Ô Hành Tuyết chao đảo trong nỗi đau và ký ức ngổn ngang để rồi tự nhốt mình vào trong kén. Có lúc chàng còn tưởng mình đã quay trở về bên trong thần mộc — khi chàng vẫn chưa hoá thành hình người, với biết bao hỗn loạn xoay quanh, còn chàng đứng chân trần giữa sự hỗn loạn đó.
Một khoảnh khắc nào đó, chàng bất chợt cười thầm chẳng rõ nguyên do.
Chàng cảm thấy mình thật kỳ lạ, trước đây luôn mỉm cười khi cảm thấy đau đớn đến tột cùng, khi cảm thấy phẫn uất đến tột cùng. Còn hiện tại, khi đau đớn đến tột cùng, đau đớn đến độ tưởng chừng không tài nào chịu nổi, phản ứng bản năng của chàng vẫn là cười.
Cơ thể chàng rung lên nhè nhẹ theo tiếng cười vô thanh, rồi cuối cùng không thể đứng thẳng được nữa mà quặp người gục xuống.
Giữa lúc đau đớn, con người ta luôn muốn ấn mạnh vào nơi phát ra cơn đau ấy. Vậy nhưng khi chàng nhấc tay lên lại chẳng tìm ra chỗ đặt xuống, cuối cùng chỉ đành buông thõng.
Trong ký ức chàng có vô số người và vô số giọng nói đang gọi chàng với nhiều danh hiệu vào những thời điểm khác nhau.
“Thần tiên?”
“Linh Vương.”
“Đại nhân —”
“Ma đầu!”
…
Trước đây, chàng sẽ lắng nghe từng lời một, sẽ đáp lời từng tiếng một. Mà hiện tại có lẽ chàng bỗng nhiên mỏi mệt, ngoảnh mặt ngó lơ.
Giờ đây, những mỏi mệt và chán ghét chưa từng bộc lộ qua hàng trăm năm đang tuôn trào mãnh liệt. Chúng khiến chàng chẳng buồn cử động, và cũng chẳng muốn mở mắt ra.
Giữa những chán ghét và đau đớn kinh hoàng đang dâng trào đến đỉnh điểm, chàng bỗng nghe thấy có ai đó thấp giọng gọi tên mình. Người ấy không gọi danh hào, không gọi thần tiên, không gọi Linh Vương, không gọi đại nhân gì đó, và cũng không gọi ma đầu.
Mà chỉ đơn thuần là tên chàng,
Ô Hành Tuyết.
Chàng ngẩn người, ngước đầu thoáng chút để nhìn thấy một bóng hình mơ hồ trước mắt. Xuyên qua mớ hỗn độn, bóng hình ấy đang nắm lấy tay chàng.
Không nhằm kéo chàng đi đến nơi khác, không cưỡng ép lôi chàng ra khỏi tổ kén tự phong ấn, mà chỉ níu giữ ngón tay, yên lặng đứng trước mặt chàng.
Bóng hình ấy cúi đầu hỏi chàng, “Ô Hành Tuyết, có muốn ra ngoài hay không.”
Ô Hành Tuyết còn chưa trả lời thì người kia tiếp tục thì thầm, “Không muốn ra ngoài cũng không sao.”
Giọng nói trầm thấp ấy nghe thật dịu dàng giữa sóng trào hỗn loạn.
Y nói, “Ta ở đây.”
Cùng ngươi.Ký ức đang kinh hoàng trào dâng vẫn dồn dập đổ về Ô Hành Tuyết như gió cuồng sóng dữ, bao trùm và nhấn chìm lấy chàng. Chàng vẫn đau đớn cùng cực, đau đến mức không muốn thoát khỏi tổ kén.
Nhưng dường như… không khốn khổ đến thế nữa.
***
Vào ngày thứ bảy Tước Bất Lạc bị đóng băng giữa sương tuyết, toàn bộ phủ trạch nhuốm một màu trắng xoá.
Tấm chắn trên trường kỷ vẫn ngăn trở toàn bộ thế gian lại phía bên ngoài, khí kình lạnh lẽo đầy tính công kích vẫn không ngừng cuồn cuộn bủa tràn ra ngoài. Sương giá trên trường kỷ đọng rồi lại tan, tan rồi lại đọng. Giống như bàn tay đang vươn vào trong tấm chắn của Tiêu Phục Huyên đổ máu rồi lại ngừng, ngừng rồi lại đổ.
Dẫu đã nhìn đến ngày thứ bảy rồi, mà mỗi lần bước vào phòng ngủ, mỗi lần trông thấy bàn tay đổ máu rồi lành lặn liên hồi của Tiêu Phục Huyên, Ninh Hoài Sam vẫn không khỏi thấy rợn cả người, tê tái cả đầu óc.
