Ô Hành Tuyết hỏi, “Ai lại đến vào lúc này?”
Tiêu Phục Huyên mở tấm bùa cho chàng xem. “Phong Tiết Lễ.”
Ô Hành Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên. “Vừa nhắc đến hắn thì hắn đã tới ngay tận cửa cơ à.”
Sực nhớ tới tiếng gõ “nho nhã lịch thiệp” vừa nãy, chàng hỏi Tiêu Phục Huyên, “Trí nhớ ta còn chưa đầy đủ, nhưng đoán chừng ở Chiếu Dạ thành không có nhiều ma đầu gõ cửa khi đến thăm hỏi. Đây có phải là thói quen của Hoa Tín không?”
Tiêu Phục Huyên: “Gõ cửa thì không.”
Nói đoạn, y phe phẩy tấm bùa danh thiếp trên tay và nhẹ giọng, “Cái này thì phải.”
Nét ngạc nhiên trên mặt Ô Hành Tuyết càng lộ rõ hơn, chàng thốt lên theo bản năng, “Biết rõ đến vậy chẳng lẽ hắn vẫn thường đến Nam Song Hạ?”
Tiêu Phục Huyên: “?”
Hiếm khi trên mặt Thiên Túc lại đượm cảm giác hoang mang đi kèm với khó diễn tả thành lời đến vậy, khiến Ô Hành Tuyết thấy có hơi buồn cười. Tuy vậy, thời điểm hiện tại không thích hợp để trêu đùa, chàng bèn vội dỗ, “Ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.”
Này hơi bị thuận quá rồi đấy.
Thiên Túc im lặng chút rồi nói, “Trong các tiên chỉ có một người tự do ra vào cổng Nam Song Hạ như chốn không người mà thôi.”
Quả thật, trong các tiên chỉ có mỗi mình Linh Vương thoải mái tới lui ở Nam Song Hạ, còn những người kia cả trăm năm chẳng biết có dám đến trước cổng một lần hay không.
Năm xưa, Hoa Tín là Tiên thủ Linh đài, chỉ giao thiệp với Thiên Túc và Linh Vương không trực thuộc Linh đài khi có việc hệ trọng, nên hiển nhiên cũng không hay ghé qua Nam Song Hạ. Tuy vậy, hắn vẫn có qua lại với những người khác trên Tiên Đô, có điều những lần qua lại đó đa phần đều rập khuôn và giữ quan hệ trong giới hạn xử lý công việc, chứ hiếm khi xuất phát từ những mối quan hệ cá nhân.
Tiêu Phục Huyên biết được thói quen này của Hoa Tín cũng nhờ những lời tâm sự của Vân Hãi.
***
Trước đây Vân Hãi từng than vãn rằng, “Tiên thủ Minh Vô quy củ quá đi, đến cả ghé nhà cũng chẳng ngoại lệ. Mỗi lần đến phủ ta đều tuyệt nhiên không vào trong dù cổng sân mở toang chẳng gì ngăn trở. Người cứ toàn khoanh tay đứng ngoài cửa và sai mấy đồng tử như ông cụ non kia truyền thiệp báo danh vào trong.”
Vân Hãi xem như đang tán gẫu nên vừa huơ tay như nửa đùa nửa thật vừa nói, “Cái kiểu thiệp báo danh dưới nhân gian ấy, không biết hai vị đại nhân có từng thấy chưa, nó làm bằng giấy ép hoa khô hoặc tơ lụa, được gấp làm đôi, và có ghi tên ghi chức, thậm chí còn ghi cả lý do đến thăm. Thực sự… thực sự quá…”
Hắn không bao giờ nói ra nổi nhận xét của nhìn, cứ ngắc ngứ rồi lắc đầu bật cười sang sảng, sau chót gom vén nét cười mà chỉ đành thở dài một hơi. “Tốt xấu gì ta cũng xem như là đệ tử môn hạ của người, mà người mãi đối xử khách sáo với ta như thế đấy.”
Khi ấy, Linh Vương đáp, “Ta có từng nghe nói nhưng chưa gặp qua lần nào. Mà dường như Tiên thủ Minh Vô cũng hiếm khi ghé thăm ai bao giờ.”
Vân Hãi nghe thế thì vui vẻ hẳn ra, hắn nâng chung rượu tỏ ý kính mời Linh Vương, đoạn uống một hơi cạn chung. “Thế xem ra ta vẫn còn vương ít hào quang một người đệ tử.”
