Đã lâu lắm rồi Ô Hành Tuyết không nhớ về Thước Đô.
Từ thời điểm phát hiện đó chỉ là một giấc mộng rỗng, chàng đã ngừng nghĩ về các chi tiết trong cơn mơ ấy. Song ngay lúc này đây, chàng chợt nhớ về một câu chuyện mình từng đọc trong quyển truyện kể dân gian.
Nhắc đến cũng khéo, đó chính là quyển truyện chàng đọc ngay trước khi tỉnh giấc ở Thương Lang Bắc Vực. Câu chuyện chàng đang nhớ là một trong những mẩu chuyện trong ấy, với nội dung đơn giản vô cùng. Khi đó chàng tựa lưng vào thành giường, một tay chống đầu, một tay vân vê trang sách đặng lẳng lặng nhìn hồi lâu.
Lâu đến mức quản gia cũng không kiềm nổi tò mò, bèn hỏi, “Không biết chuyện gì khiến ngài đọc vào đau lòng đến vậy?”
Khi đó, chàng thoáng ngạc nhiên rồi mới lấy lại tinh thần, hỏi, “Đau lòng ư?”
Quản gia gật đầu và chỉ vào giữa mày mình, nói, “Tôi nhìn vào đây, thấy dù ngài rủ mắt nhưng vẫn hằn rõ vết nhăn.”
Nghe vậy, Ô Hành Tuyết mới bật cười, thả lỏng mày và nói, “À, không đâu. Đây chỉ là một mẩu chuyện mà thôi, sao lại có thể vì đọc mà đau lòng cơ chứ.”
Nét mặt quản gia tỏ vẻ tò mò.
Ô Hành Tuyết bèn giải thích vài câu với ông, “Chuyện kể rằng xưa có một ông lão yêu thích các loài hoa cỏ, nên ông trồng hoa khắp sân. Năm nọ vào đợt xuân sang thì một hiện tượng kỳ lạ chợt xuất hiện, giữa khi gió xuân phơi phới tràn đầy ấm áp, trời bỗng giáng sấm sét, sét đánh thế nào vào ngay khu vườn của ông khiến đất đai tan tành hết cả.”
“Ông lão đau lòng khôn xiết, những tưởng hết thảy hoa cỏ mình vun trồng đều úa tàn trong cát bụi, không cách nào sống nổi, ngờ đâu trong số những cây hoa trồng đầy sân vẫn còn một gốc qua được.”
“Gốc cây hoa còn sống sót ấy vốn định sẽ đơm nụ trổ hoa mỗi tháng ba vào cuối xuân, ấy nhưng không rõ có phải vì đợt sấm sét giữa nắng ấm kia hay không mà về sau, cây ấy trổ hoa rất lạ thường.”
Quản gia hỏi, “Lạ thường thế nào?”
Chàng bèn “À” rồi nhẹ giọng, “Ông đã từng nhìn thấy sen tịnh đế bao giờ chưa? Câu chuyện này có lẽ cũng giống như loài sen tịnh đế đấy, đó là hai đoá sen song sinh nở trên cùng một cuống…”
Quản gia gật gù khen ngợi, “Ấy quả thật là chuyện hiếm gặp trên thế gian, là kỳ duyên trời định, hẳn mang điềm lành.”
Chàng lặng người chốc lát mới nói, “Chưa hẳn.”
Quản gia: “Sao lại chưa hẳn thế ạ?”
“Bởi vì…” chàng vân vê trang sách trong lúc bần thần không rõ nguyên do, lát sau mới nói, “trong truyện viết rằng, cặp hoa sinh đôi này không nở đồng đều, mà khi một bên toả sắc rực rỡ thì bên còn lại sẽ trở nên khô cằn héo rũ. Một đoá tươi thì đoá còn lại sẽ tàn.”
Quản gia ngỏ ý nuối tiếc, nói rằng, “Thế thì thật đáng tiếc quá…”
Chàng chỉ “Ừm” nhẹ bâng quơ để đáp lời quản gia. Tay đặt trên trang sách, chàng nói tiếp, “Không chỉ thế, mà một đoá hoa trong chúng lại tương đối dũng mãnh, nó luôn nở rộ tươi tắn hơn.”
Quản gia đáp, “Có lẽ vì nó hút nhiều chất dinh dưỡng hơn rồi.”
Ô Hành Tuyết chớp nhẹ đôi ngươi buông hờ, ngước mắt nhìn quản gia và nói, “Thế mới nói… sao có thể gọi đây là kỳ duyên trời định. Chỉ e đoá hoa được ưu thế hơn cũng luôn nghĩ vậy đấy, nhưng không biết chừng với đoá hoa còn lại đó chỉ là nghiệt duyên.”
