Đây chính là Y Ngô Sinh bị rơi xuống ban nãy.

***

Từ khi bước chân vào miếu thờ trong thung lũng Đại Bi này, Y Ngô Sinh đã cảm thấy không ổn.

Hắn tự biết bản thân chỉ là nỏ mạnh đã hết đà, phần tàn hồn trong cơ thể mong manh hơn bao giờ hết, tựa như ánh đèn dầu cạn kiệt đang đà tắt ngúm, giờ chỉ còn một tia lửa lập loè.

Tuy vậy, nhờ ơn Thiên Túc mà cảm giác kiệt quệ đến lụi tàn ấy diễn ra rất êm đềm, êm đềm đến mức hắn còn ngờ rằng mình sẽ không mảy may cảm nhận được đau đớn tại thời điểm tàn hồn hoàn toàn tiêu tan.

Thế mà sau khi đặt chân vào miếu thờ, phần tàn hồn sót lại mong manh bất chợt nôn nao không ngơi nghỉ. Khoảnh khắc đó, hắn đã tin chắc rằng có vấn đề kỳ lại bên trong ngôi miếu này.

Thành thử, hắn không dâng hương mà men dọc theo bàn thờ bước ra phía sau, để rồi quả nhiên hắn trượt vào phiến đá dùng làm cánh cửa ngầm và rơi vào lòng đất.

Vừa xuống bên dưới lòng đất, phần tàn hồn kia bất chợt run lên bần bật. Có thể thấy rõ thứ kỳ quái kia quả thật bắt nguồn từ dưới lòng đất này.

Cảm giác tàn hồn run rẩy khó chịu khôn cùng, bức bối đến độ hắn không mở nổi mắt mình. Trong trạng thái mơ hồ đến gần mất đi ý thức, Y Ngô Sinh đã loạng choạng bước tiếp theo trực giác để đến điểm cuối cùng của hầm mộ.

Nơi hắn dừng chân chính là địa điểm sâu thẳm nhất của sự kỳ quái đó.

Hễ đứng ở nơi đây, hắn có thể ngay lập tức cảm giác được tàn hồn trong cơ thể run đến độ tưởng như tan biến hoàn toàn.

Cảm giác ấy mâu thuẫn tột độ — bởi sự nôn nao run rẩy không ngừng của tàn hồn, hắn cảm thấy mình không cách nào trụ nổi và sẽ ngã ngay xuống đất, rồi không làm sao vực dậy được nữa. Song ngược lại, hắn cũng cảm nhận được một sức sống lạ thường.

Giống như… giống như khi ánh nến vụt tắt thì bỗng dưng ai đó cạnh bên nổi gió, ép ngọn lửa bập bùng mà không mất.

Hắn còn không thể nhìn thấy gương mặt của mình. Phải mà trông thấy, có lẽ hắn sẽ nhận ra vào thời điểm ấy, vì lý do nào đó mà gương mặt ngả xám tro của mình hửng chút hồng hào.

Thế rồi, cơn run rẩy của tàn hồn thốt nhiên bị phá tan bởi một luồng kiếm khí mang theo cuồng phong dạt tới. Theo tiềm thức, Y Ngô Sinh nhấc tay áo che mặt lại, chống mạnh hai chân xuống đất hòng giữ vững thăng bằng cho cơ thể.

Đến khi cơn lốc kia bất chợt lặng hẳn xuống, hắn thả ống tay áo ra, choàng tỉnh hồn ngước mắt lên thì thấy một bóng người thân khoác áo đen, đầu đeo đấu lạp.

Giữa cơn mụ mị, Y Ngô Sinh chợt giật mình thảng thốt, trong mắt lộ chút kinh ngạc.

Mãi lâu sau, nét kinh ngạc kia mới biến mất, nhường chỗ cho ý cười, hắn lắc đầu nói, “Chẳng trách…”

Y Ngô Sinh dõi mắt về chiếc đấu lạp đội thấp che khuất mặt cùng vóc người đã hoàn toàn thay đổi của người kia, đoạn thở dài khe khẽ. “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là thế…”

Ở trước lối vào thung lũng Đại Bi, lần đầu tiên chạm mắt với người này, hắn đã có linh cảm rằng đối phương chắc chắn không phải người thường. Chẳng qua thế gian có quá nhiều người tu hành, còn bản thân hắn mang tâm sự nặng trĩu nên cũng chẳng để tâm nhiều đến chuyện ấy.

Giờ ngẫm lại mới thấy, quả thật chẳng trách.

Chẳng trách người nọ không giống khách hành hương mà sao lại muốn đến ngôi miếu này, ắt là theo dấu hắn đến đây.

Y Ngô Sinh nho nhã chắp tay hành lễ, thưa, “Thiên Túc.”

Thực chất, hắn muốn nói “đã làm phiền Thiên Túc nhọc lòng chuyến này rồi”. Nhưng cả chuyến đi này đều khởi nguồn từ chính hắn mà ra, giờ nói câu “nhọc lòng” sao chừng vô tâm quá.

Thực chất, hắn còn muốn thốt lên lời “thật hổ thẹn”, ấy thế nhưng giờ đây hắn đang ở trong thung lũng Đại Bi, đã thế còn bước vào nơi sâu thẳm nhất hầm mộ, ngay bên cạnh nơi chôn cất Vân Hãi. Đã lâm vào tình huống này thì hai chữ “hổ thẹn” kia cũng không cách nào ra khỏi miệng được.

Huống hồ, giờ hắn cũng không lo xa được đến vậy, vì phần tàn hồn mới vừa yên ổn chưa được bao lâu đã nôn nao lần nữa.