Về sau, nghe đồn Vân Hãi dày không ít công sức và thời gian để thay đổi được một vài thói quen vốn cực kỳ quy củ nền nếp của Minh Vô Hoa Tín. Ít nhất, hắn đã không còn đệ thiệp khi đến cung phủ của Vân Hãi nữa, nhưng vẫn giữ nguyên thói quen như trước với cung phủ những vị tiên khác.”
Thật không ngờ từng ấy năm đã trôi qua mà thói quen với người khác này vẫn chẳng mảy may biến đổi.
Ô Hành Tuyết nhìn tấm danh thiếp trong tay Tiêu Phục Huyên và nói, “Tuy dưới nhân gian cũng có nhiều người sẽ gửi thiệp báo danh, nhưng không đến mức trùng hợp nhiều đến như vậy chứ. Xem ra phán đoán lúc trước của chúng ta đã chính xác, khả năng cao Phong Tiết Lễ này bị Hoa Tín chiếm giữ thể xác.”
Chàng suy tư một chút rồi nói tiếp, “Quả thực hắn không hề có ý định che giấu.”
Nhìn chung, nếu không muốn người ngoài phát giác linh phách bên trong cơ thể là người nào thì ít nhiều đều sẽ cố tình thay đổi vài thói quen hành vi của bản thân. Trong trường hợp này, hành vi của Hoa Tín vừa lạ thường lại vừa mâu thuẫn — hắn bày bố trận cục rườm rà phức tạp, cài cắm mọi thứ cẩn trọng tỉ mẩn, vậy mà trong thói quen thường ngày lại dường như chẳng mấy chú tâm.
Có phải vì hắn đinh ninh Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết không hiểu rõ về mình nên sẽ không nhận ra?
Hay là đối với hắn, dù hai người có nhận ra hay không cũng thế?
Ô Hành Tuyết cân nhắc tình huống, đoạn quay sang hỏi Tiêu Phục Huyên, “Nếu phán đoán của chúng ta là đúng, vậy trong thân thể Phương Trữ có một nửa linh phách hắn, trong thân thể Phong Tiết Lễ có một nửa còn lại. Sau khi cho hắn vào cửa rồi cũng đồng nghĩa hắn đã có nguyên vẹn linh phách. Nếu cần phải động thủ thì khả năng thắng của chúng ta thế nào?”
Tiêu Phục Huyên nói, “Hắn chỉ có một người.”
Ô Hành Tuyết tiếp lời, “Đúng vậy, trên lý thuyết đây là hai chọi một, vậy nên mới không bình thường.”
Trên thế gian đồn rằng chàng xuống tay giết Linh đài Thập nhị tiên. Chưa biết tin đồn này đúng hay sai, ít nhất cũng cho thấy vào thời kỳ đỉnh cao phong độ, chàng chắc chắn không rơi xuống thế hạ phong khi phải đối đầu với Hoa Tín.
Hiện tại, kiếp kỳ trong người chàng bất ổn, cái lạnh thấu xương tuỷ chưa rõ vì sao không diệt trừ tận gốc được, cũng không biết lúc nào sẽ bộc phát trở lại. Còn Tiêu Phục Huyên cũng không dùng bản thể, hơn nữa còn phải tách linh thức sang dòng thời gian quá khứ để đi tìm linh phách gốc của Phương Trữ.
Cả hai đều bị tổn hại ít nhiều, e rằng cách thời kỳ đỉnh cao phong độ rất xa.
Nhưng Hoa Tín cũng có khá hơn là bao.
Sau khi Tiên Đô bị diệt vong, dù hắn không chết thật thì cũng phải chịu thương, hơn nữa còn tách bản thân ra làm hai, rồi lập trận cục “dùng mệnh nuôi mệnh” cho Vân Hãi. Theo lý mà nói thì hắn cũng phải chịu tổn hại nghiêm trọng.
Có tính thế nào đi chăng nữa vẫn quy thành hai chọi một, và Hoa Tín nằm ở hạ phong.
Một người nằm dưới thế hạ phong sao lại thẳng thừng đến gõ cửa như vậy được?
Dù vậy, hiện tại cũng không phải lúc để đắn đo, hai người trao đổi ánh mắt rồi quyết định mở cửa đón khách.
Tuy nhiên, khi Tiêu Phục Huyên mở kết giới ra, Ô Hành Tuyết nắm lấy y và nán người ngoài cửa lại một hồi.
***
Nói là nán lại một hồi nhưng tương đối ngắn ngủi, chẳng qua nếu là người đa nghi sẽ hiểu theo nghĩa khác.