Quản gia không biết nên tiếp lời câu này ra sao, quả thật, đây chỉ là một mẩu chuyện bé con về hai đoá hoa thôi mà, làm gì đến mức có đau lòng hay không. Song, ông đưa mắt nhìn quyển sách kia đôi lần và thắc mắc thốt lên, “Quyển truyện này…”
“Quyển truyện này thế nào?”
“Quyển truyện này không biết xuất xứ từ đâu mà dường như tôi chưa từng nghe qua.”
Ô Hành Tuyết trong chiêm bao thoạt dừng, nói, “Ta tiện tay lấy thôi.”
Quản gia hỏi, “Lấy từ kệ gỗ sao ạ? Hôm qua khi tôi dẫn người đến lau dọn hình như còn chưa thấy.”
Chàng trả lời, “Có lẽ nó được đặt sang một bên. Ông cứ đi đi, ta đọc thêm chút nữa.”
…
***
Mẩu chuyện này không dài không ngắn, cũng không mấy hấp dẫn trong cả quyển truyện kể dân gian ấy, mà giờ đây bất chợt hiện lên trong đầu Ô Hành Tuyết.
Nếu Thước Đô là một giấc mộng lớn được tạo ra, thì ắt rằng những tình tiết trong mộng không vô duyên vô cớ xuất hiện. Biết đâu chừng quyển truyện kể dân gian và những mẩu chuyện nhỏ bên trong đều là lời nhắc nhở và phản ứng của tiềm thức.
Những mối ràng buộc giữa chàng và Tiêu Phục Huyên hiện tại khiến Ô Hành Tuyết không khỏi liên tưởng đến cặp hoa sinh đôi ấy.
Mà dường như, chàng chính là đoá hoa chiếm hơn phân nửa nguồn dinh dưỡng kia.
Có điều, mối ràng buộc này được hình thành từ đâu? Lẽ nào nó sinh ra bởi vì tinh chất bạch ngọc phủ trùm toàn bộ thân thần mộc đã tạo thành một loại dưỡng chất? Hay vì Tiêu Phục Huyên đã để lại thứ gì trên cơ thể chàng?
Ô Hành Tuyết muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp để hỏi những chuyện này.
Chàng liếc một ánh mắt sâu thẳm sang Tiêu Phục Huyên, rồi thoắt cái đã dấn thân vào chiến trận.
Linh phách trong cơ thể hai người họ đều bị tổn thương, giờ lại thêm mối liên kết một bên tăng một bên giảm, nên không thể xem như “lấy hai chọi một” khi đương đầu với “Phong Tiết Lễ” được nữa.
Chưa kể, “Phong Tiết Lễ” kéo gần hết tà ma lớn bé trong Chiếu Dạ thành vào cuộc chiến. Nếu nói chuẩn xác, không chừng tình huống hiện tại đã hoàn toàn đảo nghịch, dù có là “lấy ít địch nhiều” đi nữa thì Phong Tiết Lễ cũng tuyệt đối là phía nhiều.
Song, chiến cuộc không hề bị lâm vào tình trạng bế tắc, hay đúng hơn là chỉ bế tắc trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Với thần tiên hay tà ma, một chớp mắt cũng có thể kéo dài đằng đẵng. Mà một giây lát ngắn ngủi cũng đủ để nhiều chuyện xảy ra—
Như khi khí lạnh chết chóc trên tay Ô Hành Tuyết sắp chạm đến cổ họng Phong Tiết Lễ, chàng chợt phát hiện, vào khoảnh khắc bị cứa ngang điểm trí mạng rồi mà mắt hắn còn thoáng dõi về phía thần mộc.
Thoáng lia mắt ấy đã dấy lên ảo giác trong lòng Ô Hành Tuyết rằng, nếu có thể đánh đổi cơ hội thức tỉnh thần mộc, Phong Tiết Lễ sẽ sẵn sàng đón nhận chiêu này.
Ngay tích tắc đó, ngón tay Ô Hành Tuyết ngừng lại.
Thế là, giữa khắc ngưng trệ chóng vánh, dường như Phong Tiết Lễ bất chợt nghe được một câu hỏi. Không phải Ô Hành Tuyết thật sự hỏi ra bằng lời, mà giữa khi chiêu thức thoáng dừng, Phong Tiết Lễ biết rõ Ô Hành Tuyết định nói gì. Còn cái cảm giác bất chợt nghe được chỉ là tàn ảnh lưu lại từ rất nhiều năm về trước mà thôi.
Hắn biết Ô Hành Tuyết muốn nói, “Ta từng chứng kiến biết bao người đời bị ám ảnh bởi thần mộc đến mức hại người hại mình. Ta không ngờ rằng ngươi cũng là một người trong số họ.”
Ở Tiên Đô trước đây, mối quan hệ giữa Tiên thủ Minh Vô với Linh Vương và Thiên Túc không hẳn đạt mức thân tình, bọn họ hiếm khi nói chuyện với nhau. Mối giao hảo ít ỏi giữa ba người ắt đều xoay quanh người tên “Vân Hãi” kia. Ngoài ra, đến hai chữ “tiên hữu” đầy khách sáo cũng đã quá nhiều để diễn tả mối quan hệ của họ.
Vì vậy, Phong Tiết Lễ đáp trả, “Đã không phải là ‘tiên hữu’ thì bằng gì phải nhắc đến ‘ngờ được’ hay ‘không ngờ được’.”
Ô Hành Tuyết nghe giọng điệu vẫn đằm đằm không gợn sóng của Phong Tiết Lễ mà có đôi phần ngạc nhiên. Dù chàng nghĩ vậy trong lòng nhưng không hề thốt câu ấy ra thành lời, sao đối phương vẫn biết mà trả lời.
Ô Hành Tuyết: “Ngươi…”
Bèn nghe Phong Tiết Lễ nói tiếp, “Trước đây Linh Vương —”
Hắn chợt ngừng giọng, có vẻ như tính đổi sang “thành chủ”, nhưng xét thấy nói cũng đã nói rồi nên lại thản nhiên tiếp tục, “Hơn hai mươi năm về trước ngươi đã từng nhắc đến, ta chỉ trả lời lại một lần mà thôi.”
Ô Hành Tuyết nhíu mày.
Phong Tiết Lễ lại nói, “Linh Vương còn nói rằng, cưỡng chế mượn sức mạnh của thần mộc là trái với đạo lý thế gian, từ một chuyện dẫn đến muôn điều, hệ luỵ người khác nhiều không kể xiết.”
Ô Hành Tuyết tất nhiên không nhớ rõ, song những lời này nói đúng chứ chẳng sai. Ngặt nỗi thốt ra từ miệng Phong Tiết Lễ nghe thật quái lạ. Bởi những chuyện người này đang làm thật sự “trái với đạo lý thế gian”, thậm chí ngoan cố đến kinh hoàng.
Phong Tiết Lễ khẳng định, “Nếu bây giờ Linh Vương còn muốn nhắc lại, ta vẫn chỉ có thể trả lời lại một lần: Ta biết cả.”
Rằng “trái với lẽ thường” hay rằng “hệ luỵ người vô tội”, hắn đều biết hết cả.
Sao hắn có thể không biết cơ chứ? Chính bản thân hắn đã từng nói những đạo lý này cơ man là lần, chỉ dạy cho biết bao là người.
Tiên thủ Linh đài Minh Vô là vị thần tiên được bá tánh thờ phụng nhiều nhất thế gian. Hắn đã hưởng ngần ấy hương khói, không cần đếm cũng rõ có hằng hà người cúi quỳ bên dưới những bệ thờ hắn. Tổng các pho tượng thần tạc hắn lên đến ba vạn bức, và tranh vẽ nhiều vô số kể.
Tượng thần hắn đứng trong nhà vô vàn bá tánh và lắng nghe biết bao chuyện đời chuyện người, dĩ nhiên hắn thấu tỏ điều ấy hơn bất kỳ một ai…
Có đôi điều lẽ phải, biết thì biết đấy, nhưng một khi nổi lòng vi phạm thì không một ai ngăn được.
Cũng chính vì thấu tỏ, nên sẽ càng chẳng ngoái đầu.
Hắn đã chứng kiến vô vàn những câu chuyện tương tự, nhiều đến mức giờ đây có ra sao đi nữa cũng không mảy may nhen nhóm rung động trong lòng.
Đã từng, hắn nghiêm chỉnh tuân thủ những đạo lý đếm hoài không hết mà chẳng hề cảm thấy những quy chuẩn ấy có gì trói buộc. Bởi bản thân hắn đồng thuận với những điều nọ.
Hắn chẳng mấy khi can thiệp vào chuyện dưới nhân gian, và sẽ ban phước lành vào những dịp thoả đáng. Không nói một việc quá nhiều lần, không khuyên một người quá nhiều phen, dứt lời đúng lúc, quá tam ba bận.
Những sự tình lắt nhắt nọ khi gộp lại đã vạch ra giới hạn giữa Tiên Đô và nhân gian. Thuở đó, hắn cảm thấy ranh giới rạch ròi này chính là chân lý.
Và hắn truyền đạt những chân lý này cho rất nhiều người, giảng với chất giọng bình thản cùng cực. Nếu người nghe có thể tiếp thu thì thật tốt, nếu nghe không lọt thì sớm hay muộn sẽ nhận răn dạy của đường đời, bản thân hắn không can thiệp quá nhiều.
Rồi sau này hắn mới vỡ lẽ, trên thế gian luôn có ngoại lệ.
“Mọi việc đều có ngoại lệ,” bản thân câu nói này cũng là một chân lý. Mà hắn đã mất một thời gian rất dài mới thấu hiểu chân lý đơn giản nhường ấy.
Rồi sau đó, hắn càng có thêm rất nhiều “ngoại lệ” — chân lý đó đã được lặp đi lặp lại biết bao lần, trên cùng một người, và với giọng điệu chớ hề bình thản.
Hắn từng tức giận đến mức không nói nên lời, từng trách mắng một người, từng đanh giọng hỏi người nọ từng chữ, “Chuyện gì được phép làm, chuyện gì không được phép làm! Ngươi xem thiên chiếu được nhận khi thăng tiên chỉ là một tờ giấy rách ư?!”
Hắn nói với người nọ, “Chuyện bất công trên thế gian vô vàn như biển cả, ngươi quản một việc, tất rằng phải quản việc khác…”
Hắn còn nói, “Tiên và phàm tách biệt. Một khi bước vào Tiên Đô, không thể can thiệp vào chuyện của nhân gian được nữa.”
…
Và hắn thậm chí từng nói với người kia, “Ngươi cứ hành xử như vậy, rồi sớm hay muộn sẽ có một ngày…”
Dưới nhân gian, những câu như “Sớm hay muộn sẽ có một ngày” là dạng câu dành cho kẻ thù. Bọn họ không phải kẻ thù, hắn thốt lên lời như vậy cũng chỉ hòng để đối phương thấm nhuần những chân lý ấy.
Còn giờ đây, từng câu từng chữ trong cái chân lý hắn vẫn thường nói đó đều bị chính bản thân hắn đập tan. Mấy năm vừa qua, hắn đã làm rất nhiều chuyện, mỗi chuyện trong đó đều đi trái với những chân lý hắn nhắc đến khi xưa.
Hắn gặp rất nhiều người trên thế gian biện giải một câu “tôi ngu ngốc quá” sau tất cả việc làm của họ. Mà hắn chẳng thể nói câu ấy, vì xưa giờ hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Hắn tỉnh táo nhìn bản thân làm từng chuyện một, tỉnh táo nhẩm đếm những lẽ trời mà mình vi phạm, tỉnh táo quan sát từng trận cục mà mình bày ra.
Máu chảy xuôi trong trận, mệnh liên luỵ trong trận, tất cả đều rơi vào mắt hắn.
Nên có qua trăm năm cũng không một ai có khả năng khuyên nhủ hắn, cũng không một ai có thể cản trở hắn.
Chẳng qua, vào thời điểm hiện tại khi đối đầu với Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, lòng hắn chợt dấy lên chút khó hiểu trong sự tỉnh táo dai dẳng hàng trăm năm. Bởi vậy, hắn nhìn Ô Hành Tuyết qua bầu không khí lạnh thấu xương đè nặng trước mắt, hỏi một câu,”Những việc Linh Vương từng thấy ắt không kém gì ta, chẳng lẽ chưa có một ngày nào cảm thấy bất công sao?”
Ô Hành Tuyết nhíu mày, đúng lúc trường kiếm Tiêu Phục Huyên quét mạnh tới!
Phong Tiết Lễ nhảy lùi ra sau với tốc độ kinh hoàng, thốc tung bụi tuyết ngập trời Tước Bất Lạc.
Hắn cản đèn trước trán, tiếp đó nhún người xuống hoá thành làn sương nồng như một chú rồng uốn lượn, chỉ chớp mắt đã hoà mình vào bụi tuyết ngút trời.
Ô Hành Tuyết nghe thấy giọng hắn mơ hồ vang lên, giọng nói vang vọng khắp bốn bề, đến mức gần như không thể xác định một vị trí đơn lẻ nào. Hắn nói, “Đây là sơ suất của ta, dẫu Linh Vương từng chứng kiến bao việc đi nữa thì giờ cũng đã quên hơn nửa mất rồi.”
Ánh mắt Ô Hành Tuyết cực kỳ điềm tĩnh, chàng châu lưng với Tiêu Phục Huyên, thoắt cái đã lia mắt khắp toàn bộ khoảnh sân.
Họ nghe Phong Tiết Lễ tiếp tục nói, “Kể ra thì thế cũng tốt. Bằng không ắt ngươi cũng phải hỏi một câu,
tại sao —”
Ngay khi giọng hắn nặng nề rơi xuống, làn khói kia đã tụ lại về phía gốc đại thụ.
Nhưng vào phút chốc nó gom lại, thanh kiếm chữ “Miễn” xé gió chém sang, chuẩn xác cắt xuyên làn khói.
“Thiếu gia!!!” Tiếu Hồ bổ nhào qua, cùng lúc Phong Tiết Lễ hiện hình trở lại.
Bấy giờ, trang phục tươm tất trên người hắn đã có chiều xốc xếch, trên cằm bị rạch một đường dài, kéo theo máu đỏ trượt xuống da.
Tiếu Hồ đứng bên cạnh Phong Tiết Lễ, bao trùm quanh họ là kiếm khí của Thiên Túc, khiến họ tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Phong Tiết Lễ chùi máu trên cằm, song gương mặt hắn vẫn trơ lì như núi. Đứng giữa bóng kiếm ánh vàng, hắn cất giọng điềm đạm, “Trước đây có người từng hỏi ta một việc, hiện giờ vừa khéo có cơ hội, ta thay hắn hỏi hai vị một chút…”
Lưỡi kiếm trong tay Tiêu Phục Huyên đánh
keng trên nền đất, y bước đến trước mặt Ô Hành Tuyết, giương bờ vai hiên ngang che chắn chàng phía sau rồi cất giọng lạnh lùng, “Nói.”
Phong Tiết Lễ nói, “Hắn nói trên đời này, phàm là người tu hành tất có nguyện cầu, có thể cầu trường sinh, có thể cầu khoẻ mạnh, cũng có những bậc đại từ đại bi cầu thái bình thiên hạ. Hắn nói con người ta đánh mất trăm năm thời gian, nỗ lực hết sức mình để phi thăng lên Tiên Đô, dưng bỗng mất đi cái quyền được nguyện cầu.”
“Người ta nói tiên và phàm khác nhau, một khi đã lên Tiên Đô thì không thể vô cớ can thiệp vào sự vụ dưới nhân gian. Nếu đã vậy, tại sao khi trước phải khổ sở tu hành để phi thăng? Chỉ để được ngồi thẳng mình trên bệ thờ, hưởng thụ hương khói phàm trần, rồi dửng dưng bàng quan suốt trăm ngàn năm hay sao? Phàm là thế thì trường sinh trên Tiên Đô có khác gì cái chết không.”
“Nếu nguyên tắc này là sai, vậy có phải những người đã vi phạm nguyên tắc và phải gánh nhận thiên phạt xứng đáng được hỏi một câu
tại sao hay không?”
“Vì vi phạm thiên quy nhiều lần mà những người kia bị điều sang cai quản chốn hoang vắng điêu tàn. Là thung lũng Đại Bi nơi ngựa xe phóng nhanh không người dừng bước, là Kinh Quan chốn mộ địa chẳng có lấy một bóng người sống, là núi Bất Động hoang vu đầy ảo ảnh mà bá tánh chỉ cầu chạy còn không kịp, là Huyết Trì sét dội quanh năm đến bóng tiên cũng chẳng thấy… Ở những nơi như vậy thì tìm đâu ra hương khói thờ phụng, bị điều sang đấy có khác gì đang chực chờ bị đoạ về nhân gian.”
“Phế Tiên đài tựa bên cạnh Toạ Xuân Phong, Linh Vương chắc chắn từng thấy nhiều hơn ta. Chẳng lẽ chưa bao giờ ngươi cảm thấy thật bất công quá sao?”
Huống hồ còn có cả thần mộc…
Dù Phong Tiết Lễ có thể điều tra lại quá khứ nhưng không cách nào tìm hiểu hết ngọn nguồn. Tuy thế, dựa vào những gì thu thập được, hắn cũng có thể phỏng đoán vài việc. Linh Vương có liên kết nhân quả với thần mộc, tất cả mầm hoạ tai ương người đời gieo rắc lên thần mộc đã chất chồng thành nhiều tầng nhiều lớp rối ren. Ắt hẳn bởi thế mà Linh Vương cũng phải gánh chịu không ít khổ đau.
Vậy nên, hắn hỏi, “Ngươi phải đón nhận những ân oán sinh tử, những yêu hận tình thù đó một cách vô cớ, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy bất công, ngươi không muốn hỏi một câu
tại sao ư?”
Tuy hỏi vậy nhưng Phong Tiết Lễ không mong chờ câu trả lời từ Ô Hành Tuyết, nói cho cùng người kia đã quên bẵng quá khứ, không chừng chẳng còn nhớ những sự việc xưa cũ kia nữa nên hẳn nhiên không thể trả lời hắn.
Thế nhưng giữa những câu chất vấn hỏi chuyện, hắn đã tìm được đáp án cho bản thân.
Hắn cam đoan rằng Linh Vương cũng có không cam tâm, cũng cảm thấy thật bất công, thậm chí cũng từng hỏi “
tại sao lại như thế”.
Hắn trầm giọng, nói,”Ắt là có… bằng không tại sao ba trăm năm trước Linh Vương lại đoạ từ Tiên Đô xuống nhân gian, triệt tiêu tiên khí, rồi trở thành tà ma kia chứ.”
Khi những lời này thốt ra, ánh mắt Ô Hành Tuyết lung lay.
Ngay khi chữ cuối cùng vang lên, Tiêu Phục Huyên đã phóng đến trước mặt Phong Tiết Lễ. Lưỡi kiếm vung tới, chất giọng lạnh lùng của y xé xuyên màn gió, “Những lời ngươi nói và những chuyện ngươi làm có liên quan gì nhau sao.”
“Không có,” Phong Tiết Lễ chẳng hề giấu diếm, “ta chỉ hỏi thế thôi.”
Năm xưa lúc người nọ hỏi hắn, hắn đã trả lời rất nhiều, đã thao thao bất tuyệt từ trên trời xuống dưới đất. Còn lúc này, những lời hắn từng trả lời cho người nọ còn không thể thuyết phục chính bản thân hắn.
Giờ đây, hắn chỉ đơn thuần đưa ra vấn đề thế thôi.
Còn với bản thân, câu trả lời đã chẳng còn quan trọng nữa, bởi lúc này hắn đã mặc kệ đúng sai.
Nếu bất công luôn tồn tại, thì bàn luận đạo lý còn nghĩa lý chi đâu.
“Gieo hoạ cho một người là sai, gieo hoạ cho trăm người ngàn người hay vạn người cũng là sai. Sai là sai, cần gì phải bàn cao hay thấp.”
Đây là con đường hắn dấn bước năm đó, hiện giờ chỉ còn một lối tiến về phía trước, có lùi cũng không sao lùi về điểm bắt đầu được nữa.
“Cứu trăm người ngàn người hay vạn người cũng là cứu, cứu một người cũng là cứu. Tương tự, cũng không cần luận cao hay thấp.”
Nếu con đường này thành công, hắn sẽ cứu được người mình muốn cứu, xem như đã hoàn thành tâm nguyện. Còn nếu thất bại, hắn cùng gánh chịu nhân quả báo ứng, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Chuyện gì hắn cũng từng nghĩ đến, chuyện gì hắn cũng hiểu tường tận.
“Cứu một người có thể đánh đổi hai chữ ‘cam lòng’ cho bản thân.” Phong Tiết Lễ chạm tay vào ngọn đèn dầu, đoạn ngước mắt lên và nói, “Cứu trăm vạn người để đổi lại điều gì? Một lần bước qua cửa luân hồi đã chẳng còn ai nhớ lấy, âu chỉ là tự gánh tội vô cớ mà thôi.”
Khi nói ra những chữ cuối cùng, tà ma khí nồng nặc cũng trút khỏi cơ thể hắn.
Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đồng thời tấn công. Phong Tiết Lễ thình lình chuyển hướng. Hắn không né không đỡ đòn mà xông thẳng người vào nghênh chiến.
Hai người không ngờ hắn sẽ đổi hướng như vậy, mặt tức thì biến sắc, nhanh chóng ép mình thu ngược đòn về ngay trước khi chiêu thức được tung ra.
Bởi dù sao thân thể này cũng là của người con út Phong Tiết Lễ nhà họ Phong, nói một cách chuẩn xác thì cậu chỉ là nạn nhân bị lôi vào cuộc chiến. Nếu họ không thu ngược đòn về, đối phương lại chẳng thèm tránh đi thì thân xác kia chắc chắn sẽ tan nát không đường cứu chữa.
Song, thu lại đòn thời điểm nãy đã có phần muộn màng.
Ngón tay Ô Hành Tuyết đã mấp mé chạm tới đỉnh đầu đối phương, nếu là bình thường, xương sọ đối phương sẽ nát tươm chỉ trong một giây lát, máu giàn giụa toàn bộ quan khiếu trên cơ thể, và thậm chí một phần linh phách cũng sẽ bị lột sống ra bên ngoài.
Mà trong khoảnh khắc ấy, Ô Hành Tuyết chợt thấy một sức mạnh đẩy ngược trở lại. Giống như thể có một đôi bàn tay vô hình đang chở che ngay phía trước sinh mệnh của Phong Tiết Lễ và đối đầu với cánh tay chàng.
Và kỳ lạ ở chỗ, sức mạnh đẩy ngược kia trùng khớp hoàn toàn với khí lực lẫn góc độ chiêu thức chàng, cứ như có một Ô Hành Tuyết khác đang bảo vệ thể xác người kia vậy.
Không chỉ thế, kiếm chiêu của Tiêu Phục Huyên cũng bị sức mạnh vô hình kia chặn lại. Kết quả là thân thể nọ không bị tổn thương một cọng tóc.
Chuyện gì đã xảy ra?!
Ô Hành Tuyết thắc mắc khôn nguôi, song đã hiểu ra ngay khi ngửi thấy hương vị của sức mạnh bảo vệ kia.
Không ai quen thuộc hương vị ấy hơn chàng, đó là chính chàng, hay nói đúng hơn… đó là hương vị của thần mộc. Chỉ có một khả năng duy nhất để được nhận sự bảo hộ này — đó là thân thể này từng được nhận phước lành và phù hộ của thần mộc nên kiếp này hẳn sẽ trường thọ trăm tuổi.
Mà chàng chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất được nhận điều ấy…
Là đứa bé được Tiêu Phục Huyên chôn dưới gốc thần mộc năm xưa.
***
Chuyển biến thường chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Ô Hành Tuyết không có thời gian ngẫm nghĩ kỹ càng, bởi “Phong Tiết Lễ” đương đầu không tránh né hòng chờ đúng thời cơ này — vào ngay lúc chàng và Tiêu Phục Huyên thu đòn lại. Hễ “Phong Tiết Lễ” chưa chết, hắn sẽ có cơ hội bắt được lỗ hổng trong chớp mắt ấy.
Và sự thật đã chứng minh “Phong Tiết Lễ” bắt được.
Lý do hắn chọn thân thể này chính là để Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên không thể giết được hắn. Nhờ đó, hắn có thể chớp lấy thời cơ giết ngược.
Vì Ô Hành Tuyết có quan hệ mật thiết với thần mộc, “Phong Tiết Lễ” không định tung sát chiêu. Nhưng hắn cần ra tay để hai người họ buông lỏng mình, thế nên hắn lập tức chuyển sát chiêu sang Tiêu Phục Huyên.
Thoáng chốc, “Phong Tiết Lễ” và “Phương Trữ” cộng hưởng linh phách, tấn công từ hai phía.
Sức ép đổ dồn dập xuống như cả rặng núi sụp lở. Ánh lửa đèn dầu sáng bừng như đuốc, soi sáng trăm dặm.
Tiếu Hồ chạy đến hỗ trợ nhưng không chịu nổi áp lực, té quỳ rạp đánh
rầm trên mặt đất. May mà sát chiêu không tấn công về phía gã, bằng không giờ đây gã đã bị ép bẹp cả ruột gan thành cái xác mỏng dẹt trên đất.
Gã vất vả lắm mới ngước mặt lên, đã thấy một khoảng không Tước Bất Lạc trước mắt bị chìm trong “biển lửa”. Gã nghe tiếng rên đau đớn của Ninh Hoài Sam nhưng không nhìn thấy gì cả.
Tất cả mọi thứ đều ngưng đọng trong lửa cháy, một người cũng không thấy.
Có chút đáng tiếc…
Bởi nếu gã tiến về trước chút đỉnh, có lẽ sẽ loáng thoáng thấy được vị thiếu gia gã nhọc lòng bao lâu nay — vị thiếu gia trời sinh không thích khói cũng không ưa lửa mà gã trông nom, hầu cận từ bé đến lớn, đã xuất hiện trong thân thể mình chỉ trong một tích tắc.
Tích tắc mà “Phong Tiết Lễ” tung sát chiêu về phía Tiêu Phục Huyên.
Linh phách yếu ớt đã bị bào mòn từ lâu đến mức gần như biến mất bất chợt vùng thoát, chiếm giữ thân thể trong giây lát ngắn ngủi.
Có lẽ sắc lửa và mùi khói nơi đây đã gợi nên khung cảnh chiến trường trên đồng hoang mấy trăm năm về trước, khiến linh phách bé nhỏ cảm thấy có phần quen thuộc.
Cậu nhìn Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết, thu lại sát chiêu đã tung ra trên tay trước khi bản thân kịp phản ứng.
Một khi người phàm đặt bước vào luân hồi sẽ không nhớ những chuyện của kiếp trước nữa, trừ trường hợp linh phách tách rời thân thể và gặp phải tình huống tương tự cảnh tượng trước lúc lâm chung.
Vì vậy, có lẽ cậu ta không nhớ. Nhưng vì thân thể cậu bị người khác chiếm giữ, còn bản thân cậu chui rúc vào một góc khuất yếu ớt đến mức suýt tan biến, không khác gì thời điểm hấp hối, bởi lẽ đó cậu mới mơ hồ nhớ ra.
Cậu nhớ ra nguyên do khiến mình chán ghét sắc lửa và mùi khói, vì cả một đời trước, cậu chỉ có thể nấp trong một góc chiến trường, đun mình trong khói lửa và vị máu bên cạnh những xác người chất chồng như núi.
Tương tự như vô vàn trẻ em cơ nhỡ đầy khốn khổ của thời đại ấy, cậu giàn giụa nước mắt mà nhấc chân tìm kiếm gia đình, lang thang vô định trên những cánh đồng xác chết, và cuối cùng mất mạng.
Và cứ thế, cậu bỏ mình giữa chiến trường.
Lẽ ra cậu cũng bị chôn dưới mảnh đất hoang hoặc sẽ bị gom chung với những thi thể còn lại để mai táng ở một địa điểm xa lạ chất đầy những cô hồn. Thế nhưng, cậu không như vậy…
Trước khi lìa đời, cậu mơ thấy cha mẹ đến đón mình, trong vô thức, cậu đã vươn tay siết lấy vạt áo của một người nào đó.
Vì vậy, người nọ đã cõng thi thể một đứa trẻ hoàn toàn xa lạ trên lưng, bước qua đồng hoang giữa đêm thâu đằng đẵng, và chôn cậu ở nơi đẹp nhất trần gian. Nơi ấy có một thân cây cao ngất, hoa rơi liên hồi.
Cha mẹ dạy rằng con người sống ở đời phải biết nhớ ơn, vì vậy cậu đã nhớ đến ngày nay.
Tận giờ phút này, cậu đã hoàn thành tâm nguyện.
***
Tiêu Phục Huyên giương mắt trong ánh lửa, thấy tròng mắt Phong Tiết Lễ lúc giãn lúc co, trông như hắn vừa hít vào một hơi.
Đôi mắt nọ chừng như đã lâu chưa được nhìn ngắm thế gian, hiển hiện bên trong là chút ngây ngô của một thiếu niên non trẻ. Thẫn thờ chốc lát, người kia đã rút cánh tay tung sát chiêu về.
Vào lúc đó, Phong Tiết Lễ xa lạ kia nhìn qua từ bên kia ánh lửa, mở miệng với giọng cực kỳ mơ hồ.
Cậu thốt, “Đa tạ.”
Vừa dứt, bóng người đã tức thì biến mất, thoáng như vội vã lùi vào trong.
***
Ngọn lửa bừng bừng trong Tước Bất Lạc cũng đồng thời tắt dần rồi tan biến. Khi sắc đỏ chót cùng phai mất, Tiêu Phục Huyên thấy ánh bạc loé bên khoé mắt.
Y quay sang vệt trắng bạc ấy thì thấy thân đại thụ trong Tước Bất Lạc xuất hiện một vết nứt dài, không biết vì trận cục của “Phong Tiết Lễ” gây ra hay do sát chiêu vừa nãy rạch nên.
Và ánh trắng bạc y thoáng thấy ban nãy đang mon men bên rìa vết nứt.
Đấy là một vệt tinh chất bạch ngọc đang lan dần lên trên theo vân gỗ trên thân cây nhằm che chở vết nứt kia. Mà ngay lúc vệt trắng bạc ấy đang đà phủ lên vết nứt như tự có linh, y loáng thoáng nghe được âm thanh rất khẽ.
Âm thanh ấy nghe vào phảng phất, nhưng Tiêu Phục Huyên vẫn mơ hồ nhận ra được.
Đó là tiếng chuông.
…
Tiếng ngân của chuông mộng.
Cá:
Ồ thì ra Phong Tiết Lễ là đứa con rơi của Huyên Bảo và Tuyết Nhi /(◔‿‿◔)\
Hôm qua em beta chương này mà ghê quá ghê nên edit lại một hồi, nay mới up chương mới ọ
Chuông mộng lên tiếng thì chắc là sắp hé mở một vài chuyện trong quá khứ rồi he. Em để lại ở đây một số điểm (hố) đã được cài làm em thắc mắc từ đầu truyện tới giờ chưa có lời giải, coi như để f5 nội dung luôn nhá. Các chị em bôi đen để đọc hoặc nà có thể chọn khum đọc và giữ sự bất ngờ nho.Bản thể của Thiên Túc thượng tiên ở đâu.Xuất xứ ba cây đinh tang trên tai Thiên Túc.Thiên Túc có hai chiêu mệnh (đại diện
hình và
xá), một chiêu là Bổn mệnh vương liên – không rõ là
hình hay
xá, và chiêu còn lại chưa biết.Trong quan tài Thiên Túc có một bức tượng thần không mặt, đây là ai.Thanh kiếm của Thiên Túc thượng tiên tên là gì.Ai là người dùng chuông mộng lên Ô Hành Tuyết vào 25 năm trước và dựng lên giấc mộng Thước Đô.Trên cơ thể Ô Hành Tuyết có đóng đinh khoá trời ở ngực, xương sườn, cổ tay, và mắt cá chân. Phạm bao nhiêu tội phải đóng bấy nhiêu đầu đinh, vậy những tội đó là gì.Nguyên do Ô Hành Tuyết đoạ ma.Nguyên do Ô Hành Tuyết giết sạch Tiên Đô làm Tiên Đô diệt vong.Chuyện gì đã xảy ra khiến Lạc Hoa Đài bị thiêu trụi 300 năm trước.Khi Lạc Hoa Đài bị thiên hoả đốt, Tiêu Phục Huyên nhận lệnh cấm ở Thương Lang Bắc Vực 100 năm, lý do là gì.Sau khi Lạc Hoa Đài cháy, những năm sau đó vẫn có ánh lửa xuất hiện, là từ đâu.Lý do chuông mộng rơi nào tay nhà họ Hoa.Những vị tiên như Hoặc Ca, Tang Phụng, Mộng Cô bị đoạ tiên vì lý do gì.Ai đã phong ấn thần mộc bằng linh phách những người có nhân quả với Tiêu Phục Huyên.Nhiều nhỉ, nhưng mò tình tiết truyện cũng khá nhanh, không biết sẽ dài đến tầm nào, hy vọng tác giả bắt đầu gỡ mối tơ vò dần dần…