Ban đầu, cậu còn định khuyên nhủ đôi ba câu, nhưng sau đó mới nhận ra dường như Thiên Túc cũng rơi vào trạng thái tự phong bế. Cậu có khuyên nhủ cũng vô dụng.
Vì vậy, ngày nào cậu cũng lẳng lặng đến chăm nom bên cạnh trường kỷ với vẻ âu lo, sau chốc lát lại lẳng lặng rời đi.
Cậu vốn đinh ninh rằng ngày hôm nay cũng sẽ là một ngày như vậy. Nào ngờ khi đến bên cạnh trường kỷ, cậu chợt nghe âm thanh rất khẽ.
Ninh Hoài Sam sửng sốt. “Tiếng gì vậy?”
Suýt chút cậu đã tưởng mình lo lắng quá mức nên sinh ảo giác. Nhưng rồi cậu thấy Thiên Túc ngước mắt lên như cũng vừa nghe thấy.
Ninh Hoài Sam nói, “Thiên Túc cũng nghe thấy phải không? Dường như có tiếng thứ gì đó nứt.”
Tiêu Phục Huyên đã không nói chuyện lâu ngày, lại còn bị thương liên tục hết lần này đến lần khác nên giọng cũng khàn đi chút đỉnh. Y dời mắt sang nơi phát ra tiếng động và nói, “Là chuông mộng.”
Ninh Hoài Sam hoảng hồn, tức thì cũng lia mắt nhìn theo thì phát hiện đúng thật là âm thanh phát ra từ chuông mộng treo bên hông thành chủ nhà mình.
Chiếc chuông bạch ngọc kia có phản ứng với tinh chất bạch ngọc nên đã lung lay liên hồi từ trước. Hiện giờ, không biết có phải sức ép toả ra từ Ô Hành Tuyết quá nặng nề khiến nó không chịu nổi hay còn có nguyên do gì khác mà trên thân nó lại xuất hiện thêm những vết rạn nhỏ. Chúng sâu và nhiều hơn hẳn những vết rạn trước đây.
Đó là nguồn gốc của những tiếng nứt khẽ vang lên khi nãy.
Ninh Hoài Sam sợ hãi. “Cái chuông này bị làm sao vậy, không lẽ nó sắp vỡ thật rồi sao?”
Tiêu Phục Huyên mím môi không trả lời.
Hẳn không đến mức vỡ, tuy nhiên…
Chuông mộng ngân vang sẽ hoá giải giấc mơ, trả lại người những chuyện xa xưa thuở trước. Hiện tại chuông mộng không đủ khả năng hoàn thành việc này nên mới nứt nặng hơn, khiến tiếng chuông ngừng bặt. Việc này cũng đồng nghĩa hiệu lực của chuông mộng sắp chấm dứt.
Một khi hiệu lực chuông mộng chấm dứt…
Vậy có lẽ người bị kẹt trong quá khứ đã đến hồi thức tỉnh.
Tiêu Phục Huyên chăm chú nhìn chuông bạch ngọc, thoáng ngẩn người giây lát rồi mới ngỡ ra điều đó, y thình lình ngước mắt lên.
Đã lâu lắm rồi y không cử động, đồng thời luôn ngồi giữa nơi sức ép và khí kình mãnh liệt nhất nên cả gương mặt bám đầy vụn băng. Giờ đây khi y ngước mắt, những hạt băng ấy tan ra và hoà vào tròng mắt.
Băng giá lạnh tê tái, khiến Tiêu Phục Huyên rủ nhẹ đôi ngươi.
Ngay thời khắc y hạ hàng mi rồi ngước nhìn lên trở lại, Ô Hành Tuyết trong tấm chắn choàng mở mắt.
***
Giây phút ấy, sự tĩnh lặng bao trùm toàn bộ Tước Bất Lạc, chỉ tích tắc mà như dài vô tận.
Tiêu Phục Huyên nhìn rèm mi vừa rung động kia mà thẫn thờ không nói nên lời, mãi một hồi lâu sau mới hoàn hồn trở lại.
“Ô… Hành Tuyết?” Y thì thầm thật khẽ.
Người ngồi bên trong tấm chắn vẫn đang gằm đầu chứ chẳng hề thay đổi tư thế. Nếu không nhờ rèm mi rung động thì không ai nhận ra chàng đã tỉnh lại.
Tiêu Phục Huyên cúi đầu nhìn sang và trông thấy đôi mắt đỏ hửng của Ô Hành Tuyết. Y lập tức cảm thấy đau lòng đến xót xa như thể bị rất nhiều kim châm nhỏ tí đâm xuyên khắp người.