Tiếu Hồ thấy gửi thiệp vào một lúc rồi vẫn chưa nhận được hồi âm, bèn thấp giọng nói với Phong Tiết Lễ, “Thưa thiếu gia, có khi nào bọn họ giả mù không thấy, quyết tâm đóng chặt kết giới không?”
Phong Tiết Lễ: “Không.”
Tiếu Hồ: “Sao thế ạ?”
Phong Tiết Lễ điềm nhiên đáp, “Đã mang danh thành chủ Chiếu Dạ thành, cậu nghĩ xem phải gặp tình huống nào thì mới giam mình bên trong kết giới và kiên quyết không gặp người ngoài.”
Tiếu Hồ tức thì vỡ lẽ. “Khi không thể gặp người khác.”
Bởi một khi lâm vào tình huống tồi tệ, nếu mở kết giới sẽ mang đến hiểm hoạ nghiêm trọng.
Tà ma bên trong Chiếu Dạ thành không phải lũ ngu, nếu kết giới tuyệt không mở ra thì lòng chúng sẽ tỏ tường ngay lập tức. Đến khi đó, liệu chúng có để yên cho người giấu mình bên trong kết giới hay không?
Tiếu Hồ nói tiếp, “Có khi nào chúng đã bắt đầu lập bẫy để chờ chúng ta vào phủ liền trở thành cá trên thớt hay không.”
Phong Tiết Lễ nói, “Vậy cũng không tệ.”
Tiếu Hồ: “Sao lại thế?”
Phong Tiết Lễ: “Người cần bố trí phòng vệ tạm thời trong những thời điểm thế này là người không đang trong trạng thái tốt.”
Tiếu Hồ gật gù tỏ ý đã ngộ ra vấn đề.
Từ khi thiếu gia nhà gã bước chân vào Chiếu Dạ thành đã luôn mang thần thái như vậy. Hắn được bao bọc trong vẻ điên rồ âm ỉ, nhưng tâm tình phẳng lì trước vạn sự. Giống như thể hắn đã chứng kiến hết thảy trên thế gian, dẫu tiên hay ma cũng chẳng cách nào khiến hắn hoảng sợ.
Nhưng luận về tuổi tác, thiếu gia nhà gã chỉ thuộc vào hàng non trẻ trong các con cháu tiên môn, chẳng rõ khí chất này bắt nguồn từ đâu nữa.
Tuy nói thế, nhưng sau một chút suy tư, gã chợt thấy không đúng. “Nhưng thưa thiếu gia… cho dù người bên trong không ở vào trạng thái tốt nhất, những bố trí phòng vệ kia cũng tương đối nguy hiểm cho chúng ta.”
Phong Tiết Lễ trả lời, “Nếu đặt cậu vào tình huống có thương tổn linh hồn và thân thể, nếu muốn đặt bố trí phòng ngự cậu sẽ đặt lên sân hay lên bản thân?”
Tiếu Hồ: “Dĩ nhiên là bản thân rồi.”
Phong Tiết Lễ: “Thế thì tốt rồi.”
Tiếu Hồ vẫn tỏ ý nghi ngờ, Phong Tiết Lễ nói tiếp, “Ta không đến để giết người.”
Hắn vốn không đến để giết người, hắn chỉ đang muốn mượn sức của gốc cây trong sân mà thôi.
Năm xưa, sau khi Linh Vương phát hiện ra có người táy máy vào nơi phong ấn thần mộc thì cấm địa thần mộc đã biệt vô âm tín một lần nữa.
Mới đầu, hắn còn tưởng rằng Linh Vương đã tiêu huỷ hoàn toàn thần mộc để tránh hậu hoạn. Về sau, hắn tìm đủ mọi cách mới có một lần tình cờ biết được bởi vì Linh Vương sinh ra từ thần mộc nên chịu ảnh hưởng hệ luỵ của nhân quả, không thể huỷ diệt thần mộc được.
Bởi vậy, thần mộc vẫn còn tồn tại, nhưng đã bị Linh Vương giấu kín.
Bản thân hắn cho rằng thần mộc vẫn đang ở trong cấm địa, chẳng qua Linh Vương đã che giấu bằng một cách nào đó nên người ta không còn thấy được nữa.
Rồi rất lâu sau đó, nhờ rất nhiều manh mối khác nhau, hắn mới lần đến được gốc đại thụ trong sân vườn Tước Bất Lạc.
Gốc đại thụ kia thoạt nhìn cực kỳ bình thường, điểm đặc biệt duy nhất của nó là sinh trưởng trong Tước Bất Lạc, còn lại không một dấu vết kỳ lạ nào khác, và cũng chẳng một ai liên hệ cái cây này với thần mộc cả.