Loáng cái, Y Ngô Sinh đứng còn không muốn vững.

Nhưng dù gì hắn cũng từng là người dùng kiếm, và cũng không muốn tỏ ra quá yếu ớt. Thế nên hắn nhéo ngón tay để giúp bản thân tỉnh táo lại, đoạn nói, “Thưa Thiên Túc, nơi này thực sự kỳ quái, ắt hẳn là có trận. Nó ở…”

Vừa nói, hắn vừa mượn lời để quỳ nửa người trên mặt đất, vươn tay chỉ xuống đất đá bên dưới và nói, “Nó ở… ngay đây.”

Nói xong, hắn không rút tay về mà chống thẳng xuống đất.

Vì nếu rút tay lại, hắn sẽ lập tức ngã ngửa ra phía sau.

Hắn cười khổ trong lòng, thầm nghĩ: Sao mà khốn đốn đến nhược này, thật mất mặt nhà họ Hoa.

Không ngờ ngay khi chạm tay vào nền đất, phần tàn hồn hắn bất chợt dâng trào nhịp sống. Dường như có một sự sống mỏng manh đang mạnh mẽ tràn qua bàn tay đặng cuộn vào trong cơ thể hắn.

Giữa lúc mê man, Y Ngô Sinh chớp nhẹ mắt, ngón tay cong lại bám chặt vào nền đất.

Hắn nhíu chặt mày, nghe thấy giọng Thiên Túc trả lời.

Thiên Túc nói, “Đúng là có trận.”

Một linh cảm nhen lên trong lòng Y Ngô Sinh. “Trận này… để làm gì thế?”

Phải, trận này dùng để làm gì?

Thật ra họ đã tìm được đáp án cụ thể trong lòng, giờ chỉ đang thiếu một ít chứng cứ sau cùng mà thôi.

Bấy giờ, trong mắt Y Ngô Sinh đã mù mờ đen kịt, ngón tay hắn run rẩy nhưng vẫn gắng gượng để giữ vững cơ thể. Hắn dồn hết sức lực đấm thẳng nắm tay vào nền đất.

Cú đấm này khiến Tiêu Phục Huyên cũng bất ngờ.

Sau một chớp mắt ngỡ ngàng, y thấy nền đất bất chợt trồi lên và tràn sang hai bên, để lộ một huyệt mộ sâu hút.

Trong dòng thời gian rối loạn này, Vân Hãi vẫn còn sống, dĩ nhiên việc bên trong không có người là điều có thể dự kiến. Có điều huyệt mộ này cũng không rỗng mà đang vun trồng rất nhiều cành dây leo xanh tốt.

Những cành dây leo kia mọc chằng chịt dọc ngang, nhưng dưới sự nuôi dưỡng của trận cục mà căng tràn sức sống, trổ nụ đơm hoa.

Song bên dưới rễ những cành dây leo đó bốc lên mùi máu tanh và một mùi hương gì đó tản ra thoang thoảng. Ngay khi lọt vào khứu giác, Tiêu Phục Huyên tức thì hiểu rõ đây là thứ gì…

Có người đã dùng chính linh, xương, máu, thịt bản thân để làm cục, dùng sinh mệnh dài lâu của mình để nuôi dưỡng trận này.

Nếu đơn giản nhìn vào trận, chỉ thấy cành và hoa thì có lẽ không thể nhận ra mục đích của nó. Trông chỉ như người bày trận đã dành biết bao nỗ lực và công sức để nuôi trồng mấy nhánh cây dây leo mà thôi.

Tuy vậy, nhóm Tiêu Phục Huyên thì khác, bởi họ đã từng bước vào thung lũng Đại Bi ở hiện thế, từng nhìn thấy Vân Hãi bị chôn dưới huyệt mộ, và cũng từng trông rõ những sợi dây leo mọc ra từ lồ ng ngực rỗng không của Vân Hãi.

Khi đó, Tiêu Phục Huyên và những người kia đã đoán chừng rằng dây leo cộng sinh cùng Vân Hãi. Hễ dây leo chưa chết thì Vân Hãi vẫn sống. Ngặt nỗi họ không tìm được nguồn gốc xuất xứ của dây leo nên không cách nào tìm hiểu xem thứ gì mới thật sự cộng sinh với Vân Hãi.

Cho đến tận ngày hôm nay, đến tận giờ phút này, cuối cùng họ cũng tỏ tường —

Hoá ra, nơi mà số dây leo này bén rễ không phải lồ ng ngực Vân Hãi, mà là nơi đây. Trận cục này cung cấp dinh dưỡng nuôi sống rễ cây kia.

Thế thì, khu hầm mộ bên trong lòng đất như tấm gương phản chiếu này có tác dụng gì, chẳng quá rõ ràng rồi sao.

Trước đây, họ mãi không rõ rốt cuộc Hoa Tín đã làm cách nào để giúp Vân Hãi tiếp tục sống cuộc đời dài lâu trên nhân thế.

Mà giờ đây, mọi thứ minh bạch trước mắt.

Đó là dùng mệnh nuôi mệnh.



Lời tác giả:

Đợi lâu rồi ~ ngủ ngon

Cá:

Tui nhịn hết nổi rồi… tới đây mà còn chưa ship Hoa Vân nữa thì tui có lỗi với bản thân quá. Dù tui đã lẩm nhẩm ngay từ đầu là không được ship cp phụ, cp phụ là sai lầm, cp phụ đầy redflag, đừng bước vô con đường này. Nhưng mà… lấy mệnh nuôi mệnh… ai chịu nổi sự hy sinh như vậy…:(((((((((((((((((((
Bình Luận (0)
Comment