Y trông thấy đôi mắt Ô Hành Tuyết ứa đọng một màn sương ẩm. Nó khiến cho sắc đỏ bên trong như ăn sâu vào mắt. Tuy người đã tỉnh nhưng đôi ngươi chẳng chớp lấy một lần, trông đờ đẫn và lặng im buông rủ như đang nhìn điểm hư không nào đó trên trường kỷ.
“Ô Hành Tuyết,” Tiêu Phục Huyên lại thì thầm gọi chàng lần nữa.
Người trong tấm chắn không phản ứng.
Tiêu Phục Huyên không chút bận tâm mà vẫn chậm rãi cất giọng, gọi, “Ô Hành Tuyết.”
Người trong tấm chắn vẫn không phản ứng.
Ninh Hoài Sam ở bên cạnh cũng thưa thành chủ mấy lần rồi quay sang nói với Tiêu Phục Huyên, “Thiên túc! Tại sao thành chủ im lìm như vậy?”
Tiêu Phục Huyên lặng thinh chốc lát mới nhẹ giọng, “… Y không nghe thấy.”
Bởi những ký ức quá nhiều, quá dài đã bao vây người ấy vào bên trong. Dù giờ đây người có mở mắt ra rồi thì vẫn khó lòng thoát khỏi luồng xúc cảm sâu như hố thẳm.
Tấm chắn kia vẫn bị phong ấn kín kẽ, ngăn cản hết mọi thứ ở phía ngoài. Thế nên, vốn người bên trong chẳng hề nghe thấy từng lời từng tiếng “Ô Hành Tuyết” kia.
Ấy thế mà sau khi trả lời xong, y lại tiếp tục gọi tên người kia “Ô Hành Tuyết”.
Ninh Hoài Sam thắc mắc hỏi, “Không phải Thiên Túc vừa nói thành chủ không thể nghe thấy à? Đã không nghe thấy rồi thì có nói gì cũng công cốc cả. Mà đã là công cốc thì sao Thiên Túc vẫn tiếp tục gọi thành chủ làm chi? Nhìn…”
“Nhìn ngài gọi người thật khó chịu quá đi mất,” cậu nh ỏ giọng rù rì.
Khó chịu…Tiêu Phục Huyên nhẩm lại từ này, thầm nhủ: Đúng là khó chịu.
Nhưng lời này không dành cho y, mà đang nói tới Ô Hành Tuyết năm xưa.
Vì bị Thiên đạo tận diệt nên y đã quên lãng Ô Hành Tuyết những năm tháng nọ. Mối quan hệ giữa hai người họ khi đó có khác gì lúc này đâu?
Không khác gì cả, vẫn là một tấm chắn, hai người.
Chẳng qua lúc trước, bản thân y người đã quên hết mọi việc mới chính là người bên trong tấm chắn, còn Ô Hành Tuyết ở bên ngoài. Chẳng rõ rốt cuộc năm ấy Ô Hành Tuyết “bên ngoài tấm chắn” đã từng nói biết bao điều mà y chẳng hề nghe thấy.
Giờ đây cũng chỉ là tráo đổi vị trí chút thôi.
Sao y có thể dừng lại cơ chứ?
Ninh Hoài Sam không biết những chuyện quá khứ đó mà chỉ biết hiện tại vào thời điểm này, cậu đứng trong phòng ngủ mà xót xa hốc mũi, bứt rứt trong lòng. Thực sự không cách nào chịu đựng nổi nữa.
Thành thử, cậu bèn lấy cớ “nấu bình nước ấm” và “chuẩn bị vài bộ quần áo” để chuồn lẹ sang gian nhà bên cạnh.
Tiêu Phục Huyên hoàn toàn không màng để tâm đ ến Ninh Hoài Sam, thậm chí y còn không nghe những lời cậu nói.
Y vẫn chú tâm gọi đi gọi lại tên Ô Hành Tuyết, chẳng chút nề hà.
***
Không biết đã qua bao lâu, người bên trong tấm màn chắn tự phong bế cựa mình thật khẽ. Đôi mắt đỏ hửng lia nhẹ sang bên cạnh, nhờ đó mà Ô Hành Tuyết trông thấy bàn tay mình được người nắm lấy.
Bàn tay người ấy thẳng thóm thon dài, nom gầy mà vững chắc. Song giờ đây mạch máu không ngừng rách vỡ, máu thẫm ứa trào.
Người ta nói ngón tay kết nối thẳng vào tim, ắt hẳn gây ra cơn đau tột độ. Thế mà những ngón tay kia vẫn đan chặt vào giữa kẽ ngón tay chàng mà chẳng hề co siết.