Nhưng nó là hàng thật.
Không biết năm xưa Linh Vương đã dùng cách nào để thần mộc chìm vào tĩnh lặng suốt ba trăm năm ròng, trổ cành tuốt lá như một tán cổ thụ chót vót rợp trời nhìn cực kỳ tầm thường, đứng giữa mây khói và sương mù bên trong kết giới của Tước Bất Lạc.
Một thuở thần mộc chỉ người sắp chết mới có thể diện kiến, giờ đây bất kỳ ai cất bước vào sân vườn Tước Bất Lạc, ngước mắt lên đã thấy hiển hiện trước mắt.
Dẫu thế, thân cây này đã chẳng còn đọng một chút tiên khí hay thần tính nào, bao quanh nó chỉ có tử khí nặng nề đến độ chim tước cũng chẳng dám đáp chân.
Và điều hắn mong muốn chính là thức tỉnh gốc đại thụ này.
Lận đận ngần ấy năm, tổn hao mọi tâm tư, thử bao nhiêu cách để sắp xếp chu toàn hết thảy, giờ đây chỉ còn bước cuối cùng. Chỉ cần có thể thức tỉnh cây đại thụ này, chỉ cần thần mộc tái xuất nhân gian thì những điều còn lại đều dễ dàng thôi.
Bởi vậy, hắn không đến để giết người, hắn chỉ muốn kích cái cây kia một chút.
Chỉ một chút mà thôi.
Mà trở ngại lớn nhất trong việc kích cái cây đó chính là bản thân Linh Vương, diệu kỳ sao mà hiện tại Ô Hành Tuyết đã mất sạch ký ức, không còn nhớ một chút nào về những chuyện trước đây nữa. Theo lời của Ninh Hoài Sam thì y thậm chí còn không nhớ lai lịch của gốc cây này.
Đúng là ông trời giúp hắn một tay.
Ngay khi ý nghĩ đó nhen nhóm, ánh sáng vàng phủ trọn bốn bề Tước Bất Lạc thình lình chuyển dịch, âm thanh leng keng vang dội dẫn theo cánh cổng đóng kín trước viện đánh
cót két mở rộng sang hai bên.
Phong Tiết Lễ nâng cao ngọn đèn trong tay, giương mắt nhìn con đường trước mắt, tiếp đó nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao cao.
Người trong sân đã giải trừ kết giới một cách chóng vánh, không cản trở hắn một tẹo nào. Đến nỗi Tiếu Hồ nối bước hắn vào trong sân mà không khỏi thấp thỏm trong lòng. Gã thầm nhủ “nếu nói bên trong phải đắn đo cả buổi không mở cửa thì có thể hiểu trạng thái không tốt lắm, vậy giờ không thiết lập cơ chế phòng vệ nào mà mở rộng cửa đón khách thì nên giải thích ra làm sao???”
Gã thấp giọng gọi “Thiếu gia”.
Nhưng thiếu gia gã không trả lời một tiếng.
Không phải vì Phong Tiết Lễ không nghe thấy, mà vì khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn chẳng buồn để tâm đ ến.
Ngay khi hắn vừa bước qua cổng Tước Bất Lạc, màn sương mù mịt mùng che kín khoảnh sân này quanh năm suốt tháng dần tan, khung cảnh trong sân cũng hiện ra trước mắt. Hắn nhận ra những dải hành lang xếp thành mê hồn trận trong truyền thuyết cũng đã được giải trừ hoàn toàn. Thế là hắn bước thẳng vào trong, vừa vòng qua một tấm bình phong bằng đá, còn chưa kịp bước thêm bước nào thì đã trông thấy khu vực trung tâm khoảnh sân.
Đó là nơi gốc đại thụ rợp trời đang sừng sững dựng thẳng mình.
Còn hai người vốn nên ở trong phòng ngủ đã đứng ngoài sân không biết từ lúc nào. Ô Hành Tuyết ôm ấm sưởi trong tay đứng bên cạnh thân cây, Tiêu Phục Huyên còn tuyệt hơn, thẳng thừng ôm thanh kiếm chữ “Miễn” tựa lưng vào thân cây, nhìn sang hắn bằng ánh mắt không một xúc cảm.
Dưới vòng vây của hai người, gốc cây đại thụ đến chim cũng không đậu đã bị che chắn không một kẽ hở.
Phong Tiết Lễ: “…”
Lời tác giả:
Ngủ ngon ~