Ô Hành Tuyết quan sát sắc đỏ chói mắt kia, chợt vươn tay toan lau đi vết máu trên bàn tay ấy.
Khi bị đối phương nắm lấy giữ lại, chàng mới bất chợt sững người, cuối cùng đã thoát ra khỏi những ký ức đang quấn rịt vào mình.
Ô Hành Tuyết ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt qua tấm màn chắn. Mãi lâu sau, chàng mới khàn giọng gọi khẽ, “Tiêu Phục Huyên.”
Khi thốt lên cái tên ấy, tấm chắn bao bọc quanh cơ thể chàng dần dà biến mất, song đôi mắt dài bất giác bị nhuốm tràn sắc đỏ.
Đúng lúc ấy, Tiêu Phục Huyên cúi người hôn chàng.
Trái tim y thít lại và đánh dồn mạnh mẽ. Dầu thế, nụ hôn trao đi thật sự dịu dàng, ngay cả hơi thở cũng êm ả khẽ khàng như sợ chạm vào làm tổn thương chi đó.
Những nụ hôn ấy rơi vào đuôi mắt, chóp mũi, và giữa môi Ô Hành Tuyết, từ tốn chạm vào từng chút một.
Y có thể cảm thấy người được hôn cứng đờ cơ thể, rồi dần dà thả lỏng ra, và đến sau cùng, những ngón tay nắm lại chợt run lên thật khẽ.
Con người ta vẫn thường như thế đấy. Một khi đã gồng mình hết sức để đón nhận quá nhiều điều khổ đau, thì đến thời điểm cởi bỏ được những gánh nặng ấy sẽ khiến người ta không khỏi rùng mình run rẩy.
Nhưng Ô Hành Tuyết nào phải người thường, chàng chưa bao giờ phản ứng như thế cả. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Cơ thể chàng run lên nhè nhẹ. Đôi mắt quan sát Tiêu Phục Huyên đang rủ mi hôn lên từng vị trí đã kiệt lực, trên từng ngón tay chàng.
Và sau đó, chàng được người kéo vào lồ ng ngực.
Chàng được ôm vào lòng.
Thật lạ kỳ, hai người họ từng hiện hữu hết thảy những điều thân mật nhất, dẫu là dịu dàng mỹ lệ hay ái dục triền miên. Thế mà giờ đây, chàng vẫn được xoa dịu bởi một cái ôm đơn giản.
Chàng đặt cằm mình trên vai Tiêu Phục Huyên, lắng nghe đối phương cất giọng hỏi, “Ô Hành Tuyết, còn đau không?”
“Không đau,” Ô Hành Tuyết dịu giọng đáp lời theo bản năng.
Đáp lời rồi chàng lặng thinh chốc lát, sau đột nhiên nói, “Thật ra…”
Chàng ngừng lại giây lát, chớp mắt rồi mới thì thầm, “Thật ra có hơi khó chịu một chút.”
Chàng vẫn thường vờ vịt hô “sợ quá” và “khó chịu quá”. Tuy nhiên, khi những điều đó thật sự xảy đến, chàng chẳng bao giờ than vãn nửa lời. Chỉ vào giây phút này, chàng mới chợt muốn buông lơi và nói “thật sự đau lắm” với Tiêu Phục Huyên.
Chàng nói, “Tiêu Phục Huyên này, ta đã mơ thấy rất nhiều chuyện. Có chuyện Tiên Đô và có cả chuyện nhân gian.”
“Ta cũng nhớ ra ta từng nhắc đến với ngươi về Thước Đô.”
“Vì vậy trước đây khi ta bảo ta đến từ Thước Đô, ngươi đã nhận ra ngay lập tức rồi phải không.”
“Và cả những chuyện sau đó, bao lần dịch dung đều bị ngươi nhận ra cả phải không?”
“Thảo nào mỗi lần dịch dung ngươi đều muốn chỉnh sửa mắt ta.”
…
Chàng cứ tiếp tục nói từ câu này đến câu khác. Nói xong xuôi, chàng lặng người thật lâu, khép mắt lại và gọi, “Tiêu Phục Huyên.”
“Ừm?”
“Hai trăm ba mươi năm thật dài quá…”
︎
Lời tác giả:
Hai người cùng chết thì sao gọi là HE được! Yên tâm đi, không có đâu ~
Cá:
Hông biết ai đồn hai người cùng chết là HE để chị tác giả phải lên đính chính vậy nữa, ác quá đi hà…
Em cá thấy có lỗi với các cô dì chú bác quá, em hứa sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ…